• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 42: CUỘC ĐỌ SỨC CỦA ĐÀN ÔNG

Hàn Đông bước lên xe, nhớ tới hai cuộc điện thoại liên tục lúc nãy mà ba vợ gọi đến, anh liền gọi điện thoại lại.
Cũng không có chuyện gì, chính là ba vợ đến Ngân Hà để đón anh ta nhưng mà không thấy người đâu.
Hàn Đông dừng lại chốc lát: “Ba, trễ như vậy rồi sao ba còn đích thân đến đón con.”
“Ba nghe ông Châu nói con uống cũng không ít, cho nên không yên tâm…”
Hàn Đông giải thích mấy câu, sau khi cúp điện thoại thì thở ra một hơi.
Phải ly hôn với Hạ Mộng, cơ bản thì anh cũng không biết nên mở miệng với ba vợ như thế nào.
Người địa phương nói con rể là một nửa con trai, cảm xúc rõ ràng nhất của Hàn Đông ở nhà họ Hạ là Hạ Long Giang thật sự coi anh là con trai của ông ta.
Chưa từng nói nặng gì với anh, cũng chưa từng có bất kỳ sự lạnh nhạt nào.
Phải biết là tính tình của Hạ Long Giang rất nóng tính, ở công ty cứ động một tí là răng dạy người ta đến nỗi chân cũng đứng không vững, ngay cả ba mẹ con Hạ Mộng bình thường cũng nhận không ít dạy dỗ.
Mà “người ngoài” Hàn Đông này, cho dù là dưới tình huống nào đi nữa mà Hạ Long Giang nhìn thấy anh thì cũng sẽ không nổi nóng.
Suy nghĩ cả một đường cũng đã tiến vào Thiên Hòa Uyển.
Mí mắt của Hàn Đông từ từ bắt đầu dính lại với nhau.
Đang lúc sắp rẻ ngoặt vào nhà họ Hạ, trong kính chiếu hậu là một chiếc xe Bentley đang mở đèn pha.
Vào lúc mà ánh sáng xa gần xen kẽ với nhau, Hàn Đông đã thấy rõ biển số xe của đối phương.
Phần đầu L, xe Bentley, là xe của Khâu Ngọc Bình.
Anh ta đến Thiên Hòa Uyển để làm gì? Hơn nữa vào thời gian rạng sáng như thế này.
Có dự cảm không tốt, trong lòng của Hàn Đông bỗng nhiên co rút lại.
Anh bỗng nhiên không vội vàng về nhà mà là chạy vượt qua cửa biệt thự nhà họ Hạ, dừng ở bên lề đường cách sáu bảy mươi mét.
Quả nhiên là Khâu Ngọc Bình tắt đèn xe trước cửa nhà họ Hạ.
Người đầu tiên bước ra từ trong xe là một người phụ nữ, còn là Hạ Mộng đang mặc trang phục công sở.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, cô đẹp đến nỗi không giống như là người phàm, gương mặt kia đã từng khiến Hàn Đông ngày nhớ đêm mong, nụ cười chói mắt.
Nghe không rõ hai người bọn họ nói cái gì, Hàn Đông thấy Khâu Ngọc Bình nhô ra từ cửa sổ xe nắm lấy tay của Hạ Mộng.
Hạ Mộng cũng không tránh né, đầu dựa gần lại cửa sổ xe…
Từ góc độ của Hàn Đông nhìn ra hai người bọn họ giống như là đang hôn nhau.
Hô hấp chậm rãi kịch liệt thêm, Hàn Đông đỡ trán mình, run rẩy đau nhức khiến cho anh cảm giác được đầu của mình sắp không chịu nổi rồi.
Vợ của mình hôn người đàn ông khác ở trước cửa nhà?
Hơn nữa là còn không kiêng nể gì cả.
Lần tiếp theo đây có phải là thừa dịp anh không có ở nhà thì Hạ Mộng sẽ dẫn Khâu Ngọc Bình vào phòng ngủ.
Bình thường Hạ Mộng Tăng ca khuya nhất cũng khoảng mười một giờ, nếu như cô tan làm lúc mười một giờ thì giữa đó cô và Khâu Ngọc Bình đã xảy ra chuyện gì?
Nhớ đến lần trước sau khi cô say vẫn còn gọi tên của Khâu Ngọc Bình như cũ.
Hàn Đông dường như không chút nghi ngờ gì, trong lúc đó chắc chắn hai người bọn họ đã đi mướn phòng chứ nhỉ.
Hạ Mộng kia là người phụ nữ hèn hạ ngay cả nằm mơ cũng muốn lên giường với Khâu Ngọc Bình, chẳng lẽ Khâu Ngọc Bình lại là một người chính nhân quân tử.
Hàn Đông không chỉ cảnh cáo Hạ Mộng một lần, lén lút như thế nào cũng được, nhưng mà đừng để mình nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau.
“Ngọc Bình, hôm nay cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Một bên khác, Hạ Mộng kéo lấy tay đang bị Khâu Ngọc Bình bắt lấy không thể rút về được.
Sự dịu dàng ở trong mắt của Khâu Ngọc Bình cơ hồ có thể hòa tan bất kỳ người phụ nữ nào: “Tiểu Mộng, em có thể cho anh một cơ hội hay không.”
Hạ Mộng không ngờ là anh ta bỗng nhiên lại nói cái này, trong lòng của cô lúng túng.
Đã từng có lúc cô không thể chống cự nhất chính là loại ánh mắt này của Khâu Ngọc Bình, sẽ khiến cho cô có loại cảm giác mình là tất cả của anh ta.
Mắt chớp chớp, Hạ Mộng không đồng ý cũng không cự tuyệt, từ chối nói: “Ngọc Bình, anh hiểu em mà… bây giờ em vẫn còn chưa ly hôn, nếu như đi cùng với anh thì em sẽ có cảm giác tội lỗi.”
Khâu Ngọc Bình nghe thấy tên của Hàn Đông, nụ cười đã phai nhạt một chút: “Cậu ta với em không phải là người cùng một thế giới…”
Hạ Mộng đang nghe, cô chợt phát hiện Khâu Ngọc Bình không còn nói nữa, ánh mắt đang nhìn về phía trước.
Cô thuận theo bản năng mà quay đầu lại, một người đàn ông đang đi về phía bên này.
Quần tây, giày da, áo sơ mi, cách ăn mặc rất là chỉnh tề.
Gương mặt kia không thể nói là quá mức đẹp trai, nhưng lại là gương mặt khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào.
Mùi rượu cách rất xa liền bay tới, mang theo hai mắt đầy tơ máu, khuôn mặt nhợt nhạt không có tí máu nào…
Hạ Mộng không thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao bình thường không quan tâm nhất chính là chuyện ăn mặc, Hàn Đông mang phong thái lười nhác và chậm rãi không hề có bất cứ điểm nào giống với người ở trước mặt.
Tay giống như là bị gai nhọn đâm vào, cô bỗng nhiên tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Khâu Ngọc Bình.
Buồn bực xấu hổ mà tức giận: “Hàn Đông, anh đi đường có thể có chút âm thanh không hả, muốn hù chết người ta à?”
Hàn Đông lại không để ý tới cô, trực tiếp kéo Hạ Mộng qua một bên, nhanh gọn tóm lấy Khâu Ngọc Bình ngồi ở trong xe.
Hạ Mộng mang giày cao gót, mặc dù lực của Hàn Đông không lớn lắm nhưng cũng bị làm cho lùi lại mấy bước.
Vịn vào cái cột đèn đứng vững, cô hoảng hốt chạy tới: “Anh làm gì vậy…”
“Bốp.”
Chỉ kịp chạy tới một bước, mắt kính gọng vàng trên mặt của Khâu Ngọc Bình đã bị Hàn Đông đấm một cái vỡ vụn.
Khâu Ngọc Bình kêu rên lên, xông ra cửa xe cũng muốn đánh trả lại.
Tâm trí của Hàn Đông có được chút tỉnh táo nhưng rất nhanh đã bị vùi dập.
Cơn tức giận nhục nhã giống như thủy triều khiến anh hoàn toàn không để ý đến gì cả, nhất là khi nghĩ đến có lẽ hai mươi phút trước hai người bọn họ còn đang ở trong khách sạn.
Khâu Ngọc Bình không phải là đối thủ của anh, nói một cách nghiêm túc thì anh ta đối chọi với Hàn Đông chính là sự khác nhau giữa một con dê với một con sói.
Anh ta chỉ vung ra một tay rồi ngay sau đó đã bị đánh đến nỗi muốn hôn mê, kêu đau đớn không dừng.
Hạ Mộng tiến lên kéo lại: “Hàn Đông, cái đồ điên này, anh nghe tôi giải thích xem…”
“Cút!”
Hàn Đông trở tay lại làm Hạ Mộng suýt té xuống đất một lần nữa.
Lập tức ngay sau đó liên tục đánh mấy cái vào mặt của Khâu Ngọc Bình đang né tránh.
Không có bài bản gì cả, chỉ có bản năng của người đàn ông.
Hàn Đông cũng không dùng chiến thuật, cứ vụng về mà trực tiếp đánh như vậy.
Gây ra động tĩnh lớn, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của bảo vệ trực đêm.
Hạ Mộng sốt ruột đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng: “Hàn Đông, anh cố ý để cho tôi mất hết mặt mũi, tôi nói cho anh biết, nếu như ngày mai bị truyền ra lời đồn gì không hay thì tôi…”
Cô muốn nói ra tôi sẽ ly hôn với anh, nhưng lời uy hiếp này vào giờ phút này cản bản cũng vô dụng.
Giọng nói lạnh lùng, run run nói: “Anh muốn tôi chết có phải hay không, anh không cần mặt mũi thì nhà họ Hạ vẫn cần.”
Hàn Đông dừng tay lại nhìn về phía Hạ Mộng hoảng loạn gần như sắp sụp đổ.
Cho dù là sau khi say rượu thì anh vẫn không muốn thấy bộ dạng của cô như thế này như cũ, cảm giác đau lòng nhanh chóng lan ra toàn thân, khàn giọng nói: “Ngày mai ly hôn, tôi sẽ thành toàn cho em.”
“Ly hôn thì ly hôn chứ, tôi còn mong nữa.”
Hàn Đông bỏ qua Khâu Ngọc Bình, liên tục hít sâu mấy cái rồi đi thẳng về phía bảo vệ đang chạy lại: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, xảy ra chút tranh chấp với anh em, không sao đâu…”
Anh ngăn không cho bảo vệ đến đây, móc từ trong túi ra mấy trăm ngàn tiền mà Hạ Long Giang để cho anh boa công chúa ở Ngân Hà, kín đáo đưa cho bảo vệ đi đầu: “Mấy anh em mua mấy gói thuốc lá.”
Bảo vệ biết mặt Hàn Đông, xa xa nhìn thấy Khâu Ngọc Bình đã đứng lên, cũng không lấy tiền: “Đừng có ồn ào nữa, nếu không thì báo cảnh sát đó.”
“Yên tâm đi, chuyện này xong rồi.”
Thêm một chuyện không bằng bớt được một chuyện, bảo vệ một tháng cũng nhận không được bao nhiêu tiền lương, thật sự không cần thiết phải tận chức tận trách mà chuyện gì cũng đi quan tâm.
Mũi của Khâu Ngọc Bình đang chảy máu, mắt thì bị đánh sưng lên, bởi vì không có kính mắt cho nên nhìn thấy không rõ lắm bộ dáng của Hạ Mộng.
Anh ta lấy điện thoại di động ra lại bị Hạ Mộng nắm chặt lại: “Ngọc Bình, em cầu xin anh, anh đừng báo cảnh sát… Hàn Đông Đến đồn cảnh sát nói lung tung thì ảnh hưởng không tốt với anh.”
Giọng nói của Khâu Ngọc Bình rét lạnh: “Anh có thể không báo cảnh sát, nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Hạ Mộng còn muốn khuyên ngăn, Khâu Ngọc Bình đã mở cửa xe ra leo lên xe khởi động.
Vừa mới leo lên xe thì anh ta đã điện thoại cho Vương Lợi Quốc: “Thị trưởng Vương, bồi thường bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, tôi có một yêu cầu, trước tiên hủy đi căn nhà của ba con Hàn Nhạc Sơn, nếu như làm không được thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện rút vốn lại.”
“Hiện tại thời gian kết thúc hợp đồng cũng chưa đến, Khâu tổng cũng quá gấp rồi.”
“Nhanh chóng làm xong trong đêm nay, nếu như chút chuyện nhỏ này mà chính phủ thành phố đông dương của các người vẫn không giải quyết được thì tôi sẽ sinh ra lo lắng đối với công việc tiếp theo, cũng sẽ nghi ngờ các người lấy cái gì để bảo đảm cho hạng mục một trăm năm Đông Dương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK