Câu nói này làm tiểu nha đầu cười vui vẻ. Có hơi phô trương nhưng mà đúng thật. Ai lại nỡ lòng nào trách tội một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc thế này chứ. Nhưng người đấy là An Vương! An Vương đấy! Sao có thể để cô thoát tội dễ dàng như thế được.
Cả hai thoáng chốc đã đi đến chính viện, cách một đoạn nữa là đến thư phòng. Giao trọng trách lớn lại cho Thời Nghi, nha đầu khôn lỏm chạy trước tránh tội. Thấy cô đã sắp đến nơi. Chàng vội vã với lấy tấu sớ hí hoáy viết.
Lát sau, cô bước vào, thấy chàng vẫn mải mê duyệt sớ. Trong lòng còn thầm nghĩ đúng là bận làm không hết việc. Nét mặt lạnh băng ấy đẹp tựa như khảm từ mĩ ngọc. Dáng vẻ này đúng là cuốn hút làm sao. Vẻ đẹp mĩ lực toả ra tứ phía. Tiến lại gần, khuơ tay mấy cái nhưng chàng không chút phản ứng, hết cách, cô đàng "ừm" một tiếng to. Quả nhiên chiêu này có tác dụng thật.
- Chuyện gì?
Biết là cô nhưng chàng chưa vội nhìn lại, vẫn diễn vai nam tử băng huyết nhập tâm. Vẻ như chỉ xem cô là không khí. Thanh âm lạnh lẽo vàng lên cả gian phòng. Điệu bộ này khiến người ta sợ hãi, nhưng đối với cô lại không như thế. Không chút lo lắng mà bước tới trước mặt chàng, giật phăng đi cái tấu sớ đang viết giở. Tiện cất luôn cây bút trên tay chàng. Đúng là làm càn, ngang ngược, trước giờ chưa ai dám làm vậy. Đang định giáo huấn cô một phen thì cô đã tranh lời mà nói trước:
- Suốt ngày duyệt, duyệt, chỉ có duyệt. Không chán sao. Đừng duyệt nữa. Ngươi xem, ta mang đồ ngon tới cho ngươi này.
Cô lấy ra một đĩa bánh hoa quế rất bắt mắt, mùi thơm ngọt đúng là kích thích vị giác. Nhưng An Vương không thèm để ý đến. Định Luân mặt lạnh như tiền nói:
- Bản điện hạ bận trăm công nghìn việc, không giống một số người, suốt ngày lo trêu hoa bắt bướm ở bên ngoài. Thà ngồi đây chăm chỉ duyệt tấu sớ còn có ích hơn.
Thanh âm lạnh lẽo vang lên, căn phong phút chốc tĩnh mịch lại. Vấn là cái dáng vẻ lạnh tựa băng kia dang sừng sững trước mặt. Neeuslaf người khác thù ắt trong lòng bất an mà run cầm cập rồi. Lời nào lời nấy của chàng đều mang sát thương cực mạnh. Cô nghe xong mà nhột hết cả người." Hơi..cái tên ác ma này, đúng là độc mồm độc miệng. Không phải là đang ám chỉ mình đấy sao?". Đúng là tức cái lồng ngực quá mà. Nhưng mà dẫu sao cũng là người sai, thôi thì đành hạ mình xuống vậy.
Bất chợt đôi mắt tinh quoái ấy lóe lên một tia sáng. Hướng ánh mắt tò mò về phía chàng, cô "thít" mạnh một tiếng rồi hỏi:
- Đừng nói là... ngươi ghen đấy nhé?
Cô cười cười, ánh mắt đầy ẩn ý, mong đợi chờ xem phản ứng tiếp theo. Chàng có chút hoảng, tay không tự chủ mà nắm chặt lại. " Nếu ta nói phải nàng sẽ làm thế nào? Sẽ không bị dọa sợ mà chạy mất chứ?". Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ trên gương mặt chàng lại không chút biểu cảm:
- Tại sao ta phải ghen chứ?
- Không có thật sao? - Cô vẫn cứ tiếp tục dò xét.
- Không. Cô nghĩ nhiều rồi.
Câu trả lời của chàng khiến cô có chút hụt hẫng. Vốn định nhân cơ hội trêu ghẹo chàng đôi chút mà chàng không tí phản ứng nào. Thât đúng là hụt hứng. Nhưng dẫu sao cũng đã cứu vớt được cuộc trò chuyện đi vào bế tắc này. Đúng là điều tốt. Cô không hề biết rằng, ánh mắt chàng vẫn liên lục lảng tránh cô. Sợ là bị cô nắm thóp.
Cô thì vẫn ở cạnh chàng, bày trò đủ kiểu. Vẻ mặt nũng nịu nói:
- Aiya, ta biết ngươi không vui. Nhưng ta làm vậy cũng là có ý tốt thôi. Ta chỉ muốn giúp Lâm Lăng tỷ mà. Sao ngươi nhỏ mọn thế?
Cô lay lay vạt áo chàng qua qua lại lại. Thân hình tựa như cành liễu mảnh mai trước gió. Còn Định Luân thì ngoảnh đầu, nói vẻ quở trách:
- Còn có ta. Sao cô không nhờ ta, lại nhờ hắn?
- Sao thế được? Nếu ta nhờ ngươi, vậy thì Lâm Lange tỷ sẽ không đồng ý. Tỷ ấy không muốn dựa dẫm vào ngươi. Hơn nữa...
- Hơn nữa có khó cách mấy thì cô biết Bát Vương cũng sẽ không tử chối? Đúng không? Ý trung nhân của cô đúng là tốt nhỉ?
Sao mà nghe trong lời nói có mùi ghen nồng nặc thế này. Cũng rất nhiều dấm. Nhưng cô lại không nhận ra, chỉ có thể hiểu là chàng đang châm chọc mình. Thật là! Chỉ muốn cho chàng một đấm thôi. Câu nào cũng nói đúng hết. Mà cái đầu cô cũng đâu chịu thua, lập tức nghĩ ra câu đáp trả:
- Lang quân cái gì chứ? Ngươi đừng có mà nói bậy. Ta với Bát Vương chỉ là quan hệ bằng hữu thôi. Bằng hữu tốt đấy. Bổn cô nương còn muốn ngao du thiên hạ. Sống tự do, bay nhảy khắp chốn như hiệp khách giang hồ. Trước giờ căn bản chưa từng nghĩ tới việc xuất giá gì đấy.
- Thật sao?
- Ta gạt ngươi làm gì?
Nghe lời tuyên bố hùng hồn kia, không hiểu sao trong lòng chàng cảm xúc vui bất chợt ùa đến. Khóe miệng chàng chợt nâng lên rồi hạ xuống rất nhanh. Đúng! Là chàng đang cười. Chỉ sợ cười không ngậm được miệng nữa ấy chứ. Đúng là nam nhân chỉ cần dỗ ngọt vài câu thì đều như co nít hết. Nhưng rất nhanh, chàng lại khôi phục cái giáng vẻ nghiêm túc kia. Thật là... không thật lòng nổi quá ba giây mà. Nghiêm nghị mà nói:
- Muốn ta bỏ qua cũng được. Trừ khi...
- Trừ khi thế nào?
Thấy cô hào hứng, chàng cúi thấp xuống, ghé vào tai cô, để lộ nụ cười nhan hiểm:
- Trừ khi cô ở lại phủ ta làm tì nữ của ta thêm vài ngày.
- Hả?
Cô sửng sốt há hốc mồm. Trời đất quỷ thần ơi, muốn thoát không được giờ bắt người ta ở lại? Cô nhìn chàng thầm chửi rủa:" Muốn ta ở lại? Ngày nào còn thấy cái bản mặt lạnh của ngươi ta sẽ còn tổn thọ ngày ấy. Chưa kể còn tiếp tục hầu hạ ngươi? Đừng có mơ!"
-