• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 3: LÒNG MANG Ý ĐỒ BẤT CHÍNH.

Thời gian hẹn là buổi trưa, Hạ Mộng thấy đã sắp 10 giờ rồi, nên trực tiếp kêu Hoàng Lỵ chuẩn bị xe.

Thà sớm còn hơn muộn, cô muốn để lại cho người ta một ấn tượng tốt, không dám lỗ mãng một chút nào, Trương Kiến Thiết đối với cô mà nói chính là một khách hàng cực kỳ tôn quý.

Hàn Đông nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nên mới mở cửa ra hỏi thăm một câu là có chuyện gì.

Hoàng Lỵ muốn trả lời, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Hạ Mộng ngăn lại.

Hàn Đông cũng không quan tâm gì cả mà tùy tiện mặc một chiếc áo thun vào rồi đi theo sau hai người.

Cả nhà họ Hạ, nếu như nói có một người có thể khiến Hàn Đông duy trì sự thân thiết và tôn trọng thì đó chính là ba vợ Hạ Long Giang.

Trước khi ra ngoài, Hạ Long Giang đã đích thân dặn dò anh, nói là thành phố Lâm An không được thái bình lắm, một cô gái như Hạ Mộng rất không an toàn, bảo anh phải chăm sóc cô.

Những gì Hàn Đông đã học được trong sự nghiệp quân sự bảy năm của mình chính là đã nói thì phải làm, anh nói với ba vợ là mình sẽ làm được những gì mà mình đã nói.

Lên xe, Hạ Mộng ngước đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Hàn Đông một cái qua kính xe.

Người này năm nay đã 25 tuổi rồi, tướng mạo cũng không gây khó chịu cho người khác, mà ngược lại rất thanh tú, rất là thuận mắt, đặc biệt là đôi mắt kia, bên trong có ẩn chứa một thứ gì đó, có lúc khiến Hạ Mộng không thể nhìn thấu được.

Lúc này trên trán đã dùng băng gạt băng bó đơn giản lại một chút, hiển nhiên đó là uy lực của chiếc ly thủy tinh của cô, thần sắc anh có chút mệt mỏi.

Nếu như không có chuyện tối hôm qua, cô đối với Hàn Đông thực ra không có bất kỳ thành kiến nào. Không thích thì không thích, nhưng có thể đến bước đường kết hôn, không thể phủ nhận rằng, cô vốn không có bài xích anh.

Cô và Hàn Đông đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng sau này vì hoàng cảnh sống bất đồng, cũng không có giao tiếp gì nữa mà thôi.

Nghĩ đến hình xăm đáng sợ dữ tợn trên lưng anh mà cô vô ý nhìn thấy sáng nay.

Lúc đó cảm xúc cô kích động, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, quả thực là cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Người bình thường có ai mà xăm một hình trông giống như con rắn như vậy chứ, hơn nữa còn chiếm giữ cả phần lưng, khiến người ta nhìn là đáy lòng hoảng sợ.

Đặc biệt là với ngôn từ hành động của Hàn Đông lúc bình thường, thật sự là khác biệt quá lớn với cái hình xăm đó rồi.

Hàn Đông không biết cô đang nghĩ gì, cũng thỉnh thoảng nhìn trộm.

Cô đã thay một bộ quần áo, chiếc váy chữ A chuẩn chỉnh cùng với sơ mi trắng, chiếc cúc trên cùng không được thắt lại, khẽ lộ ra một phần núi tuyết, khiến anh nhịn không được mà phân tâm.

Trời cao ban cho một gương mặt xinh đẹp thì thông thường sẽ không cho thêm cơ thể và khí chất tương ứng.

Nhưng Hạ Mộng quá là may mắn, bây giờ ngoại trừ tính cách ra, Hàn Đông thật sự không thể nào moi móc ra bất kỳ khuyết điểm nào của Hạ Mộng được.

