“Anh không tìm được đứa bé đó cũng đúng thôi! Sau này cô ấy được một gia đình nhận nuôi rồi.”
Là người ngốc cũng có thể hiểu ra hàm ý trong lời nói ấy.
Vương Dực Quân hơi run run, tê tái: “Em chính là cô bé đó sao?”
“Ừm…”
“Không…”
Lời nói còn chưa dứt ra khỏi cửa miệng Vương Dực Quân thì đã bị Diệp Băng Băng chặn đứng: “Ý anh là sao hả?”
“Hồi đó em mập mạp hơn bây giờ nhiều.”
“Anh đang chê em đó sao?”
“Không, không, mập dễ thương…”
Phải, lúc đó, chị vừa rời xa vòng tay mẹ, vẫn còn đầy đủ lượng thức ăn dự trữ sau bao công sức mẹ nuôi nấng, nên còn bụ bẫm lắm. Sau này, khi về Diệp gia, phải tự mình làm bao nhiêu công việc, đến ăn cũng không đủ no, thì tự nhiên lượng mỡ thừa nó phải làm việc, tản ra dần, rồi thành ra như bây giờ.
Chị vẫn ấn tượng về cậu bé ấy, người thấp bé, mặt mày ủ rũ, không nói, không cười, đôi mắt sắc bén nhưng lại chẳng có linh hồn, cứ mênh mông trong một khoảng trống đen mịt. Không ngờ sau lời khích lệ ấy của chị lại khiến cậu bé có thể chuyển mình lớn tới như thế.
Có những cuộc gặp gỡ rõ ràng đã quen từ trước nhưng phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra nhau.
Bữa ăn kết thúc khá muộn, Vương Dực Quân sau khi đưa Diệp Băng Băng trở về nhà, rồi cũng quay về biệt thự riêng.
Ngồi lặng bên khung cửa kính rất lâu, Vương Dực Quân cảm nhận thấy sự trêu đùa của số phận, bao năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm cô gái ấy nhưng lại không ngờ cô ấy vẫn luôn bên cạnh anh, chưa bao giờ rời khỏi, chưa bao giờ anh nhận ra.
*****
Ngày nghỉ cuối tuần, Vương Dực Quân dẫn theo Diệp Băng Băng quay về trại trẻ, bao nhiêu cảm xúc ùa về trong chị.
Có lẽ, suốt cuộc đời chị sẽ không thể quên khoảnh khắc một mình theo bước chân sư thầy đi vào cánh cửa trại trẻ, có thể lúc đó chị vẫn rất nhỏ nhưng đủ hiểu được cảm giác bơ vơ, lạc lõng, đau lòng, và bất lực.
Chị cũng không bao giờ quên vào lúc được nhà họ Diệp nhận nuôi, ban đầu họ đối tốt khiến chị còn lầm tưởng rằng ông trời đang bù đắp cho chị một gia đình sau bao khổ đau, nhưng không ngờ, bọn họ chỉ đang nuôi chị như một bảo mẫu nhí trong tương lai cho con gái họ.
Kể từ sau khi Diệp Thanh ra đời, chị bị đẩy ra rìa, những công việc bắt đầu đổ dồn lên người chị, một cô bé mười ba, mười bốn tuổi bắt đầu phải học cách để tồn tại, để tránh né những trận đòn của mẹ nuôi.
Bất giác, những giọt nước mắt chị rơi ròng rã, khung cảnh ngày xưa cũ lũ lượt ùa về, khiến chị ngỡ tất cả chỉ như một giấc mơ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Anh bước tới, choàng tay ôm lên bờ vai mỏng manh đang run run lên của chị, đầu chị dựa vào bầu ngực săn chắc da thịt của anh, vỡ oà mà khóc nức nở.
Cho đến khi mệt lử mới ngừng, chị đờ đẫn cứ dúi đầu vào bầu ngực săn mềm của anh, làm nũng giống hệt một chú mèo con bị thương, cần người dang tay bảo vệ, vuốt ve.
“Mọi chuyện đã qua rồi, sau này anh sẽ cùng em đi hết quãng đường này, không để em một mình phải chịu ấm ức nữa đâu!”
Chị thẫn thờ nhìn vô hướng, nhếch mép môi cười nhạt, giọng kể lể: “Em đã từng nghĩ bản thân mạnh mẽ lắm! Cho đến khi gặp chuyện chính em lại không có cách nào đối diện với chính mình.”
Anh im lặng ngồi cạnh chị, vuốt ve mái tóc dài chấm eo của chị.
Trên đường quay trở về thành phố, Vương Dực Quân như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, mãi mới nghiến răng nói ra được mấy lời:
“Em có muốn tới thăm bà không? Bà nội rất nhớ em đó.”
Trước kia, khi không ai chấp nhận chị và đứa bé chính bà nội đã dang vòng tay che chở, bảo vệ. Những ngày chị bơ vơ, lạc lõng trong nhà họ Vương thì người ở bên cạnh chị cũng là bà, mỗi khi chị mệt mỏi, yếu đuối vẫn là bà khích lệ, động viên.
Cả cuộc đời chị, ngoài mẹ ra, chỉ có bà nội Vương là hết lòng yêu thương chị, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lại khiến chị an lòng, ấm áp mỗi khi nghĩ tới nhất.
“Được, em cũng lâu rồi không gặp bà.”. ngôn tình ngược
Vừa về tới biệt thự chính nhà họ Vương thì trời choạng tối, ánh sáng bạc dần, trong cái lạnh lẽo của tiết trời cuối đông.
Bà nội Vương ngồi bên ghế sô pha, một mình uống trà, xem ti vi, rồi thi thoảng lại thở dài đằng đẵng. Từ ngày Diệp Băng Băng rời đi, bà lại càng suy tư, khép mình, cũng bởi không có ai kề cạnh trò chuyện, cùng cú sốc mất đi chắt nội, cháu dâu thì bỏ đi, bà hoàn toàn không hứng thú với mọi thứ trên đời.
Tệ thật… Lúc đó chị cũng chỉ nghĩ cho riêng mình, chứ chưa hề nghĩ tới cảm nhận của bà…
“Bà…”
Diệp Băng Băng cất giọng nghẹn ngào gọi, khoé mi rưng rưng vì xúc động, vì cảm thương.
Người bà già cỗi quay đầu, đứng sững, trố mắt nhìn rất lâu, một thoáng thì bập bễnh đi đến gần Diệp Băng Băng, ôm chầm lấy chị.
“Thời gian qua cháu đã đi đâu vậy hả?”
“Cháu xin lỗi vì đã không báo với bà một tiếng.”
Kể từ đó cháu trai bà gạt sang bên, nắm tay chị kéo lại ghế sô pha, ngồi đối diện nhau, liên tục hỏi về tình hình mấy năm qua của chị, thi thoảng lại vuốt ve bên cánh tay chị rồi thốt lên “để cháu vất vả rồi”, trong lời nói của bà có chút xót xa, ân hận và áy náy.
Vương Dực Quân thong dong ngồi xuống đối diện, lên tiếng để chứng minh bản thân mình vẫn tồn tại:
“Bà nội, người ta bây giờ là giám đốc của công ty thời trang rồi đó.”
Ánh mắt sắc như dao của bà nội chặn họng Vương Dực Quân: “Im miệng, cháu không có quyền lên tiếng.”
“Cháu…”
Ánh đèn điện rực sáng, soi rõ vào vẻ mặt vui mừng không tả xiết của Vương Giang Ân, nụ cười rạng rỡ trên bờ môi bà, lâu lắm rồi mới toả sáng như thế.
Bữa tối, ba người ngồi chung một bàn, gợi nhớ những kỉ niệm xưa cũ, tuy không mấy vui vẻ nhưng vẫn để lại một chút ít sự ấm áp, vui vẻ.