•Cạch...
“ Anh đến đây làm gì? ”
Cánh cửa căn hộ chung cư cao cấp được Lạc Hân mở ra, thái độ vô cùng thờ ơ, kêu căng nhìn người đàn ông đối diện, nhưng chẳng thể lu mờ được nhan sắc ma mị sắc sảo của cô ấy.
Ngô Tân Vinh đẩy toang cánh cửa xông vào, nghiêm túc nhìn cô ấy mà hỏi:
“ Lạc Hân, em có biết mình đang làm gì không? ”
“ Biết! Biết rõ! ”
Lạc Hân khoanh tay trước ngực, hững hờ tựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn lên trần nhà chẳng thèm đoái hoài tới người đang đứng gần bên.
Chẳng là gì của nhau, sao lại quan tâm cô như người thân thuộc?
Bao nhiêu năm qua, trái tim của cô đã đầy đủ những vết sẹo do anh ban tặng.
“ Hai người diễn kịch đủ rồi đấy... ”
“ Mắc cười quá anh Vinh, diễn kịch hay không thì liên quan gì đến anh? Còn nữa, chẳng lẽ hai người đang độc thân không được quen nhau? ”
“ Người Nhật Đăng yêu là Liêu Bách Hà, hai người họ... ”
Câu nói chưa dứt, Lạc Hân mất kiên nhẫn nóng tính quát lên:
“ Hai người họ thế nào tôi mặc kệ, và đây cũng là chuyện cá nhân của tôi! ”
Thấy thái độ của cô như vậy, anh hạ giọng lên tiếng:
“ Tôi chỉ muốn nhắc nhở thôi, đừng làm tổn thương chính mình! ”
Lạc Hân nhếch môi, sắc mặt lạnh tanh không một cảm xúc biểu đạt.
Anh quan tâm cô đến thế sao? Nghe thật cảm động!
Nhẹ nhàng hỏi lại:
“ Tổn thương bằng anh tổn thương tôi không? ”
Câu hỏi ấy, nhất thời khiến cho Ngô Tân Vinh im lặng, sau đó mấy phút lẳng lặng lên tiếng:
“ Tình yêu đâu thể ép buộc. ”
“ Anh Vinh, có phải anh đang cảm nhận được sự mất mát, mất đi cảm giác được người khác theo đuổi. Tôi yêu anh, nhưng anh yêu người con gái khác. Tôi quan tâm anh, anh đi quan tâm người con gái khác. Đúng, tình yêu đâu thể ép buộc, tôi có bao giờ ép buộc anh phải yêu tôi đâu. Tôi theo đuổi anh mệt rồi, cũng không còn hy vọng nên từ bỏ. Bây giờ tôi chuyển sang yêu anh Đăng, muốn kết hôn và sinh con với anh ấy, anh không hài lòng hay sao? ”
Phải, Lạc Hân yêu Ngô Tân Vinh từ rất lâu, rất rất lâu. Sinh nhật năm 18 tuổi, cô ấy tỏ tình với anh, nhưng nhận lại một lời từ chối đầy phủ phàng. Suốt bốn năm qua, trái tim của cô ấy vẫn không thay đổi, chẳng ngừng yêu anh. Nhưng, cô ấy đã hết hy vọng và từ bỏ khi nhìn thấy hình ảnh anh cầu hôn Đặng Song Nhi, người anh yêu đơn phương suốt thời gian dài.
“ Tôi không có! Lạc Hân, tôi luôn muốn em hạnh phúc. ”
“ Anh cũng biết, chỉ cần anh Đăng lên tiếng, tôi chẳng ngần ngại hay tiếc với anh ấy điều gì, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng. ”
Ánh mắt không một chút xao động, cực kỳ nghiêm túc với lời nói của mình.
Lồng ngực của Ngô Tân Vinh phập phồng, nóng giận chuyện gì chính anh cũng không biết nữa. Có lẽ Lạc Hân nói phải, anh mất đi cảm giác được theo đuổi, được quan tâm, nên sinh ra tức giận, dây dứt không muốn.
Sáng nay, không chỉ một mình Liêu Bách Hà, sắc mặt của anh cũng đen không kém khi chứng kiến Lạc Hân và Nam Cung Nhật Đăng tình tứ, âu yếm bên nhau.
“ Hai con người đều tổn thương trong tình yêu, biết đâu sẽ chữa lành vết thương cho nhau. Xin lỗi, đã trễ rồi, tôi cần nghỉ ngơi! ”
...----------------...
Lại thêm một tin tức hot nhất buổi tối hôm nay, Nam Cung Nhật Đăng công khai đăng tải hình ảnh ăn tối cùng với vợ sắp cưới trong nhà hàng cao cấp. Không gian lung linh, lãng mạn chỉ có hai người.
Hiện tại, thân phận và hình ảnh vợ sắp cưới của anh là con số không. Hình ảnh được chụp sau lưng cô ấy, nhân viên trong tập đoàn chỉ biết cô gái trong ảnh là Lạc Hân, người anh vừa giới thiệu khi sáng. Ngoài ra, họ chẳng biết điều gì để bàn tán.
Dĩ nhiên, hình ảnh trên Liêu Bách Hà đã thấy, đã xem, nhưng ngoài đau buồn ra cô chẳng biết làm gì.
Cô đâu có tư cách để hỏi, để ngăn cấm, để ghen tuông.
Nhưng, dù anh có phủ nhận, tự gieo tiếng xấu cho mình, cô vẫn có niềm tin Nam Cung Nhật Đăng anh không phải là loại đàn ông phong lưu như thế, chỉ đang diễn kịch để trả thù cô những chuyện trước đây.
Mười hai giờ đêm, Liêu Bách Hà vẫn chưa ngủ, cứ lặng lẽ trầm tư ngồi bó gối trên giường, ánh mắt trân trân mông lung một hướng, như một cái xác không có linh hồn.
• Cạch...
Người đàn ông tự nhiên xông vào phòng ngủ, cởi áo vest, caravat, gile ném bừa bãi lung tung xuống giường, cạnh bên Bách Hà, cất giọng ra lệnh:
“ Pha cho tôi một ly trà. ”
Nói xong, Nam Cung Nhật Đăng sải bước vào phòng tắm. Không liếc nhìn, chú ý đến cảm xúc của Bách Hà ở hiện tại.
Mười phút trở ra trên người chỉ có chiếc áo choàng ngủ, khung cảnh vẫn y chang khi nãy, cô vẫn ngồi lì trên giường, điều đó khiến anh lập tức nổi nóng:
“ Em có nghe tôi nói không? ”
“ Anh có tay mà, không thì sang bảo với vợ sắp cưới của anh. ”
Lạnh nhạt mà lên tiếng, Liêu Bách Hà cầm lấy áo vest, gile, caravat của Nam Cung Nhật Đăng bạo gan thẳng tay văng mạnh xuống nền trước mắt của anh như dằn mặt. Nằm nghiêng một bên kéo chăn đắp lên cơ thể, nhắm mắt đi ngủ chẳng thèm để ý.
“ Liêu Bách Hà... ”
Bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng nắm lấy chiếc chăn một phát ném đi, bay thẳng vô góc tường, lên giường lật ngửa cơ thể của Bách Hà trở lại nằm đè lên đó.
Liêu Bách Hà mạnh mẽ phản kháng, dùng tay chắn lên trước ngực của anh xô đẩy, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xê dịch cơ thể cường tráng kia. Đổi lại với những hành động đó là nụ cười đểu cáng trên môi của anh càng rõ ràng hơn, còn dùng tay mở rộng hai chân của cô để chính bản thân mình ở giữa, nơi nhạy cảm giữa nam và nữ bắt đầu cọ sát.
“ Em có quyền phản kháng sao, Bách Hà? ”
“ Nam Cung Nhật Đăng, anh muốn thì tìm vợ sắp cưới của anh, còn tôi không muốn! Không muốn! Không muốn cho anh, không muốn anh chạm vào người! ”
Ánh mắt của cả hai gắn kết nhưng chỉ thấy được sự lạnh lẽo của đối phương, anh nóng giận dứt khoát cúi xuống chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô giày xéo thô bạo, bàn tay nóng rực rà soát khắp thân thể quyến rũ, nắm lấy bầu ngực mềm mại tha hồ nắn bóp, giày vò.
“ Nhưng tôi muốn em, muốn em phải phục vụ cho tôi! ”
“ Anh chính là đồ xấu xa, đồ đáng ghét... ”
...----------------...