• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe, Hạ Mộng mất hồn, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

Ở trước mặt Khưu Ngọc Bình cố tình tỏ ra kiên cường, kiên quyết lập tức sụp đổ.

Cô là một người cứng rắn, nguyên tắc, đều rất cao.

Loại ưu điểm này khiến cô ta muốn đi làm một chuyện, cho dù khó khăn nguy hiểm, cũng sẽ kiên trì.

Vừa rồi, cô ta đối diện với Khưu Ngọc Bình, gần như không giữ được cảm xúc, nhưng vẫn cưỡng ương ngạch kìm lại.

Hạ Minh Minh lúc lái xe đã lén liếc nhìn chị gái: “Chị, còn chưa buông xuống được sao?”

Hạ Mộng máy móc trả lời: “Không phải.”

Cô ta không nói dối, thay vì nói cô ta không buông được tình cảm với Khưu Ngọc Bình, không bằng nói cô ta không buông được ấn tượng đã qua đối với anh ta.

Khó lòng chấp nhận, người đàn ông cô ta đã toàn tâm tin tưởng, sẽ khiến người ta thất vọng như thế.

Điều này khiến cô ta tự nghi ngờ chính mình, ánh mắt nhìn người của cô ta khả năng như ba nói, còn kém.

Vậy Hàn Đông bị cô ta coi thường thì sao, có phải cũng không có nhiều khuyết điểm như cô đã nghĩ không.

Nhưng, cái gì cũng muộn rồi.


Chấm hết với Khưu Ngọc Bình, cũng chấm hết với Hàn Đông rồi.

Người đàn ông nào có thể chấp nhận trong túi của vợ mình xuất hiện bao cao su, đối tượng chuẩn bị dùng lại không phải anh. Hơn nữa, cô ta cũng không phải loại người sẽ hạ mình cầu xin hay gì cả.

Cho dù là sai, tôn nghiêm này, kiêu ngạo như cô căn bản cũng không nói ra.

...

Còn Hàn Đông roi ra khỏi thế giới của Hạ Mộng, mấy ngày nay cũng không có sống tốt.

Anh ta bây giờ là ông phú ‘nợ’ mấy tỷ hàng thật giá thật.

Trừ về nhà thăm ba và bà cô, một mình ở trong nhà nghỉ mỗi ngày tốn 240 nghìn, còn đâu thì bắt đầu chuẩn khai trương văn phòng làm việc với Trịnh Văn Trác ở phố Tam Thủ.


Tình trạng không có việc làm, không có thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại thấy trống rỗng không biết nên làm gì.

Anh ta lúc này nằm trên chiếc giường của nhà nghỉ, nhàm chán nghịch điện thoại.

Trong zalo Hạ Mộng tin nhắn Hạ Mộng vừa gửi không lâu còn ở đó, là kêu anh về nhà họ Hà thương lượng chuyện ly hôn, nói anh ta là kẻ hèn nhát, chỉ dám trốn.

Kẻ hèn nhát, Hàn Đông tuyệt đối không phải.

Nhưng trong chuyện này, anh ta quả thật có suy nghĩ trốn tránh, có lẽ cũng không phải trốn tránh, dự định ly thân hai năm mới đưa đơn ly hôn.

Như thế dường như tương đối thuận tiện, cũng có thể khiến tâm lý của anh từ từ bình ổn.

Anh ta không phải thánh nhân, sau khi nghĩ tới vợ muốn ly hôn với anh ta, sau đó đi kết hôn với người đàn ông khác... thì rất không thoải mái nhưng lại không thể tránh.

Kéo dài đôi cẩu nam nữ đó cũng không thoải mái.

Điện thoại tự nhiên đổ chuông. Hàn Đông nhìn là số lạ, sau khi nghe máy cũng không nói chuyện, đợi đối phương nói.

Hai ba con Hạ Long Giang và Hạ Mộng mấy ngày nay không ít lần dùng số lạ gọi điện cho anh ta, Hàn Đông ngay cả ý nghĩ xúc động là đổi số điện thoại cũng có.

Nghe máy thì anh ta không khỏi tràn ngập nghi ngờ trong lòng.

Điện thoại của đồn cảnh sát, đồn cảnh sát ở chỗ phố bar.

“Anh Hàn Đông phải không?”

Hàn Đông hơi dơ dự nói: “Không sai.”

“Có chuyện cần anh hỗ trợ điều tra, trước đây anh có phải từng làm việc ở quán bar Kim Cảng?”

Quán bar Kim Cảng.

Nếu như không phải cuộc điện thoại này, anh ta gần như quên mất chuyện này rồi.

Anh ta lúc đó lo chuyện bao đồng, hơn nữa xúc động cùng Đường Diễm Thu quần nhau trên giường.

Trực giác không tốt, chuyện anh ta lo lắng nhất hình như xảy ra rồi.

Hôm đó Cam Tiểu Phượng xảy ra xung đột với Đường Diễm Thu, anh ta ra mặt ngăn lại, xong việc ma xui quỷ khiến thế nào lại đi cùng Đường Diễm Thu đến nhà của cô ta...

Mấy ngày trôi qua như thế, Hàn Đông tưởng chuyện này đối với anh ta đối với Đường Diễm Thu mà nói đều là một giấc mơ đẹp. Nhưng bây giờ, chắc là trong hai người Cam Tiểu Phương hoặc Đường Diễm Thu ai báo cảnh sát rồi.

Nhưng lúc đó đều bình yên vô sự, sự việc cũng trôi qua nhiều ngày như thế, có phải rảnh háng không hả?

“Anh Hàn, còn đó không? Anh nếu tiện thì đến đồn cảnh sát một chuyến, một cô gái tên là Đường Diễm Thu nói anh nhìn thấy tất cả những gì đã...”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Hàn Đông thuận miệng từ chối, cúp mắt, nhất thời lòng rối bời.

Đường Diễm Thu lúc này ở trong đồn cảnh sát, cô ta mấy ngày nay thường xuyên đến quán bar Kim Cảng. Nhưng lại không thể nhìn thấy nhân viên phục vụ đã giúp cô ta, hơn nữa khiến cô ta có ấn tượng sâu sắc.

Tìm quản lý hỏi han, đối phương hình như đã được căn dặn, mặc kệ thế nào cũng không nói ra tên của người đó.

Cô ta thật sự hết cách, chỉ đành thông qua cảnh sát, lấy lý do tra án làm cái cớ.

Đương nhiên, mục đích tuyệt đối không phải vì tra án, đơn thuần là muốn biết đối phương là ai. Nếu không, cô ta không biết phải nhớ nhung bao lâu.

Nghĩ đến chuyện điên rồ xảy ra vào tối hôm đó, Đường Diễm Thu lại sững sờ và tức giận.

Cô ta lúc đó cảm thấy đối phương có chút quen, lại nghe thấy cái tên Hàn Đông này, gần như chắc chắn thân phận của người đàn ông này.

Nhất định chính là anh, là người gần đây ở trong công ty đồn thổi ầm ầm, nói là chồng của Hạ tổng.

Khó lòng chấp nhận.

Khi cô ta không biết thân phận của đối phương, cái có toàn là tưởng tượng đẹp đẽ. Bây giờ, chỉ có sự xúc động muốn giết người.

Chẳng trách anh ta sau khi vào phòng sống chết không bật đèn, chẳng trách khi trời gần sáng, anh ta lại chọn rời đi.

Tên lưu manh thối tha này, đồ khốn, thật sự đáng ngũ mã phanh thây.

Anh ta lại dám...

Nếu như bây giờ Hàn Đông ở bên cạnh, Đường Diễm Thu không do dự mà sẽ động thủ cùng chất vấn.

Càng để ý là cảm giác xấu hổ.

Đường Diễm Thu ở trước mặt nhân viên công ty, từ đầu đến cuối đều là hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng hôm đó một mặt khác thường của cô ta đã bị Hàn Đông nhìn thấy hết rồi. Nực cười là cô ta khi đó còn chủ động ám thị, cầu hoan...

Nghĩ đến những điều này, Đường Diễm Thu xấu hổ không thôi, mặt mày đều nóng như lửa đốt.

Cô ta chưa từng nghĩ mình có trách nhiệm hay không, chỉ coi Hàn Đông cố ý không nói thân phận với cô ta, chơi đùa cô ta, chọc cô ta.

Dưới lúc xúc động, lấp tức muốn gọi điện cho Hạ Mộng, nói cho cô biết chuyện đã xảy ra.

Nhưng sau khi cầm điện thoại, lại cưỡng ép dừng lại.

Cô ta nói thế nào đây

Nói bản thân đã quần nhau với chồng cô... anh tình tôi nguyện, cô ta có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích rõ được.

“Cô Đường, anh Hàn không chắc sẽ đến đồn cảnh sát.”

Cảnh sát nhìn cô ta thất thần, nhắc thở một câu.

Đường Diễm Thu hoàn hồn: “Vậy có thể giúp tôi tra nơi ở của đối phương không, tôi muốn đi tìm anh ta thương lượng...”

Cảnh sát nhìn vào tư liệu về Hàn Đông trên máy tính, lắc đầu: “Xin lỗi, không tiện tiết lộ.”

Đường Diễm Thu truy hỏi: “Anh ta có phải là quân nhân giải ngũ không?”

Cảnh sát do dự, sau đó khẽ gật đầu.

Đường Diễm Thu không còn bất cứ nghi hoặc gì nữa, chửi rủa một câu, sau đó xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Hàn Đông có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ sau khi Đường Diễm Thu biết chuyện này, cho nên có số điện thoại lạ gọi đến, anh ta đều không nghe.

Đã đang trốn Hạ Mộng, lại trốn Đường Diễm Thu cũng chẳng có gì mâu thuẫn.

Sau khi hoảng sợ căng thẳng, anh bèn ném chuyện này ra sau đầu.


Không phải cưỡng ép làm cái gì, hành vi rất bình thường giữa nam và nữ, cô ta biết rồi thì thế nào chứ.


Chẳng lẽ còn có thể đi kiện mình.


Muốn kiện cũng nên là anh ta đi kiện cô ta, rõ ràng anh ta muốn về nhà, Đường Diễm Thu lại...


Còn nữa, lấy tính cách của cô ta, chắc chắn cũng sẽ không nói ra chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK