• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 14: LỤC TỬ.

”Ba!”

Sau khi điện thoại được kết nối, Hàn Đông gọi một tiếng, bên kia lập tức truyền đến giọng nói sang sảng của Hạ Long Giang.

Nói cũng chính là chuyện Hạ Mộng muốn li hôn.

Hàn Đông nghe ông hỏi, miễn cường cười nói: ”Ba, còn cũng không biết rõ chuyện thế nào? Có lẽ bọn con ở với nhau là một sai lầm. Nếu cô ấy muốn li hôn cũng không sao cả, nhưng phải đợi một thời gian nữa, thân thể ba con người cũng biết rồi đấy, con không muốn gây thêm phiền toái trong khoảng thời gian này.”

Hạ Long Giang trách mắng: ”Sao lại có cái ý nghĩ này, nếu đã ở bên nhau rồi thì là duyên phận, đợi ta xử lí chuyện bên này xong xuối, một nhà ngồi lại nói rõ là được rồi. Trước đó không ai được gây thêm phiền toái cho ba nữa.”

Hàn Đông nghĩ thầm, mọi chuyện là chủ ý của con gái ba, tự mình thì có thể nghĩ được cách gì cơ chứ.

Dù sao cũng không thể mặt dày ở nhà họ Hạ cả đời được.

Những lời này không thể nói ra được, giảng giải hai người không có mâu thuẫn gì lớn, cứ lấy lệ nói cho qua chuyện thôi.

”Đúng rồi, ta nghe tiểu Mộng nói, hôm nay đã đổi công việc giúp con rồi. Công việc có thuận lợi không?”

Hàn Đông không có thói quen kể khổ, tiếp túc ứng phó nói vẫn ổn, tìm cơ hội ngắt điện thoiaj.

Trở về bên cạnh Lưu Minh Viễn, thấy anh ta đang dựa vào cột đèn nhàm chán hút thuốc.

Hai người tán gẫu khoảng một giờ gì đó, Hàn Đông thấy Kiều Lục Tử vẫn chưa có dấu hiệu đi ra nền đề nghị vào xem xem.

”Đợi tiếp đi…”

Lưu Minh Viễn vẫn có chút sợ hãi, do dự.

Hàn Đông không miễn cưỡng anh ta: ”Tôi tự mình vào vậy!”

Lưu Minh Viễn không khuyên được, bèn bất chấp đi theo sau Hàn Đông: ”Vốn là chuyện hai người, sao có thể để cho một mình anh làm. Nhỡ Kiều Lục Tử giở trò, thêm một người cũng dễ phối hợp hơn.”

Hàn Đông thấy anh ta sợ Kiều Lục Tử.

Nhưng cũng vì sợ, anh ta mới cùng mình đi vào Ngân Hà, trái lại càng đáng quý.

Cười cười, vừa đi vừa thuận miệng an ủi: ”Giờ là thời đại nào rồi, yên tâm, càng là xã hội đen thì càng có phép tắc. Nợ tiền thì trả, đó là lẽ bất di bất dịch, Kiều Lục Tử như thế nào thì cũng sẽ không đến mức giết chúng ta đâu!”

Lưu Minh Viễn bị ảnh hưởng thái độ của anh, vẻ mặt mặc kệ đời: ”Không sai, có thể như thế nào được chứ, chẳng qua là đi một vòng núi đao biển lửa thôi. Sớm đã ngứa mắt Đường Diễm Thu rồi, lần này thể nào cũng phải đòi nợ về để con đàn bà kia kinh ngạc rớt quai hàm!”

Tiến vào trong KTV, nữ nhân viên phục vụ mặc một chiếc váy đồng phục màu đến tiến lên tiếp đón.

”Hai anh đẹp trai có cần gì không?”

Tính cách của Lưu Minh Viễn hướng ngoại, nhưng lại không có niềm tin vào túi tiền của mình, nhất thời tên nhiều lời như anh ta cũng sợ phải ứng phó với nhân viên phục vụ.

Hàn Đông thản nhiên đáp lại: ”Chúng tôi tìm Kiều Lục Tử, ông ấy ở đâu?”

”Ông Lục à, ở phòng Thiên Tử.”

Ở đây thường có thủ hạ của Kiều Lục Tử đến, nhân viên phục vụ theo bản năng nghĩ Hàn Đông và Lưu Minh Viễn cũng là thủ hạ của ông ta nên không có giấu dếm.

Hàn Đông hỏi rõ địa chỉ, sau đó cùng Lưu Minh Viễn đi lên lầu.

Phòng bao Thiên Tử cũng chính là một trong nhữg là loại phòng cao cấp nhất, giá khởi điểm là 31 triệu 800, nằm ở tầng cao nhất.

Không gian cả tầng cũng chưa đến 20 gian phòng bao.

Vừa lên Hàn Đông liền thấy rõ khí chất của phục vụ khác hoàn toàn, nam thanh nữ tú, ăn mặc không chuyên nghiệp như bên dưới, mà là tùy theo ý của bản thân.

Một vài người phụ nữ khiến người ta tưởng nhầm là khách, lại là công chúa.

Dựa theo địa chỉ đã hỏi rõ, hai người đến trước của phòng bao số 6. Tiếng cười nói vui đùa từ bên trong truyền đén, rất náo nhiệt.

Trái tim Lưu Minh Viễn sắp nhảy ra ngoài rồi: ”Đông Tử, lát nữa gặp Kiều Lục Tử thì nói thế nào?”

