• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa mở, Diệp Băng Băng bước ra, cô mỉm cười nhẹ nhàng đi tới hỏi han: “Dực Quân anh không sao chứ? Nếu anh có việc đột xuất thì cứ đi đi, không cần lo cho em đâu!”

Vương Dực Quân mày là ai mà để Diệp Băng Băng lần này tới lần khác hi sinh vô điều kiện cho mày như thế?

Mày có xứng đáng là đàn ông hay không?

Anh nhìn cô tự trách khứ bản thân, thi thoảng bị hụt hơi do nhịp thở không đều hay có thể bị dòng cảm xúc bóp nghẹn.

Đầu anh lắc theo vô thức: “Không sao, anh xử lí một lát là xong. Em cứ vào phòng nghỉ trước đi.”

“Được.”

Vương Dực Quân nén lại soạn dòng tin nhắn gửi tới Cố Hiểu phong, kèm theo sau là một trạng thái định vị: “Cậu thay tôi tới đón Hiểu Lâm về nhé!”


Rất nhanh anh đã nhận được hồi âm: “Nghiệt do cậu gây ra sao lại kéo tôi vào.”

“Tôi chỉ nghĩ ra được mỗi cậu, giúp tôi lần này đi.”

Quán rượu về đêm nhộn nhịp, nhạc xập xình, vũ nữ lắc lư theo điệu nhạc, ánh đèn xanh đảo hiu hắt toả sáng rực rỡ, giọi vào đôi mắt đượm sầu của cô gái đang ngổn ngang ngồi ở vị trí trung tâm.

Ánh mắt thất vọng tràn trề Tô Hiểu Lâm nhìn người đàn ông vừa tới, nụ cười buốt đắng, giọng nói sầu ưu rõ rệt: “Hiểu Phong, là Dực Quân bảo anh tới đón tôi sao? Anh ấy bây giờ bận chăm sóc bà bầu tới mức không thể ra ngoài dù chỉ một lúc luôn hay sao?”

Cố Hiểu Phong bước tới, giữ lấy cánh tay đang liên tục dốc rượu lên uống của Tô Hiểu Lâm: “Em đừng uống nữa. Em say rồi.”

Đôi mắt ngấn lệ Tô Hiểu Lâm ngước nhìn lên, môi cô vẫn cười nhưng trái tim không ngừng bóp nghẹn: “Em rất muốn say, nếu say có thể quên đi tất cả em cũng rất muốn say.”

Vừa đỡ Tô Hiểu Lâm dậy vừa nhẹ nhàng nói: “Em đừng tự làm khổ mình nữa, nên biết chấp nhận sự thật đi.”

Đột nhiên Tô Hiểu Lâm điên cuồng đẩy Cố Hiểu Phong ra, chân cô lảo đảo, ánh mắt phập phồng, miệng không ngừng cười nhưng nước mắt đã tuôn, dòng nước mắt yếu ớt tận sâu trong đáy lòng.

“Anh nói cho em biết làm cách nào để quên đi. Em rất muốn quên, thậm chí rất muốn hận nhưng thật sự em làm không được.”

Mọi ánh mắt bất chợt đổ dồn về hai người họ, mọi người đều nghĩ rằng Cố Hiểu Phong là tên khốn nạn khiến một cô gái chìm trong đau khổ mà than khóc tới vậy.

Nhưng đâu có ai biết rằng, anh ta cũng là người hứng đạn, nếu như không phải vì Vương Dực Quân là bạn thân chắc rằng anh ta đã đấm cho một trận nhừ tử, vì cái tội đả thương trái tim phụ nữ.

….

Vương Dực Quân không ngừng trở người, lòng cứ nao nao bồn chồn, không thể nào ngủ yên được.

Diệp Băng Băng chưa ngủ, chị nghe thấy từng cái trăn trở của anh, chị cũng hiểu anh đang nghĩ gì, chị cũng đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện ấy.

Đột nhiên chị quay người, nhìn theo bóng lưng anh, giọng chị sầu ưu cất lên: “Nếu anh lo cho cô ấy thì đi đến xem thế nào?”

Đôi mắt anh hơi nhướn nhẹ: “Em nghe thấy rồi sao?”

“Ừ…”

Anh cũng xoay người về phía chị, anh thấy được ánh mắt chị đang né tránh mình, chị sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy chị sẽ không còn có thể nói ra được mấy lời đó nữa, cũng không thể kìm hãm được nước mắt của chính mình.

“Anh đã bảo Hiểu Phong tới đón cô ấy rồi, chắc là sẽ không sao đâu!”

Câu nói ấy khiến Diệp Băng Băng lại càng kinh ngạc, bất giác thân thể cô run run.

…..

Tập đoàn Vương Thụ vào sáng mai, không khí tấp nập rộn ràng, chủ tịch Vương dẫn theo một cô gái bụng bầu vượt mặt đi tới, trông có vẻ bà ấy rất quan tâm tới cô gái kia, điều đó dấy lên không ít lời bàn tán, xì xào.

“Cô gái ấy là cháu dâu chủ tịch sao?”

“Không giống lắm! Tôi thấy giống cháu gái hơn.”

“Mắt cô bị làm sao ấy! Chắc chắn là cháu dâu đang mang thai chắt đích tôn đấy!”

“Tổng giám đốc Vương cưới vợ từ lúc nào?”

Chắc có lẽ bàn hết cả buổi vẫn chưa hết chuyện về ông bà chủ quyền lực.

Tổng giám đốc Vương ngày thường cao ngạo là thế nay vẫn phải khom lưng cúi chào trước hai người phụ nữ quyền lực ấy.

“Bà nội, sao bà tới đây?”

Đã phải gần một năm nay Vương Giang Ân không tới công ty, hôm nay đích thân tới chắc chắn phải có chuyện lớn, đôi mắt bà liếc một cái về phía Vương Dực Quân như muốn nhào tới nuốt trọn anh ngay lập tức.

“Cháu định đứng đây nói chuyện hay sao?”

“À phải… Bà hay là vào văn phòng cháu trước đi.”

Khí chất bà chủ tịch không phải nói quá chứ như núi non ngút trời trong làn mây trắng, đầu tóc bà đã trắng tinh nhưng bước đi vẫn khoan thai và tự tin, tràn đầy sinh lực như cô gái trẻ mười tám.

Cánh cửa phòng đóng rầm lại, trong căn phòng kín mít chỉ có ba người đối diện nhau, không ai biết họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy điệu bộ bà chủ tịch rất tức giận.

“Dực Quân, cháu nói đi. Cô gái tên Tô Hiểu Lâm đó là ai?”

Vẻ mặt nai tơ của Vương Dực Quân lập tức biến sắc âm u, anh đã lưng chừng đoán ra được ý định bà tới nhưng không ngờ nó là sự thật, ánh mắt cầu cứu anh liếc sang phía Diệp Băng Băng, điều anh nhận lại là cái lắc đầu và ánh mắt muốn như biết nói “em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Cháu không phải nhìn Băng Băng. Không phải là nó nói, mà bà nghe trợ lí Giang nói.”

Chắc là lần trước Tô Hiểu Lâm xuất hiện khi anh vừa kết thúc cuộc họp bị trợ lí Giang đã nhìn thấy rồi mách lẻo.

“Bà à, chuyện không phải như bà nghĩ đâu!”

Vẻ mặt điềm tĩnh của Vương Giang Ân đá xéo lại: “Vậy cháu biết bà đang nghĩ gì à? Có tật giật mình sao?”


“Đương nhiên không phải, nhưng mà bà…”


Lời nói còn chưa dứt ra khỏi cửa miệng Vương Dực Quân đã bị cướp lời, vẻ mặt Vương Giang Ân bình tĩnh, giọng nói không cao cũng chẳng thấp: “Ta nói cho cháu biết, Vương Giang Ân này chỉ có duy nhất Diệp Băng Băng là cháu dâu do đích thân ta cưới hỏi đành hoàng rước về, còn lại cho dù là siêu sao hay siêu ngố ta đều không nhận.”


“Bà tới đây chỉ vì chuyện này thôi sao?”


Nụ cười trên môi Vương Dực Quân chưa nở đã tàn khi gặp phải ánh mắt sắc nhọn từ bà nội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK