Mục lục
[Dịch] Mục Thần Ký - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mục do dự, cứu tiều phu lão sư tất nhiên rất quan trọng, nhưng cùng Hồ Bất Quy kết bạn đi tìm Hư Sinh Hoa, cùng Hư Sinh Hoa khai sáng ra pháp môn thần tàng hợp lại làm một, phi thăng Thiên Cung, hình như càng thú vị hơn, càng có ý nghĩa hơn.

Hơn nữa, Tiều Phu thánh nhân dù sao cũng là một vị thần chỉ cảnh giới Dao Đài thần chỉ, ở trong rãnh nước thối g ngâm nửa năm, một năm chắc hẳn là cũng không chết được, hình như không cần phải làm ngay lập tức.

Chỉ có điều, mình dù sao cũng là đệ tử của tiều phu, không vớt tiều phu từ trong rãnh nước thối ra, lại để cho hắn ngâm ở nơi đó cũng thật sự không thể nào nói nổi.

Nhưng cho dù là con trâu già nhường, bọn họ cũng không có khả năng đánh bại cường giả Đế Tọa.

Lão nông là cường giả cảnh giới Đế Tọa, hơn nữa còn là Đế Tọa dùng võ nhập đạo, từ Lăng Tiêu đến Đế Tọa, có một đoạn khoảng cách không thể vượt qua, Đế Thích Thiên Vương Phật chính là cảnh giới Lăng Tiêu, lại còn phải mặt dày mày dạn đi cầu chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật, bởi vậy có thể thấy được Đế Tọa là khó khăn tới mức nào.

Hắn đang do dự không quyết, đột nhiên lão nông đi xuống khỏi Đế Tọa, đi ra tới cửa trước của Lăng Tiêu điện, trên mặt hắn đầy nếp may, hiện ra hết vẻ tang thương, nói:

- Tam Đa, bọn họ đã qua cửa.

Con trâu già hơi ngẩn người ra, vội vàng nói:

- Lão gia, bọn họ ngay cả cửa ải này của ta cũng chưa từng qua, càng chưa nói tới cửa ải của lão gia. Vì sao lão gia lại nói bọn họ đã qua cửa?

Lão nông đi xuống bậc thang của Lăng Tiêu điện, con trâu già vội vàng gõ móng trước, lại hóa thành một con trâu đi theo ở phía sau hắn, lão nông lắc đầu nói:

- Mục đích thử thách Đấu Ngưu Cung là để cho các hài tử lĩnh ngộ dùng võ nhập đạo, tìm hiểu ra một con đường có thể vượt qua cảnh giới Thần Kiều trực tiếp bay lên, cho hậu nhân một hy vọng. Ta đã từng cho rằng có người đánh bại ta, lại có thể mở ra con đường này.

Hắn đi xuống, gọi Tần Mục và Hồ Bất Quy, quan sát hai người bọn họ từ trên xuống dưới, trên gương mặt giống như được bị cày sắt cay ra từng dấu vết lại lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ đến, vượt qua Thần Kiều trực tiếp bay lên Thiên Cung, thật ra ta đã sớm làm được. Ta là người đầu tiên bị thiếu sót cảnh giới Thần Kiều. Ta không đọc sách nhiều, con đường của ta không thích hợp với người khác.

Tần Mục và Hồ Bất Quy đều thầm giật mình, khó có thể tin nổi nhìn về phía hắn.

Ai có thể chặt đi Thần Kiều của Đấu Vũ Thiên Sư?

Nếu Đấu Vũ Thiên Sư ở dưới tình huống thiếu sót một cảnh giới còn có thể tiến quân Thần cảnh, như vậy vì sao hắn không truyền thụ công pháp của mình cho người của Đấu Ngưu giới?

Chỉ có điều, ba mươi sáu võ thần của Ngọc Kinh Thành lại hoàn toàn cũng không kinh ngạc về điều này, hiển nhiên đã sớm biết lão nông chính là người như vậy.

- Ta vừa rồi đã suy nghĩ thông suốt, chuyện ta có thể làm được, không phải tất cả mọi người có thể làm được.

Lão nông nói:

- Ta dâng hiến tinh lực suốt đời cho võ đạo, trong lòng ta không có bất kỳ vật gì khác, chân thành giống như trẻ sơ sinh, ta tuy có có bí quyết diệu pháp hay, nhưng người khác lại không học được, không học được cũng không có khả năng giống như ta, phi thăng Thiên Cung. Cho dù Hồ Bất Quy tu luyện tới trình độ như ta, muốn phi thăng Thiên Cung, hắn cũng đi lên con đường của ta lúc trước, công pháp của hắn vẫn không có cách nào khiến cho càng nhiều người của Đấu Ngưu giới phi thăng Thiên Cung. Đốn củi nói đúng, đây không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề khó khăn của Đấu Ngưu Cung.

Khóe mắt của hắn run lên, nhìn Tần Mục, tiếp tục nói:

- Đốn củi tới tìm ta, nói đám người cải cách của Duyên Khang có biện pháp có thể giải quyết vấn đề khó khăn của Đấu Ngưu Cung. Ta vốn không tin, nhưng hiện tại ta đã tin. Đốn củi cũng không phải không đúng, hắn dù sao vẫn thu được một đệ tử giỏi... Hồ Bất Quy, ngươi có thể rời khỏi Đấu Ngưu giới.

Trong lòng Tần Mục sinh ra một đường hi vọng, vội vàng nói:

- Như vậy Thiên Sư, ta có vớt lão sư của ta từ trong rãnh nước đi ra hay không?

Sắc mặt của lão nông trầm xuống, mặt hắn giống như là bị con trâu già cày một trăm lần, không nhìn thấy được bất kỳ dáng vẻ tươi cười nào nữa, chỉ có thể nhìn thấy được những nếp nhăn:

- Ta nói chuyện không giống với miệng của đốn củi, bộ dạng phong khinh vân đạm thật thối. Ta nói là làm, ta đã từng nói ai dám vớt hắn đi ra lại phải chịu ba quyền của ta. Ngươi muốn vớt hắn đi ra, lại phải chịu ba quyền của ta!

Tần Mục bị dọa cho giật mình, lão nông giơ nắm đấm thô ráp lên, khí phách võ đạo đỉnh phong nhìn thấy không xót, một quyền đánh về phía Tần Mục.

Ầm.

Khí thế của hắn vô biên, nắm đấm cũng rất nhẹ, đập vào ngực của Tần Mục.

Hắn lại gõ thêm hai cái, lồng ngực của Tần Mục phát ra âm thanh bịch bịch.

Lão nông thu hồi nắm đấm, cười lạnh nói:

- Ngươi tuy rằng sơ bộ làm được dùng võ nhập đạo, nhưng còn cách đại thành rất xa, thân thể còn có thiếu sót, phải tiếp tục chuyên cần khổ luyện, không nên khiến phách thể bị lãng phí. Hiểu chưa?

Tần Mục vừa mừng vừa sợ:

- Vãn bối hiểu rõ.

Lão nông lại lộ ra vẻ tươi cười, dẫn người đi ra ngoài, cười nói:

- Chỉ có điều, ngươi thật sự không tệ, quả thật rất không tệ. Đốn củi cũng không phải chỉ có mồm mép, vẫn có chút bản lĩnh, dạy ngươi dạy được tốt như vậy. Hắc, không đúng, ngươi là phách thể, nếu đổi lại thành ta tới dạy, chỉ có thể dạy tốt hơn! Đốn củi vẫn là không tốt, không bằng ta!

Hắn có vẻ rất hài lòng, những chiến thần khác cũng rất hài lòng, đuổi theo bước chân của hắn.

Tần Mục nhìn chung quanh, nhìn bọn họ, những người này năm đó uy danh hiển hách, danh vang dội một thời, lão nông còn là cường giả Đế Tọa nổi danh khắp thiên hạ, nhưng bọn họ lúc này lại hiện ra hết vẻ hồn nhiên chất phác, giống như là nông phu nông phụ bình thường có thể thấy được.

Đây là một vài người đáng yêu.

Nhưng là một nhóm người ngoan cố.

Khiến cho bọn họ thay đổi rất khó, nhưng bọn họ chỉ cần biết được sai lầm của mình, lại sẽ sửa đổi, cho dù là ngoài miệng có chút không quá cam tâm tình nguyện.

Bởi vậy bọn họ vẫn là người đáng yêu.

Hồ Bất Quy kích động không thôi, rời khỏi Đấu Ngưu Cung lại lập tức lao thẳng đến hạ giới của Đấu Ngưu giới, chuẩn bị trang phục và đạo cụ, từ biệt thân hữu.

Tần Mục lại gọi Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân quả nhiên ở bên ngoài Đấu Ngưu Cung ngủ say, cũng không có len lén đi vớt tiều phu lên chạy trốn.

Tần Mục buồn bã:

- Đây là vật cưỡi của ta, bên kia là vật cưỡi của Đấu Vũ Thiên Sư... Ừ, còn có Hắc Hổ Thần, vật cưỡi của tiều phu lão sư, còn có trâu xanh của Phách Sơn sư huynh...

Long Kỳ Lân ngủ được rất no nê, tinh thần chấn hưng, chỉ là hơn mười ngày không có ăn luôn luôn chút không yên lòng, thỉnh thoảng liếc mắt thoáng nhìn Tần Mục, muốn nhắc nhở hắn lại có chút không dám.

Trong thôn trang, Tiều Phu thánh nhân được vớt lên, Tần Mục bận tới bận đi, giúp tiều phu nối xương gãy, trị liệu thương thế, ngâm hắn ở trong một vại thuốc lớn, phía dưới lại sử dụng lửa đun nóng.

Tiều phu đang cầm một cái bát lớn uống thuốc, bên cạnh là lão nông ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, con trâu già lại đặt mông ngồi dưới đất phía ngoài cửa, từ từ rút ra ống thuốc lào, khò khè khò khè vang dội.

Tần Mục lại ngồi ở bên cạnh con trâu già vừa uống trà, vừa dò hỏi:

- Tam Đa sư ca, ngày hôm nay sư huynh không cày ruộng sao?

Con trâu già chậm rãi nói:

- Cày xong rồi. Lúa vừa mới trồng lên.

- Phách thể không phải ngươi dạy, ngươi dạy không được.

Trong phòng, tốc độ lão nông nói cũng chậm rãi như con trâu già vậy, liếc mắt nhìn tiều phu.

Tiều phu uống xong bát thuốc, ngợ một tiếng, đưa cái chén không cho hắn, cười nói:

- Hắn là đệ tử của ta, chính là do ta dạy. Ngươi không có đệ tử xuất sắc như thế, ngươi không có bản lĩnh này, cũng dạy không được.

Lão nông hừ một tiếng, tiếp nhận cái chén không:

- Không phải ngươi dạy, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi chẳng qua là lại một lần nữa mạo nhận công lao mà thôi. Lần này là bán cho phách thể một chút mặt mũi, tha cho ngươi, bằng không để cho ngươi ở trong rãnh nước thối ngâm mấy chục năm, cho ngươi nát đến mức chỉ còn lại há miệng.

Tiều phu nghiêm mặt nói:

- Sư phụ nhận vào cửa, tu hành ở tại thân. Ta bận rộn đi khắp thiên hạ, ngươi thì dạy dỗ ai? Ngươi lại dạy dỗ ai?

Lão nông buồn bã.

Tiều phu thản nhiên nói:

- Ngươi thật sự là đứng đầu võ đạo, trong thiên hạ, trong vũ trụ, cho dù là Thiên Đình ngày xưa cũng tìm không được một người nào có thể vượt qua võ đạo của ngươi. Có thể ở dưới tình huống thiếu mất cảnh giới Thần Kiều, còn có thể dựa vào lực võ đạo của bản thân, nguyên thần của võ đạo kéo dài qua hư không của Thần Kiều phi thăng Thiên Cung, tu thành võ thần đỉnh phong cũng chỉ có ngươi. Đừng nói là hai vạn năm, cho dù thêm mấy mươi vạn năm, mấy trăm vạn năm, cũng chỉ có một mình ngươi. Ngươi có thể thành công, người khác lại không có khả năng thành công giống như ngươi, ngươi cứu không được người của Đấu Ngưu giới.

Lão nông im lặng.

Tiều phu tiếp tục nói:

- Mà lần này Duyên Khang cải cách lại có thể. Ân oán giữa chúng ta là chuyện nhỏ, ta biết mấy năm nay ngươi rất kham khổ, biết ngươi ở sau đại chiến tìm được những cô nhi quả phụ chăm sóc cho bọn họ, sau khi Khai Hoàng huỷ diệt ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện. Ngươi muốn giúp bọn họ tìm kiếm một con đường sống. Nhưng ngươi lại quá ngu, hai vạn năm trước sau không tìm ra được con đường này.

Trong cổ họng của lão nông phát ra một tiếng gào thét giống như một con thú bị nhốt.

Sau khi thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, hắn chăm sóc cho những hài tử mồ côi của chiến hữu chết trận, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng người từng người chết già.

Đây là hành hạ lớn nhất, khiến cho trong lòng của hắn tràn ngập áy náy.

- Đi ra, đi ra, ngươi chính là người của Võ Thánh.

Tiều phu nhìn hắn, ánh mắt có chút thương hại, nhưng phần nhiều chính là chờ mong:

- Khai Hoàng phong chúng ta làm Thiên Sư, nhưng phong làm thánh nhân, chỉ có một mình ta. Chỉ có điều, ý định ban đầu của hắn là bốn người chúng ta đều có thể trở thành thánh nhân. Ngươi là Đấu Vũ Thiên Sư, là người có vũ lực đứng đầu, không thể nghi ngờ, nhưng thánh nhân không phải là vũ lực. Đi ra, ngươi chính là Võ Thánh duy nhất, Thiên Sư của Khai Hoàng Vũ Thánh!

Lão nông vẫn đang trầm mặc.

Tiều phu không có tiếp tục khuyên bảo.

Hắn hiểu quá rõ về vị huynh đệ cũ này, biết hắn rất ngoan cố, nhưng không phải quá ngang bướng, trên thực tế hắn chỉ là ngoan cố trên miệng mà thôi.

Lời mình đã nói tới điểm quan trọng, hắn sẽ nghĩ thông suốt, sẽ trở thành Võ Thánh độc nhất vô nhị.

- Ta bị ngươi thuyết phục, Duyên Khang cải cách đổi mới, ta thực sự muốn đi xem thử.

Lão nông đột nhiên nói:

- Chỉ có điều, ta sẽ không giúp Duyên Khang cái gì. Thời đại Khai Hoàng chúng ta là nghèo rớt mồng tơi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Duyên Khang bị ngươi khoa trương tốt như vậy, không có chúng ta hỗ trợ cũng có thể phát triển đến độ cao của Duyên Khang, cần gì phải dựa vào những người thất bại như chúng ta?

Tiều phu cười nói:

- Chúng ta chỉ là giúp bọn họ tranh thủ một chút thời gian, không để cho bọn họ ở thời điểm còn nhỏ lại bị Thiên Đình cũ tiêu diệt. Điểm ấy không tính là vi phạm ý định ban đầu của ngươi chứ? Năm đó, thời đại Khai Hoàng ban đầu, chút tồn tại còn lại của thời đại Thượng Hoàng cũng đã cho chúng ta không ít giúp đỡ.

Lão nông lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Ngươi lại nhớ lại những năm tháng ấy. Thật ra, ta coi như là nửa người của thời đại Thượng Hoàng.

- Thật ra, chúng ta đều xem như là nửa người của thời đại Thượng Hoàng, bao gồm Khai Hoàng cũng vậy.

Tiều phu nói:

- Sinh mạng chính là như vậy, sinh sôi không dừng, truyền thừa cũng vậy, từ một thời đại giao đến trong tay người của một thời đại khác. Tinh thần võ đạo của ngươi cần phải lưu truyền xuống, đừng khiến cho truyền thừa của ngươi bị dừng lại.

Lão nông đứng dậy, cười lạnh nói:

- Nhưng ta sẽ không tha thứ cho chuyện của ngươi lúc đó. Ta đi ra khỏi đây, sau khi đi ra khỏi Đại Khư, lúc tâm tình không tốt ta còn có thể đánh ngươi. Ngươi lại cầu gia gia tố cáo nãi nãi, chờ đợi tới khi mình có thể nâng cao thêm mấy cảnh giới, gánh vác được quả đấm của ta mới thôi.

Hắn đi ra khỏi phòng.

Nụ cười trên mặt tiều phu cứng đờ, Tần Mục từ ngoài phòng đi tới, đổi thuốc cho hắn, khẽ nói:

- Lão sư cùng Đấu Vũ Thiên Sư có thù oán sao?

Tiều phu vô tình, thở dài:

- Xem như là có. Đó là một chuyện cũ.

Hắn hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện cũ này.

Tần Mục chớp chớp mắt, càng thấy hiếu kỳ hơn, nhưng hắn không nói lời nào.

Tiều phu chán nản:

- Ngươi lộ ra biểu tình gì vậy? Ngươi muốn biết chuyện riêng tư của người khác như vậy sao?

Tần Mục không nói lời nào.

Tiều phu than thở:

- Nói cho ngươi biết không sao. Thật ra năm đó ta với hắn còn có thư sinh và câu cá đều có quan hệ rất tốt. Tu vi của ta tuy rằng yếu nhất, nhưng bọn họ đều rất kính trọng ta. Khai Hoàng sai ta chủ trì cải cách, đẩy ta lên trước đài, cái này gọi là trai tài gái sắc, nam nhân quá xuất sắc lại được lọt mắt xanh của nữ nhân. Lúc đó, hắn thích một thiếu nữ...

Tần Mục giúp hắn đổi thuốc, lỗ tai cũng không ngừng dựng thẳng, cẩn thận lắng nghe.

Ngoài cửa, con trâu già cũng không lại tiếp tục nhả khói nữa, từ ngoài cửa ghé sát đầu vào cánh cửa.

Long Kỳ Lân vốn đang nằm vô tình, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, lỗ tai to vẫy vẫy hai cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
minhngocdkh
05 Tháng mười hai, 2019 19:32
Bộ này ngừng dịch rồi ah các bác
Phương Đoàn
17 Tháng mười, 2019 19:01
vào truyện k bàn chính trị
romlatoi01
06 Tháng mười, 2019 09:52
Đọc đến chap 120 thì thấy bắt đầu chèn mấy cái triết lý mấy cái trị quốc kiểu cộng sản, kiểu tàu vào, rồi thế giới đại đồng rồi xác nhập nhờ vào sự bần cùng hóa của nơi khác, dcm tàu khựa chó đẻ éo thể ngửi, drop
laogiao
30 Tháng chín, 2019 21:25
Còn ai hóng bộ này nữa không nhỉ??
laogiao
25 Tháng chín, 2019 15:59
M cũng muốn tiếp tục dịch. Nếu bạn muốn dịch thì để sđt m liên hệ nhé!
laogiao
17 Tháng chín, 2019 10:08
Chờ 1 bộ dịch thôi là mừng rồi bạn ơi ^^
Hà Anh
08 Tháng chín, 2019 01:21
Giờ có một bộ dịch hoàn chỉnh, chau chuốt văn phong, đồng bộ câu cú để in rồi đóng bìa kỉ niệm thì hay nhỉ :sweat_smile:
madoine
01 Tháng chín, 2019 21:22
lm truyện có tâm xíu làm dở bỏ ko đc tuy chuyện cv nhiều ng xem ở đầu nhưng sau này truyện dịch full rồi mn sẽ đọc dịch vì dễ đọc vs hay
Hieu Le
25 Tháng tám, 2019 20:10
ngừng dịch r à các đh
Võ Việt
25 Tháng tám, 2019 11:36
ai làm bộ này thì làm có tâm xíu đi trời....
Hieu Le
28 Tháng bảy, 2019 18:43
truyện đọc rất hay, cảm động lắm.
Hieu Le
25 Tháng sáu, 2019 20:31
truyện dừng dịch rồi ạ? :(
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 20:06
dùn google chrome kiếm hình đó
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 19:58
xem có hình nét hơn k
Ròi Cũng Kết Thúc
27 Tháng năm, 2019 19:58
dùng google chrome bấm vào hình chọn tìm kiếm
Hoàng Duy
29 Tháng ba, 2019 21:52
khi nào lão tần mục phá thân đồng tử nhỉ
Nhokprono0
10 Tháng hai, 2019 15:24
ai có ảnh bìa mục thần ký này nét hơn k ạ?
Mạnh Hùng
07 Tháng hai, 2019 19:11
Ai có bản dịch phần tiếp k cho mình xin vs ạ. Thank kiu trước ạ
Lương Hữu Trí
25 Tháng một, 2019 20:22
Hay
Nhan Nguyen
22 Tháng một, 2019 20:51
đấy là cv mà bạn
Hieu Le
11 Tháng một, 2019 22:18
Đang đúng top đó bạn. Đến hơn 1300 chương rồi
Hieu Le
11 Tháng một, 2019 22:17
Bộ này là mục trần ký
Huong Nguyen
11 Tháng một, 2019 18:25
Bạn ơi dịch tiếp đi. Các độc giả vẫn đang ngóng dài cả cổ ý :)
Hieu Le
09 Tháng một, 2019 04:27
hình như ko dịch nửa phỏng ??
Đỗ Hoàng Tuấn
06 Tháng một, 2019 23:49
mời bác sang bản convert đọc cho đỡ ngon nghẻ nhé, câu từ rất oke
BÌNH LUẬN FACEBOOK