Hàn Đông đáp: ”Tổng cộng là 2 tỷ 7 đúng không?”

”Đúng đúng.”

Hàn Đông thở ra một hơi, tay giữ tay nắm cửa đẩy ra.

Giây phút cửa mở ta, tiếng DJ rõ ràng đập thẳng vào mặt.

Kiều Lục Tử ngồi trên sô pha, trái giữ phải ôm, nhìn mặt đã uống không ít rượu.

Người phụ nữ tên Thẩm Băng Vân vừa được Lưu Minh Viễn nói cho biết đang ở bên phải Kiều Lục Từ, so với bên ngoài, nụ cười có chút càn rỡ, nhưng cũng chẳng có tí men say nào. Cách Kiều Lục Tử không xa là hai tên thủ hạ mà ông ta mang theo, bên cạnh mỗi người đều có công chúa của mình.

Đột nhiên Hàn Đông xông vào, ban đầu không ai chú ý, cho rằng chỉ là phục vụ bình thường.

Lúc thấy ăn mặc không đúng lắm, ánh mắt mọi người mới quét qua, nhìn chằm chằm Hàn Đông và Lưu Minh Viễn.

Một tên thủ hạ của Kiểu Lục Tử đứng lên đầu tiên, chặn trước mặt Hàn Đông, vừa đẩy ra ngoài vừa nói: ”Các người là ai đấy…”

Lưu Minh Viễn vừa bị đối phương hung dữ ngay tức khắc mềm nhũn, định nói là đi nhầm phòng.

Hàn Đông giành trước nói; ”Hai chúng tôi đến tìm ông Lục có chút chuyện.”

Tên thủ hạ uống không ít, mơ mơ hồ hồ, công thêm tiếng nhạc hưng phấn, không nghẽ ró Hàn Đông nói gì. Đồng thời cũng mất kiên nhẫn, lười nói lời vô ích, nhấc chân đạp: ”Phòng cũng có thể vào loạn, cút!”

Hàn Đông vô ý né trách, tên thủ hạ đã uống nhiều rượu, đứng không vững, trượt chân ngã trên đất.

Hắn bò lên, nắm tay giáng lên mặt Hàn Đông: ”Con mẹ mày….”

Câu chửi bậy còn chưa ra khỏi miệng, Hàn Đông nắm lấy cổ tay đối phương một cách chính xác, thuận tay hất ra.

Tên thủ hạ lùi lại mấy bước liên tục, lưng đụng phải góc của bàn trà khiến cho người phụ nữa đang nhảy phía trên kinh hô một tiếng, suýt nữa ngã xuống dưới.

Có công chúa thấy tình hình không đúng, nhanh chóng đi lên tắt nhạc.

Về phần Lưu Minh Viễn, đã hoàn toàn bị dọa đến ngốc luôn rồi.

Hắn không ngờ Hàn Đông dám trực tiếp động thủ.

Chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Nghĩ đến tính tình của Kiều Lục Tử, chân của Lưu Minh Viễn run lên, sắc mặt trắng bệch.

Phòng bao trở nên náo loạn vì Hàn Đông, mà từ cực nóng biến thành cực tĩnh lặng.

Kiều Lục Tử liếc một cái, miễn cướng cúi người, buông Thẩm Băng Vân và một người phụ nữ khác ở trong ngực ra: ”Các người là ai?”

Ý trêu đùa này vô cùng huyền diệu.

Kiều Lục Tử lúc nàu mặt không chút biểu tình, giọng nói không nhanh không chậm. Lại làm cho Lưu Minh Viễn ấp úng đến rắm cũng không phóng ra được.

Gương mặt trời sinh độc ác kia có thể dọa được rất nhiều người.

Hàn Đông trên mặt tươi cười, ôn hòa thân thiết: ”Lão Lục, chúng tôi là người của Chấn Uy.”

Kiều Lục Tử vừa nghe hai chữ Chấn Uy liền đoán ra được mục đích đến của Hàn Đông và Lưu Minh Viễn, kéo dài giọng nói: ”Chấn Uy à, hiểu rồi.”

”Ông Lục, ngài xem hôm nay có tiện không? Nếu tiện, hai chúng tôi ra cửa đợi, ngài cứ chơi tiếp.”

Kiều Lục Tử đi đến trước mặt Hàn Đông: ”Tiện, tất nhiên là tiện!”

Nói xong, bàn tay như quạt hương bồ của ông ta đột nhiên giơ lên, đánh một cái lên mặt Hàn Đông.

Lực của tay lớn khiến sườn mặt của Hàn Đông đỏ lên.

Trong lúc ra tay, Kiều Lục Tử lột lớp ngụy trang xuống, giọng nói âm ngoan: ”Mẹ nó, ai cho mày lá gan lớn đến đây đòi tiền, hơn nữa còn đụng vào người của tao!”

Khóe miệng Hàn Đông ngai ngái, có chút vị tanh.

Anh cứng nhắc quay đầu: ”Ông Lục, tôi không có động vào anh ta, là anh ta tự mình không cẩn thận bị ngã.”

Kiều Lục Tử hơi kinh ngạc, không ngờ được biểu hiện của người này.

Nhìn đã quen cảnh quỳ gối lấy lòng trước mặt hắn, ngược lại hiếm thấy người nào gặp biến không kinh như Hàn Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK