• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện, Châu Tử Du vừa tới, anh mỉm cười với Diệp Băng Băng nhưng khiến trái tim bao người thổn thức.

“Chào…”

“Chào…”

Chị vui vẻ đón nhận, đáp lại một cách vui vẻ, thoải mái nhất.

Đối với nhân viên J&T thì Châu tổng và Diệp tổng trời sinh một cặp, tiên đồng ngọc nữ.

Xem ra Châu tổng vẫn chưa biết chuyện gì rồi… Hazzaa thật lãng phí cho một anh chàng điển trai, tài năng nhưng đặt trái tim nhầm chỗ.

Rốt cuộc ai lại có ma lực khiến Diệp Tổng điên đảo như thế?

Diệp tổng thậm chí còn vững vàng trước anh chàng ngọt ngào, mê say như Châu tổng, kiếm đâu ra người đàn ông thứ hai như thế.

Đáng tiếc… thật sự đáng tiếc…

Nhưng trên đời này thứ không thể gượng ép, càng không thể cưỡng cầu lại là tình yêu và cảm xúc.


Suốt một ngày đằng đẵng, Diệp Băng Băng không ngừng nhìn bó hoa Bách Hợp bên cạnh, thi thoảng lại khúc khích cười, giống hệt như thiếu nữ mới lần đầu yêu.

Chị thậm chí còn không biết Châu Tử Du đã vào từ lúc nào, anh ta đứng nhìn chị rất lâu sau mới được ngó tới.

“Sao anh lại đứng ngây ra đó?”

“Còn không phải bị em bơ sao?”

“Xin lỗi.”

Châu Tử Du mỉm cười, nụ cười không thoải mái tiến tới ngồi xuống đối diện Diệp Băng Băng, giọng nói hơi chùn xuống, hỏi:

“Em và anh ta quay lại rồi à.”

“Ừm…”

Lời đáp của chị hơi chần chừ, khó khăn lắm mới thốt lên nổi một chữ ra khỏi cuống họng, điều đó càng khiến Châu Tử Du khó xử.

“Anh đã không sao rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ, đừng bận tâm anh, anh là đàn ông mà, mạnh mẽ lắm!”

Chị cũng hi vọng những lời anh nói đều là thật.

“Đàn anh, sau này anh sẽ gặp được một người phụ nữ tốt, yêu anh như sinh mệnh.”

“Thôi đi, tạm thời anh không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương, tập trung phát triển J&T trước đã.”

Đôi tay Châu Tử Du không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra, dồn nén sự căng thẳng vào lòng, không muốn thể hiện cho chị thấy.

Cứ hễ bắt gặp ánh mắt chị, anh ta lại cười, cười như xua tan đi bao đau đáu, muộn phiền.

Buổi chiều tan ca, Châu Tử Du từ xa nhìn thấy Diệp Băng Băng lên xe Vương Dực Quân, họ vui vẻ lướt ngang trước mắt anh.

Anh nhếch mép môi, cười như không cười, cười như để ngăn đi giọt lệ.

Hoá ra, tất cả mọi thứ trên đời này đều do duyên phận sắp đặt, gặp gỡ, bỏ lỡ, gặp lại, rời xa.

Đó là duyên phận của Châu Tử Du và Diệp Băng Băng…

“Diệp Băng Băng chúc em hạnh phúc… có lẽ cũng đã đến lúc anh cần phải buông tay, bỏ xuống những cố chấp và ngộ nhận của chính mình, anh không chắc chắn rằng mình có thật tâm chúc phúc cho em được hay không, nhưng anh dám chắc một điều anh sẽ không để em nhìn thấy anh yêu em một lần nào nữa. Chúng ta vẫn sẽ bên nhau, anh sẽ cất giấu nỗi lòng mình ở một nơi sâu thẳm, tiếp tục làm bạn với em, để nghe thấy giọng em nói, để nhìn thấy em cười.”

Tạm biệt… tình yêu của những năm tháng thanh xuân của tôi…

Châu Tử Du trút một hơi thở dài đằng đẵng rồi quay lưng bước đi.

*****

Nhà hàng Tứ Xuyên.

Một bàn lẩu chua cay thịnh soạn được dọn lên, đôi mắt Diệp Băng Băng sáng rực, cô lơ mơ hỏi:

“Vương Dực Quân, anh không còn chê mấy món lẩu nhiều calo và không tốt cho sức khoẻ nữa sao?”

“Lâu lâu ăn một bữa chắc cũng không sao cả.”

“Anh chắc mình có thể ăn được chứ!”

“Ừm… Có thể thử.”

Gắp một miếng thịt bò mỏng dính nhúng xuống dòng nước lẩu sôi cuồn cuồn, hơi nóng nghi ngút bốc lên, chu môi phù một hơi lên miếng thịt để làm dịu đi sức nóng, sau đó cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Là cảm giác này… hương vị này…

Trong khi mọi hành động của Diệp Băng Băng rất thuần thục, vẻ hưởng thụ thì Vương Dực Quân lại chần chừ, do dự, ánh mắt cứ nhìn mãi vào nồi lẩu đang sôi.

“Anh ăn đi, nhìn không no được đâu!”

Diệp Băng Băng thúc giục.

Sau một hồi thúc giục bất thành, chị chủ động nhúng miếng thịt, đút lên tận miệng cho anh, không còn đường từ chối anh đành đón lấy, chầm chậm nhai để cảm nhận.

“Cũng kha khá ngon…”

“Không chỉ là kha khá, mà rất tuyệt…”

Chị không biết từ bao giờ, vô thức liền nở nụ cười tươi như ngày xưa.

Có lẽ, đó là điều duy nhất níu chị ở lại cạnh anh…

Chỉ khi bên anh, chị mới thấy mình vui vẻ, chỉ khi trò chuyện và cười cùng anh, chị mới thấy đáng sống. Mặc kệ quá khứ có gì, đau đớn ra sao, hiện tại chị vẫn bên anh, vẫn cười trong niềm hạnh phúc.

Có đôi lúc chị cảm thấy bản thân mình ngớ ngẩn, nhưng có khi lại thầm cảm ơn nhân duyên và số phận đã cho anh và chị gặp nhau.

Đó là mối lương duyên trời định…

Sau khi dùng bữa, hai người họ nắm tay nhau dạo trên phố tấp nập, lần này họ đã không còn cô đơn, hiu quạnh nữa.

Đến gần một khúc cua vào hẻm nhỏ, Diệp Băng Băng chợt đứng sững, ánh mắt trừng trợn như chứa lửa hỏi:

“Vương Dực Quân lần trước anh ôm ấp cô gái nào ở đây?”

Vương Dực Quân cười cợt đùa:

“Có phải lúc đó em đã ghen nhiều lắm rồi không?”

Nụ cười lập tức bị ánh mắt chị áp đảo, giọng hằn học:

“Trả lời nghiêm túc, không đùa.”

“Thực ra, anh cũng chẳng biết cô gái đó là ai, chỉ là cô ta đã theo anh từ quán bar ra tận đây, cứ lẽo đẽo như ma đói vậy.”

“Thế anh làm gì cô ta rồi?”

“Chưa, chưa làm gì cả.”

Con ngõ này không đi qua nhà chị, cũng chẳng tới nhà anh nhưng hai người đã tới tận hai lần.

Một lần gây nên hiểu nhầm, lần này là để gỡ bỏ.

Có những người đã thuộc về nhau, cho dù có đi tới tận trời cuối đất cũng sẽ gặp lại nhau.

Tuy lần gặp này họ không nồng nhiệt, say mê như lần trước nhưng họ vẫn chọn bên nhau.

“Ngày mai là lễ kỉ niệm thành lập trường đại học K, có cần anh tới đón không?”


“Em nói rồi, em bận, không đi.”


“Thật sự không đi sao. Thế thì có vẻ tiếc đó nha! Hôm đó anh có một bài phát biểu, chẳng phải em thích nhất được xem anh phát biểu sao?”


“Ai thèm chứ! Nhưng mà anh có lòng mời thì em miễn cưỡng đi vậy.”


Tiếng cười hoà vào trong màn đêm phủ kín…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK