Cô thở dài một tiếng, lấy trong áo thứ đồ hôm qua tìm thấy tại Hoa Vũ Lâu ra xem. Gồm có cuốn sổ nhỏ và một miếng ngọc bội màu xanh ngọc. Lật từng trang sổ ra xem, bên trong ghi rất đầy đủ các khoản giao dịch giữa Vũ Văn Hộ và người thần bí kia (Thế Tử). Không sai! Tên có thể đổi nhưng bút tích này thì không thể. Đúng là nét bút của Mộ Dung Khanh.
Rà từng chi tiết một, cô bất chợt thở dài. Chuyện đã rõ rành rành ra đó, vậy mà y vẫn cầu xin cho hắn. Người chấp mê bất ngộ mới là y. Nhưng nghĩ đến những lời cuối cùng mà y nói, cô bỗng có chút dao động.
Lòng cô giờ đây rối như tơ bò, không biết nên xử lí thế nào cho thoả đáng. Dẫu sao y cũng đã tìm đến tận đây để nhờ vả, chẳng lẽ mình lại không giúp. Nhưng mà... dung túng cho kẻ xấu làm việc ác thì mình cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Huống hồ chuyện của Mộ Dung Khanh vốn đã tỏ.
Cô than thở, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó xử. Lăn qua lăn lại trên giường, chân liên tục chuyển động. Ôm lấy hai thứ kia vào lòng mà cô cũng rơi vào tình cảnh tiễn thoái lưỡng nan. Rốt cục phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây? Cô liên tục dúi đầu vào đệm, đập đầu vài cái. Không nghĩ nữa! Cũng chẳng muốn nghĩ. Thật phiền toái.
Rồi bất chợt có tiếng bước chân ngoài cửa. Cô dúi vội cuốn sổ cùng miếng ngọc bội vào người. Chưa vào cửa, bên ngoài đã vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Thời Nghi tỷ!!. truyen bjyx
Từ ngoài, tiểu nha đầu chạy vội vào, không ai khác chính là Tiểu Cảnh. Nha đầu vồ lấy cổ cô, nét mặt rạng rỡ như gặp lại tri kỉ đã cách xa lâu ngày. Cô thấy Tiểu Cảnh thì cũng rất vui mừng.
- Tiểu Cảnh? Là muội sao? Sao muội lại đến đây?
Tiểu Cảnh vẫn đang ôm chặt lấy Thời Nghi, ngoái đầu lại đáp:
- Muội đến thăm tỷ. Mấy hôm trước tỷ không từ mà biệt, muội rất lo lắng đấy. Sợ là sau này sẽ không có cơ hội gặp tỷ nữa. Qua Luân ca mới biết tỷ đang ở đây. Vậy nên muội liền hào hứng chạy đến đây nè.
Nha đầu tiếp tục nững nịu:
- Aiii... Nhớ tỷ quá đi mất.
Thời Nghi nhẹ nhàng tách tiểu nha đầu ra, nét mặt niềm nở. Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Tiểu Cảnh mà không khỏi khen ngợi:
- Mới có mấy ngày mà trông thần sắc muội lên hẳn. Xinh đẹp đến nỗi suýt nữa không nhận ra!!
Quả thực, bộ xiên y hôm nay nha đầu mặc trông rất hợp với khuôn mặt thanh toát, rạng rỡ mà thuần khiết tựa ngọc. Xiên y màu lam tung bay, điểm nhấn cho nụ cười tỏa nắng. Tiểu Cảnh ánh mắt long lanh hỏi:
- Thật sao? Tỷ quá lời rồi. Hì hì..
Rồi nhỏ tủm tỉm cười. Cô hỏi thêm:
- Đúng rồi, muội gặp An Vương ở đâu? Khi nào vậy?
- Sáng nay đấy. À, quên nói với tỷ, sáng nay là lễ khai trương quán điểm tâm của Lâm Lăng tỷ. Muội gặp Luân ca ở đấy, huynh ấy đến chúc mừng.
- Thật sao? Sáng nay khai trương? Được đấy! Ta đã nói rồi mà, tay nghề của Lâm Lăng tỷ rất đỉnh. Nhất định sẽ sớm nổi danh cho xem. Đến lúc đó ta cũng được thơm lây!
Nét mặt cô trở nên hào hứng. Phần vì nghĩ đến những món điểm tâm màu sắc bắt mắt, hương vị ngon ngọt, giòn tan trong miệng thì cô không kìm được mà nuốt nước bọt. Đúng là bản tính tham ăn đã vào sâu trong máu, không dứt ra đước! Phần cũng mừng thay cho Lâm Lăng đã nở được tiệm bánh.
Tiểu Cảnh sực nghĩ ra chuyện gì, tò mò hỏi:
- Thời Nghi tỷ, tỷ với Luân ca tiến triển nhanh vậy sao? Quen nhau chưa lâu mà huynh ấy đã dẫn tỷ về phủ rồi. Hai người như vậy thì....
Nha đầu ngập ngừng, còn cô nghe xong thì có chút kích động. Như hiểu được ý nghĩ của Tiểu Cảnh, cô búng nhẹ một cái lên trán tiểu nha đầu rồi nói:
- Muội đấy! Đừng có mà nghĩ lung tung. Tỷ và Luân ca của muội thật sự không có gì. Việc muội thấy trước đó chỉ là hiểu lầm. Còn tỷ ở đây cũng là do bất đắc dĩ, không như những gì muội nghĩ đâu.
Không có gì? Nói vậy ai sẽ tin? Huống hồ cảnh tượng ái muội lúc đó của cả hai bị Tiểu Cảnh bắt gặp, nói không có gì thì thật sự rất khó tin. Tiểu Cảnh chỉ có thể hiểu rằng cô đang ngại ngùng mà dấu diếm. Nha đầu lại bắt đầu trêu chọc
- Thật sao? Hai người không phải ngại. Nếu là tỷ thì muội sẽ tán thành cả hai tay hai chân luôn.
Vẻ mặt hóng hớt nhìn cô hỏi dồn dập:
- Hai người đến mức nào rồi? Khi nào muội mới có thể uống rượu hỉ của tỷ đây? Đến lúc đó đừng quên muội đấy nhé!
Thời Nghi muốn nói, nhưng vừa mở miệng thì lại thôi. Cô biết, dù nói thế nào cũng sẽ bị nha đầu châm chọc.Vì vậy liền lản tránh câu hỏi, chỉ cười trừ không đáp lại. " Bỏ đi, có nói gì muội ấy cũng không tin. Dù sao thì caanhr tượng lúc đó cũng rất dễ gây hiểu lầm. Nói với muội ấy chỉ tổ phí sức "
Nha đầu đứng dậy, kéo theo cả cô đứng lên, hớn hở nói:
- Đi thôi?
- Đi? Đi đâu?
- Chúng ta đến chỗ trưởng tỷ phụ tỷ ấy đi. Hôm nay đông khách. Mỗi tỷ ấy ở đó sợ là xoay không kịp. Tỷ đi cùng muội nhé, Thêm một người vẫn hơn.
Thời Nghi vui ve nhận lời:
- Được, đi thôi.