Người như tên gọi, cô chính là giấc mơ trong lòng của mỗi một người đàn ông bình thường.

“Tiểu Lỵ, phía trước rẽ trái đúng không?”

Lúc đi qua ngã ba đường, Hàn Đông thuận miệng hỏi thư ký Hoàng Lỵ ở bên cạnh.

Một cô gái ở tuổi đôi mươi, tướng mạo không quá xinh đẹp, nhưng đầy ắp ánh nắng của thanh xuân.

Mối quan hệ của Hàn Đông và cô trong công ty cũng coi như là không tệ, thuộc kiểu đồng nghiệp mà có thể pha trò với nhau.

Hoàng Lỵ kể từ sau khi biết Hàn Đông chính là chồng của Hạ Mộng thì thái độ có chút thay đổi, cô vội vàng đáp: “Phải đó, nhà hàng trà Thâm Lam.”

“Là nhà hàng ở gần chung cư Hoa Uyển đúng không?”

“Đúng, đúng là cái đó.” Sau đó cô kinh ngạc: “Anh từng đến Lâm An rồi sao?”

Không chỉ có cô, mà Hạ Mộng cũng có hơi tò mò.

Theo như cô biết, Hàn Đông vào năm lớp 11 đã bị ba đưa đến bộ đội, ở đó đã 7 năm, đến Lâm An khi nào chứ?

Hàn Đông không giải thích, anh rẽ bánh lái rồi tiếp tục đi thẳng.

Đến cửa nhà hàng, sau khi Hàn Đông ngừng xe ổn định, Hạ Mộng dắt theo Hoàng Lỵ xuống xe.

Hàn Đông thì nhét tai nghe vào tai và ngồi đợi ở trong xe.

Điện thoại lúc này vang lên, anh nhìn màn hình một cái, rồi mỉm cười ấn nghe: “Chuyện gì?”

Người gọi điện thoại là một trong vài người anh em tốt ít ỏi của anh ở thành phố Đông Dương, kêu là Trịnh Văn Trác, cũng là bạn từ thuở nhỏ, bây giờ vẫn đang ở cùng một tiểu khu với ba của Hàn Đông.

“Anh Đông, sao em nghe bác trai nói anh đi công tác rồi.”

“Không sai, ở thành phố Lâm An.”

“Khi nào về?”

Hàn Đông không hề khách khí gì với anh ta: “Muốn đánh rắm gì thì đánh đi.”

Trịnh Văn Trác mỉm cười hắc hắc: “Còn không phải là nhớ anh Đông sao!” Nói đùa một câu xong, Trịnh Văn Trác mới nghiêm túc nói mục đích gọi của mình.

Là mấy người bạn cùng nhau kinh doanh nhỏ, anh ta ra mặt hỏi xem Hàn Đông có hứng thú góp vốn không.

Hàn Đông bực bội nói: “Căn nhà nghèo nàn của tôi cũng bán rồi, cậu cũng không phải là không biết, làm gì có tiền…”

Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hàn Đông sơ ý chú ý đến một chiếc xe Mercedes-Benz 600 đang cách xe anh không xa, một người giống như là thư ký xuống xe trước, sau đó cung kính mở cửa hàng ghế sau cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông mặc quần tây với áo sơ mi trắng, đôi giày da sáng bóng, đầu thì trọc, tuổi tác thì khoảng chừng 40 tuổi, trên mặt có một vết sẹo mà cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, mặt mày nanh ác, đặc biệt là đôi mắt kia, nhỏ mà tròn, mang đầy sự hiểm ác.

Với sự phán đoán bằng mắt thịt của Hàn Đông, khuôn mặt người này có tướng ác, không giống như những thứ tốt đẹp gì, nhìn thấy ông ta sau khi đi vào trong nhà hàng thì đi thẳng đến bàn của Hạ Mộng, anh biết đây chính là khách hàng mà Hạ Mộng phải gặp.

Hạ Mộng nhìn người đàn ông trung niên tiến đến trước mặt, có chút nghi ngại hỏi: “Tổng giám đốc Trương?”

Cô thật sự không ngờ, Chủ tịch hội đồng quản trị của Hằng Viễn lại có hình tượng này.

Nếu như người trước mặt này không mặc đồ tây mà thay bằng một bộ đồ giản dị bình thường khác, Hạ Mộng sẽ tưởng đối phương chính là một tên giang hồ mất.

Ấn tượng của Trương Kiến Thiết đối với cô thì trùng hợp ngược lại, ông ta đã từng đến Đông Dương, cũng nghe nói đến tên của Hạ Mộng, nên khi thư ký thông báo Hạ Mộng muốn bàn chuyện làm ăn với ông ta, ông ta đã hủy toàn bộ công việc mà dành thời gian đến đây.

Trong lòng thầm kinh diễm tư sắc và khí chất của đối phương, Trương Kiến Thiết thầm nói trong lòng rằng tin đồn quả nhiên là không sai, Hạ Mộng này đúng thật là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có.

Nụ cười cũng bất giác thân mật hơn, ông ta chủ động đưa tay ra, nói: “Tổng giám đốc Hạ, đợi lâu rồi.”

Sau khi xác định thân phận của đối phương, Hạ Mộng cũng thu lại tâm tư của mình, cô mỉm cười đứng dậy bắt tay: “Đã nghe đến Tổng giám đốc Trương từ lâu, vừa nãy là không ngờ ngài vẫn còn trẻ như vậy nên không dám nhận.”

Trương Kiến Thiết cảm giác như trong tay mình giống như là đang nắm lấy một quả bóng nước vậy, sự tiếp xúc mềm mịn khiến ông ta không nỡ buông ra, cũng không ngồi xuống, ông ta nở nụ cười ngoài miệng nhưng trong lòng thì không mà nói với cô: “Tổng giám đốc Hạ càng xinh đẹp trẻ tuổi hơn, tôi rất thích được giao tiếp với những người trẻ tuổi như các cô.”

Ông ta vừa cười thì liền lộ ra đầy những chiếc răng ố vàng chả có gì đẹp đẽ, hơn nữa cơ mặt ông ta còn mang máng hiện ra vài phần hung hãn như có như không, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Hạ Mộng miễn cưỡng rút tay lại, rồi kêu phục vụ đến: “Tổng giám đốc Trương, ngài muốn ăn gì?”

Ánh mắt Trương Kiến Thiết nóng bừng, cả nửa ngày mới chậm rãi đáp: “Tổng giám đốc Hạ cứ xem rồi chọn đi, tôi không đói.”

Hạ Mộng tránh né tầm mắt đi, cảm thấy hôm nay nói chuyện sẽ không được thuận lợi lắm.

Cô là một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được một số ý đồ của phái nam rất rõ ràng.

Tên Trương Kiến Thiết này không có nói chuyện bao nhiêu, ánh mắt thì giống như là muốn nuốt chửng cô luôn vậy…

Cô đơn giản kêu vài món điểm tâm cùng một ấm trà, Hạ Mộng đưa tay rót thêm vào ly trà của Trương Kiến Thiết một chút, rồi mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Trương, ngài nếm thử vị trà này xem, xem có hợp khẩu vị không.”

Trương Kiến Thiết khom người xuống và châm một điếu thuốc: “Tiểu Hạ, tôi đã nghe thư ký nói một chút chuyện liên quan đến công ty của cô rồi, điều này đối với tôi mà nói không có vấn đề gì.”

Đáy lòng Hạ Mộng thở phào: “Tổng giám đốc Trương, để tôi nói cho ngài nghe về tình hình một chút trước đã. Trước mắt thì những vệ sĩ và bảo vệ mà Chấn Uy tuyển đều là những người chuyên nghiệp nhất, ký hợp đồng với ngài đảm bảo sẽ không làm giảm danh tiếng của công ty ngài…về vấn đề giá cả thì cũng dễ thương lượng, bây giờ tôi không có mục đích gì khác, chỉ cần có thể sắp xếp ổn thỏa tốt đẹp cho những người này là được…”

Trương Kiến Thiết đã nghe hiểu ý tứ của Hạ Mộng, không có gì khác hơn chính là Chấn Uy bây giờ có khoảng 500 vệ sĩ và bảo vệ đang chờ được sắp xếp, muốn ông ta giúp đỡ tạm thời sắp xếp một chút, đây là bước hợp tác đầu tiên, ngoài ra Hạ Mộng muốn ký hợp đồng gia hạn khế ước nhân viên dài hạn với Hằng Nguyên…

Nói thế nào nhỉ, điều này đối với ông ta mà nói chính là một chuyện vặt vãnh không có gì để nói.

Mấy trăm người, Trương Kiến Thiết chỉ cần gọi một cuộc thì có thể sắp xếp toàn bộ, hơn nữa, Hằng Viễn còn vì vậy mà kiếm được một khoản phí.

Tuy nhiên, đây chỉ giống như là một con sư tử đang đối mặt với một miếng thịt mỡ còn không to bằng một bàn tay, nuốt một cái là vào bụng, nhưng không ăn thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Càng huống hồ, sau khi gặp được Hạ Mộng, hứng thú của Trương Kiến Thiết đã hoàn toàn di dời từ chuyện làm ăn lên người của Hạ Mộng rồi.

Ông ta ngắt lời giới thiệu của Hạ Mộng rồi nhìn sang Hoàng Lỵ: “Thư ký nhỏ, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Tổng giám đốc Hạ của các cô, có thể tránh đi một chút không?”

Nhìn thì giống như là đang hỏi thăm ý kiến của Hoàng Lỵ, nhưng trong lời này thực chất căn bản là không có chỗ để thương lượng.

Hoàng Lỵ lúc này đang lật lật tư liệu đã chuẩn bị sẵn, định bổ sung lời Hạ Mộng còn chưa nói hết, cô nghe vậy thì sững sờ, sau đó vội vàng đứng dậy rời khỏi.

Khi chỉ còn lại hai người, Trương Kiến Thiết điều chỉnh lại một tư thế ngồi thoải mái: “Tổng giám đốc Hạ, với quy mô trước mắt của Chấn Uy, mấy trăm người này chắc cũng không phải là rắc rối nhỏ đâu nhỉ?”

Hạ Mộng do dự một hồi rồi thành thật nói: “Tổng giám đốc Trương nhìn việc thật thấu đáo, quả thực chính là như vậy.”

Trương Kiến Thiết dập tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn, ánh mắt sau đó rơi trên bàn tay đang đặt trên bàn của Hạ Mộng, giọng điệu giống như là vô ý mà nói: “Tổng giám đốc Hạ chăm sóc tay mình như thế nào mà đẹp quá vậy.”

Hạ Mộng không ngờ mới chớp mắt mà ông ta đã di chuyển đề tài nói chuyện từ công việc đến bàn tay của cô rồi.

Cô miễn cưỡng nói: “Ngài thật biết nói đùa.”

Trương Kiến Thiết như suy ngẫm gì đó, rồi nhấc cổ tay lên nhìn một cái: “Lát nữa tôi còn một cuộc họp nữa, Tổng giám đốc Hạ, vậy đi đã nha. Tối nay chúng ta bàn ở khách sạn Hoa Đình, bên trong có nhà hàng Trung Quốc không tệ đâu.”

Nếu như Hạ Mộng không nhìn ra ý đồ của Trương Kiến Thiết thì đúng là một đóa bạch liên hoa rồi.

Đáy lòng cô bất lực: “Tổng giám đốc Trương, làm lỡ thời gian của ngài quá.”

Trương Kiến Thiết đứng dậy, nở nụ cười vô cùng trắng trợn: “Không lỡ, không lỡ chút nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK