• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh nến của Thanh Thúy Lâu, Mộ Dung Khanh cùng với Tể Tướng uy quyền nhất của Bạch Li quốc đang bàn chính sự. Mộ Dung Khanh nâng lấy chén trà, lịch thiệp mời:

- Tề đại nhân, bản Thế Tử kính người một ly! Mong cho đại sự của cáo thành!

Tể Tướng từ tốn nâng ly, đáp:

- Được như vậy thì còn gì bằng!

Hai người cùng nâng chén, rượu ngon vàng họng mùi thật thơm nồng, mang theo dư vị của bách thảo thơm ngát làm người ta mê mẩn. Nhìn qua mới thấy, Tề Gia Thụy là một nam nhân trung niên, dáng người gầy gò, hai mắt sáng quắc, mâu quang thấu trời. Phảng phất như có một sự âm hiểm khó đoán, lại có một sự dè chừng đúng mực.. Con người này suy trước tính sau, từng đường đi nước bước đều rất là cẩn trọng. Googl𝗲 ngay 𝐭𝑟ang ~ 𝑻R𝓊𝗠𝑻R𝑈Y𝗘 N.𝓥N ~

- Quân ta ở Lạc Dương ngày đêm đúc rèn vũ khí, chiêu mộ nhân tài, bao năm nay vẫn không ngừng nỗ lực. Cũng đã đến lúc xuất trận rồi.... Thế Tử thấy thế nào?


Mộ Dung Khanh ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thành chén sứ màu ngọc thạch đắt giá, vuốt ve hết sức yêu chiều, cười nhạt đáp:

- Không vội! Người đời có câu " Dục tốc bất đạt ". Đã đi đến nước này không thể khinh suất. Tạo phản là chuyện lớn, hà có thể để những kẻ nhát gan đảm đương? Nếu đại nhân sợ... vậy thì cũng có thể nói với ta một tiếng. Bổn Thế Tử tuyệt đối sẽ không làm khó ngài.

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn sang phía Tề Tể Tướng, chỉ thấy gương mặt ông ta vẫn rất lãnh đạm phong vân, không chút do dự, càng không thấy nổi sự sỡ hãi hay hèn nhát trên gương mặt ông ta.

- Phóng lao thì phải theo lao, hà cớ có thể quay đầu? Ta... đã không còn đường lui nữa rồi. Chỉ hy vọng nếu thành công, mong Thế Tử có thể chiếu cố để con cháu đời sau của Tề gia cũng có thể hưởng lạc.

- Đó là điều đương nhiên!

Mộ Dung Khanh nhìn ông ta, lời nói khí phách, chắc chắn như đinh đóng cột. Thế sự trong triều hắn đã mưu tính từ lâu. Ngôi báu này hắn nóng lòng muốn có được hơn ai hết. Vậy thì cơ hội đến tay, hà cớ để đánh mất.

- Tể Tướng nghĩ.... đại thọ Thái Hậu... thế nào?

Tề Gia Thụy ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, thần tình bỗng chốc biến đổi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

- Như vậy... sợ là... hơi sớm.

- Sớm? Hahah, chẳng qua là sợ An Vương đó khó đối phó? Ta cứ ngỡ hắn là người xuất chúng sẽ không để lộ sơ hở. Nhưng mà nghĩ lại hắn cũng là người, khó tránh những sai lầm. Việc lần này, nếu không nhờ Thái Bình công chúa liều chết bảo vệ tấu chương, ngài nghĩ hắn còn đứng được ở trong triều? Còn có.. Bát Vương gia nói giúp cho hắn. Bằng không hắn sớm đã bị chúng ta nhai nhỏ từ lâu. Nếu như người bên cạnh mà hắn tin tưởng nhất đứng về phía chúng ta, vậy thì...

Đôi đồng tử của Tể Tướng lóe sáng như sao, có thể thấy ông ta sớm đã hiểu được ngụ ý trong lời nói, đưa tay về phía trước, ung dung khẽ vuốt vuốt những sợi râu đen điểm thêm những đốm ngả bạc.

- Có lý! Nhưng biết ra tay từ ai?

- Nghĩ xem, Bạch Hạo Nhiên suốt ngày ở trong An Vương phủ, hành tung bí ẩn. Bắc Trấn Thành ngày đêm ở cạnh sát sao bảo vệ hắn. Vậy thì... thích hợp nhất chẳng phải là....

Ánh mắt hắn lộ ra một tia sắc bén, mép trái khẽ nhếch lên nhẹ nhàng rồi lại hạ xuống, thần tình trong ánh mắt đột ngột thu lại. Phút chốc hắn lại biến thành công tử thong dong, nhàn nhã thưởng rượu, hưởng thụ cuộc sống phú quý từ trên trời rơi xuống của mình. Có lẽ thần thái này đã có từ trong trứng, từ khi sinh ra hắn đã định sẵn là sống trong sung túc cả đời. Nhưng mà cái hắn muốn không chỉ là phú quý giàu sang mà là thứ khiến hắn đứng trên vạn người, được người khác ca tụng ngưỡng mộ - Hoàng vị! Phải! Để có được nó, hắn sẵn sàng đánh đổi.

......................

- Luân ca, huynh muốn đi đâu?

Định Luân từ trong thư phòng bước ra, đúng lúc lại gặp Tiểu Cảnh cũng vừa đi tới.

- Ta muốn đi dạo chút.

- Huynh lại muốn tìm Nghi tỷ sao?

Chàng nhìn tiểu nha đầu rồi khẽ lắc đầu.

- Chỉ muốn hít thở không khí trong lành mà thôi.

Tiểu Cảnh cười mỉa:

- Huynh có nhã hứng thật đấy! Nghi tỷ sắp bị người ta cướp đi rồi huynh vẫn nhàn nhã hít thở không khí trong lành?

- Muội nói vậy nghĩa là sao?

- Huynh thật sự không biết?

Định Luân ngẩn ngơ nhìn nha đầu, mày ngài giật giật, mắt phượng nheo lại. Nhìn chàng lạnh hệt như khối băng lãnh ngàn năm không tan trên đỉnh núi Hư Tuyết Sơn cô độc và lạnh lùng.

- Bát Vương gia vì muốn làm Nghi tỷ vui, đặc biệt mời đến đệ nhất đầu bếp ở Bạch Li quốc về nấu cho tỷ ấy. Ngày nào cũng mang đến rất nhiều món ngon vật lạ ở nhân gian, nghĩ thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ giãi.

Tiểu Cảnh vừa nói vừa nghĩ đến mà thèm.

- Huynh xem, sáng hôm nay đưa đến món bào ngư đặc sản ở Tây Châu về, Nghi tỷ ăn mà tấm tắc khen ngon luôn, còn rất thân mật với Bát Vương nữa. Huynh xem...

Nói xong tiêu nha đầu bày ra trước mặt Định Luân đĩa bào ngư đã được hâm lại nóng hổi thơm lừng lên. Định Luân đến gần liếc nhìn một cái rồi lạnh nhạt cầm lấy nói:

- Ta nhớ ngựa trong chuồng đói rồi, đưa đi cho nó ăn vậy.

Nói xong liền quay gót rời đi, để lại Tiểu Cảnh tiếc ngẩn người. Đi được vài bước lại quay lại nhìn Bắc Cận Vệ:

- Dặn dò người trong phủ, từ mai nếu Bát Vương gia có đến thì chặn ngoài cửa. Nếu có mang đồ ăn đến thì giống như hôm nay, mang đổ vào chuồng ngựa.

Bắc Trấn Thành có chút không hiểu vì sao phải làm vậy nhưng theo nguyên tắc cũ nói ít làm nhiều vậy nên cũng không hỏi nhiều, nói to:

- Rõ!!


- Cảnh Nhi muội đừng hiểu lầm. Công chúa đang bệnh, chỉ có thể ăn những món thanh đạm. Bát Vương gia làm thế này là đang hại cô ấy. Đổ đi cũng tiếc, vậy nên ta mới để cho ngựa ăn.


Tiểu cảnh cười "hì hì'' đáp:


- Muội biết rồi!!


Nhưng thật ra nha đầu cũng hiểu là do Luân ca cố tình làm vậy. " Xem ra chiêu khích tướng này của mình có hiệu quả "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK