Chiếc Lexus xám chạy trên con đường quen thuộc, ánh mắt Diệp Băng Băng nhìn ngoài cửa kính, ngắm nhìn con đường quen thuộc nhưng đầy lạ lẫm.
Mấy năm rồi, con đường ấy cũng có nhiều thay đổi…
Trước kia, chị chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày được cùng anh quay trở nên con đường này, thăm lại ngôi trường xưa, hoài niệm về kỉ niệm thanh xuân.
Cái tưởng như xa vời ấy nay đã thành sự thực lại khiến chị không tin lắm! Cứ ngỡ như tất cả là một giấc mơ.
Khi bước vào cổng trường họ tự tách nhau ra, tuy nhiên khoa của anh và chị lại liền kề nhau, chỉ cần nhìn vọi là có thể thấy nhau.
Trong khi chị thảnh thơi thì anh lại bị bâu kín.
Anh đứng giữa đám người kia chẳng khác gì minh tinh lớn.
Đúng rồi, trước giờ anh vẫn là anh, vẫn là đại thần của đại học K kia mà.
Đại thần đúng là đại thần, sức hút chưa bao giờ nhỏ, độ hot chưa bao giờ chìm.
Trước kia chị cũng đã từng giống với đám người đó, cứ lao vào mà bấu víu lấy anh, mặc cho bị xua đuổi, chị chưa bao giờ từ bỏ, nghĩ lại chị tự cảm thấy da mặt mình cũng dày thật. Chương mới nhất tại 𝒯RÙM𝒯RU𝖸Ệ𝑵.Vn
Sau một lúc dạo vòng quanh khoa, Diệp Băng Băng mon men vào hội trường tìm một chỗ an toạ để chuẩn bị nghe lời phát biểu của Vương Dực Quân.
Chị không phủ nhận những lời ấy thật sự sâu sắc, bốn năm đại học chị cũng vì nó mà phấn đấu không ngừng.
Vương Dực Quân bước ra từ sau cánh gà, anh mặc bộ vest Tây, thắt cà vạt chỉnh tề, đôi mắt hướng về đám đông đang đi nhiệt tình hò hét nhưng chỉ có một ngôi sao rực sáng được anh chọn lọc, đó là chị.
Micro anh ghé sát lên miệng bắt đầu nói, giọng anh khoan thai, lúc trầm lúc bổng, rất mê say.
Bài thuyết trình của Vương Dực Quân liên quan đến sự phát triển và những dự đoán của ngành JT trong nước, đó không phải là đề tài mới, nhưng do có góc nhìn độc đáo, mới lạ nên bài diễn thuyết rất thu hút lòng người. Cả hội trường dường như không nghe một tiếng động, mọi ánh mắt đều không rời nhìn về người đàn ông đĩnh đạc, đang tỉ mỉ phân tích trên sân khấu chính.
Vương Dực Quân chú trọng vào kinh nghiệm thực tế, lấy dẫn chứng cụ thể chứ không phải là loại lý thuyết viển vông, khó hiểu.
Kết thúc buổi diễn thuyết bằng một tràng pháo tay vang dội.
Ánh mắt anh một lần nữa nhìn lên, chị đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn.
Đang định rời đi, bên tai chị văng vẳng mấy lời bàn tán:
“Nghe bảo đại thần vừa chia tay mối tình bảy năm hiện giờ đang độc thân.”
“Chia tay đâu mà chia tay, gương vỡ lại lành rồi.”
Chị nhếch mép môi cười nhạt rồi thẳng thắn bước qua.
Chuyện tình giữa đại thần khoa công nghệ và hoa khôi khoa diễn xuất từ lâu đã trở thành một luồng dư luận chưa có hồi kết của đại học K.
Dù đi tới nơi nào, hay những sinh viên khoá dưới chưa hề biết mặt họ cũng thốt lên mấy lời hoa mỹ ca tụng chuyện tình giữa hai bọn họ.
Đang thần người ngẩn ngơ, một cái đập vai khiến Diệp Băng Băng giật mình.
Vu Ương Ương, cô bạn khá thân của chị trong những tháng ngày sinh viên, một trong hai cô gái chung phòng với chị suốt bốn năm đại học.
“Vu Ương Ương, tới muộn thế?”
“Có việc đột xuất, giờ này chắc là bài phát biểu của Vương Dực Quân kết thúc rồi nhỉ?”
“Ừm… Vừa kết thúc xong.”
“Cậu còn sùng bái anh ta đến quên ăn quên ngủ như ngày trước nữa không đó.”
Lời nói khiến Diệp Băng Băng bật cười thành tiếng.
“Sùng bái thì vẫn còn nhưng đã biết ăn ngủ đúng giờ, đủ giấc rồi.”
“Đại thần kìa, có cần lại xin chữ kí hay không?”
“Xin, xin chứ!”
Hai cô gái nắm tay nhau, chen qua hàng người tấp nập.
Diệp Băng Băng lấy từ túi xách ra mảnh giấy, chững lại nhìn Vương Dực Quân một chốc rồi cũng mở lời.
“Đại thần, có thể kí dùm tôi một chữ không?”
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười khiến mỗi người có mặt đều điên đảo, kể cả chị.
Nét chữ anh rắn chắc, tinh xảo; mỗi đường chữ đều có sự đặc biệt, bên trên còn vương vấn mùi mực chưa khô hẳn.
Kiểu cảm giác này đặc biệt đến khó tả…
Lũ lượt kỉ niệm cũ ùa về trong thần trí của chị, mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua, chị nhếch môi cười ngốc.
“Băng Băng, cậu không phấn khích tới mức bị chấn thương ở đây đó chứ!”
Vu Ương Ương chỉ tay lên đầu.
“Không có.”
Con người Vu Ương Ương có chút hơi kì dị nhưng thuộc hạng tốt, mặc dù không phải xuất sắc nhưng thường xuyên suy nghĩ tới người khác, chu đáo và cẩn thận dò xét.
“Này, người tình tin đồn của đại thần tới rồi kìa.”
Vu Ương Ương chỉ tay về phía cô gái thướt mướt, xinh đẹp, có nụ cười toả nắng đang sải bước bên góc tùng già.
Tô Hiểu Lâm.
Nữ minh tinh nổi tiếng vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh nhìn.
“Đúng là vừa đôi phải lứa, cô ấy cũng toả sáng không khác gì đại thần cả.”
Vu Ương Ương thốt lên trong sự mụ mị, ánh mắt bị thu hút bởi sắc đẹp trời sinh của Tô Hiểu Lâm.
Hai bọn họ cũng dần di chuyển tới trung tâm, Tô Hiểu Lâm cố gắng né tránh để không chạm mặt Vương Dực Quân nhưng cuối cùng vẫn bị đám nữ sinh tích cực đẩy thuyền cho cặp đôi của họ kéo tới.
Hai đôi mắt bối rối gặp nhau.
Cũng có không ít lời bàn tán xung quanh Diệp Băng Băng.
“Cô ta là Diệp Băng Băng khoa báo chí, trước kia mặt dày bám đuôi Vương Dực Quân lắm!”
Các người ghen tỵ sao?
Bám dai thì đã sao?
Mặt dày thì đã sao?
Theo đuổi tình yêu bộ mất mặt lắm à.
Thời đại nào rồi mà còn bàn luận việc phụ nữ mặt dày theo đuổi đàn ông.
Nếu còn giữ thái độ cổ hủ như các người thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ người mình yêu trong sự tiếc nuối sao?
Một giáo sư bước tới, ông ấy trạc ngoài năm mươi, gọi ba cái tên càng làm dấy lên luồng dư luận.
“Dực Quân, Hiểu Lâm, Băng Băng ba đứa đều ở đây sao? Hiệu trưởng đang có việc tìm các em bên kia đó.”