• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chập chờn tối, An Vương phủ đã được thắp sáng bởi những ngọn nến đỏ tươi. Thời Nghi đang nằm dài trên thảm cỏ xanh mát, tận hưởng từng đợt hương thơm nồng nàn theo gió thổi đến. Chân cô bắt chéo hình chữ ngũ, rung rung liên tục. nhìn cô rất thoải mái. hai tay đan chéo bắc qua cổ. Đôi mắt nhắm lại, vẻ mặt rạng rỡ. Nếu không bị ai đánh thức chắc chắn cô có thể nằm đây ngủ một mạch cho tới sáng.

Bỗng có tiếng đẩy cửa bước vào nhưng cô chẳng hề để tâm, mắt vẫn nhắm chặt. Người kia đi đi lại lại cả một vòng, không biết là đang làm gì nhưng cô vẫn chẳng hề để ý. Chỉ riêng cái sắc khí lạnh lẽo mới bước vào đã cảm nhận rõ mồn một cô đã đoán được người này là ai. Lúc sau, thanh âm nhẹ buông xuống:

- Công chúa nằm đây thế này, không sợ muỗi đốt hay sao?

Cô nheo mắt lười biếng nói:

- Không phải còn có An Vương điện hạ ở đây sao? Nếu bổn coong chúa mất sợi tóc nào để xem hoàng thượng có để yên cho ngài không.

Dưới sự khiêu khích của cô,Định Luân chỉ đành lắc đầu ngán ngẩn, bất lực mà lẳng lẳng ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Nhìn thấy cái dáng nằm xiên vẹo của cô, cái chân không an phận cứ đạp vào áo chàng bèn lên tiếng nói:

- Cô có thể giống nữ nhân một chút có được không? Đến cái dáng ngủ cũng thật là xấu quá!

Công chúa nhanh miệng đáp trả:


- Bổn công chúa trời sinh là nữ nhân rồi, ngươi còn muốn ta giống nữ nhân cái gì nữa?

- Chí ít cũng nên dịu dàng thục nữ một chút.

- Ta thế này không thục nữ hay sao?

Định Luân lạnh nhạt buông một chữ:

- Không.

Thời Nghi lơ đẹp chàng đi, nhàn nhạt đáp:

- Ai… Bổn công chúa oai phong lẫm liệt thế này. Nếu là một nam nhân chắc chắn sẽ là một đại hiệp đội trời đạp đất, thân cao bảy thước. Ắt hẳn sẽ là nam nhân tuấn tú nhất trên thế gian này.

Công chúa nói với dáng vẻ rất tự tin, cao ngạo, vỗ ngực tự khen. Định Luân ở bên thở dài thành tiếng:

- Nếu cô là nam nhân thật là quá đáng tiếc.

- Gì? Tại sao?

- Bởi vì nếu cô là nam nhân vậy thì… ta sẽ không thể …

Nói đến đây, Định Luân lại ngập ngừng không nói tiếp, lời nói lấp lửng làm người ta khó đoán.Thời Nghi lại có chút tò mò, liên tục hỏi:

- Nếu ta là nam nhân thì ngươi không thể thế nào?

- Không nói cho cô biết.

- Trời ơi ngươi nói đi mà.

- Không.

- Ngươi lại thế rồi, cứ nói có một nửa rồi lại thôi.

Định Luân nhìn cô rồi thầm cười. “Nếu nàng thật sự là nam nhân vậy ta sẽ không thể cưới nàng về làm vợ rồi”.

Thấy chàng một chút cũng không nói,công chúa liền bĩu môi, giận hờn nói:

- Không nói thì thôi, làm như ta muốn biết lắm ấy. Xừ!

Định Luân nhìn dáng vẻ của cô lại hỏi:

- Cô có thể bớt cái tính trẻ con một chút có được không? Lúc nào cũng ồn ào huyên náo.

Ánh mắt cô khẽ đảo qua nhìn Định Luân rồi nhanh chóng thu lại, lại ngước ánh mắt lên nhìn bầu trời đầy sao lung linh, thanh âm như gió nhẹ nhàng tuôn trào:

- Nếu ngươi thấy được dáng vẻ thật sự của bổn công chúa chắc chắn sẽ lại muốn bổn công chúa giống như bây giờ.

- Tại vì sao?

- Bởi vì ta chính là một con ác quỷ thực thụ, tàn nhẫn và khát máu.Ngươi tin không?

Chàng nhìn cô không khỏi ngạc nhiên:

- Sao lại nói vậy?

Thời Nghi ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng gặt phăng đi:

- Bỏ đi. Không có gì. Không cần để ý.

Định Luân nhìn cô phút chốc rơi vào trầm luân. Chàng đang mải mê ngẫm về câu nói ấy. Rốt cục thì cô đã phải trải qua những gì lại trở thành "ác quỷ". Chàng hoài nghi liệu rằng đây chỉ là lời nói đùa của cô hay còn có ẩn tình khác. Phút chốc chàng nhìn thấy nữ nhân trước mặt thật xa lạ, thật bí ẩn. Có những điều ở cô khiến người khác phải chú ý, muốn tìm hiểu. Tâm tư của cô, suy nghĩ của cô, tất cả đều như là làn sương mù dày đặc, khi lại thoảng qua như gió khiến người ta thật khó nắm bắt.

Định Luân khóe môi khẽ động, nhà nhạt nói:

- Nếu đó là dáng vẻ của cô thì ta thực sự muốn thấy một lần.

Cô nhìn tràng trầm mặc nói:

- Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thấy thôi. Chỉ mong là ngày đó đến muộn chút.

Định Luân nghe thấy chỉ im lặng nhìn cô, tần ngần không nói. Bầu trời đêm đầy sao, đen thuần một màu thật huyền bí. Hệt như khoảng cách giữa hai người họ. Gần mà lại hóa xa, không thể với đến cũng không thể chạm vào. Vì sao vậy? Chàng chăm chú quan sát đôi bàn tay thon dài, trắng thuần của cô. Đôi bàn tay vàng ngọc nâng niu như trứng, nõn nà không tỳ vết lại cảm thấy khó hiểu. " Không một vết xước... không chịu bất cứ tổn thương nào... nhưng nội lực lại dồi dào đến vậy. Sao... có thể chứ "

Hai người im lặng nhìn nhau, cả hai đều có những tâm sự mà không thể nói, không biết giãi bày cùng ai. Gió đêm hiu hắt thổi. Một cảm giác lành lạnh luồn vào sâu trong trong da thịt làm cô giật mình run run. Định Luân khex đảo mắt nhìn qua, nhẹ nhàng cởi trường phục màu đen dày nặng xuống khoác vào cho cô. Công chúa nhìn chàng, ý định đẩy ra, khách sáo nói:

- Ta không lạnh...

- Ai bảo ta đưa cho cô. Ta thấy nóng, nhớ cô cầm hộ. Nếu lạnh thì cô cứ lấy mà mặc vào.

Công chúa nghe vậy lập tức chồm lấy:

- Ngươi đã không cần. Vậy thì bổn công chúa không khách sáo.


Lại một đợt gió nữa thổi qua, bộ trường phục màu đen tung bay lả lướt trong gió. Đợt gió này vừa lạnh vừa mạnh thâu qua khiến da thịt từng tấc se lại. Gió thổi mang theo hương vị thảo dược nhẹ nhàng thoảng qua khiến tinh thần người ta cực kỳ thoải mái. Như thể mọi gánh nặng, áp lực, mệt nhọc, buồn bực được rũ xuống. Thư tháo vô cùng. Chợt cô thấy bàn tay ai nhẹ nhàng vòng qua, ôm trọng lấy cơ thể nhỏ bé này của cô vào lòng. Công chúa còn đang ngơ ngác nhìn thì chàng đã lên tiếng:


- Ta lạnh rồi, mượn người của cô để làm ấm.


- Hả? Như... như vậy không thích hợp thì phải.


- Thói tùy tiện này học cô cả thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK