Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết đã mấy tiếng trôi qua, Tiểu Nghiên đã mệt ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Bạch Phong Thần thấy vậy cũng quyết định không hành cô nữa, hắn rời khỏi giường định bước vào nhà tắm thì đột nhiên điện thoại trong túi quần của hắn reo lên. Giờ này cũng không còn sớm, có thể là ai gọi?

Lo sợ tiếng chuông điện thoại sẽ đánh thức Tiểu Nghiên dậy nên hắn nhanh chóng nhấc máy nghe. Chưa kịp nói gì đầu bên kia đã truyền đến một loạt các tiếng khóc thút thít của người con gái. Bạch Phong Thần nhướng mày nhìn lại xem người gọi cho hắn là ai, số lạ? Bình thường thì rất ít ai biết được số điện thoại cá nhân của hắn lắm mà nhỉ.

Tiếng khóc từ đầu bên kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, lên tiếng trước: “Không nói là tôi cúp máy đấy.”

Đúng như hắn nghĩ, tiếng khóc đó đã dừng lại. Không để hắn đợi lâu đầu bên kia cũng lên tiếng.

“Anh…anh Thần…” Giọng người con gái run run, bên cạnh đó là tiếng thở hổn hển.

Bạch Thanh Vy? Giờ này cô ta còn gọi gì cho hắn chứ?


“Đừng gọi thân mật thế. Nói! Có chuyện gì?” Hắn lạnh nhạt.

“Em…em đi lạc…bây giờ cũng không biết chỗ nào nữa.” Bạch Thanh Vy dùng tông giọng yếu đuối, đúng thật là cô ta đi lạc, nhưng với trí thông minh của cô ta cũng có thể thừa sức tìm đường đi về.

“Vậy thì liên quan gì tới tôi?” Từ đầu tới cuối Bạch Phong Thần vẫn giữ đúng một biểu cảm, một thái độ với cô ta.

“Em mới về nước, bạn bè cũng không có chỉ quen biết mỗi anh thôi…Anh đến đón em được không.” Nếu được anh đưa em về nhà cũng được.

“Được thôi, gửi định vị cho tôi, đứng yên ở đấy đợi.” Hắn biết ngay thế nào cô ta cũng sẽ nói vậy nên đã nghĩ ra cách.

“Cảm ơn anh.” Bạch Thanh Vy đạt được mục đích liền cười khẩy. Cách đấy mấy tiếng trước khi cô ta nhận được thông báo Bạch Phong Thần vừa cập nhập trạng thái thì nhanh tay ấn vào xem, những gì trước mắt khiến cô ta chết lặng, không tin vào mắt mình. Cô ta đã giành ra bao nhiêu năm để theo đuổi hắn, vì cái gì mà bây giờ lại bị người phụ nữ khác cướp mất chứ, đương nhiên làm sao Bạch Thanh Vy đây có thể để yên được. Chắc chắn cô sẽ điều tra cho bằng được danh tính của người phụ nữ kia.

Bạch Thanh Vy gửi định vị cho hắn đứng đợi hơn mười phút cũng thấy có một chiếc xe oto trông khá sang trọng đi về phía mình, nhìn thôi cũng biết đấy là xe của Bạch Phong Thần. Cô ta vui vẻ, điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị diễn vở kịch đáng thương.

Thanh Vy đi về phía ghế phụ ngồi, nhưng thứ mà cô ta không lường được trước là người ngồi ghế lái lại không phải là Bạch Phong Thần, mà là tài xế của hắn.

“Anh Thần đâu?” Giọng cô ta thay đổi một trăm tám mươi độ, tỏ vẻ khinh bỉ.

“Boss giờ này đã ngủ rồi, ngài ấy dặn tôi đến đón cô về nhà.” Người tài xế vẫn từ tốn trả lời, trước đấy Bạch Phong Thần có đổi xe với cậu. Đổi con siêu xe Ferrari lấy con xe quèn của cậu.1

Bạch Thanh Vy ôm một bụng tức tối, toàn bộ những gì cô ta kỳ công chuẩn bị bây giờ đều đã tan tành. Chưa kể đứng ở đây bao nhiêu lâu, cô còn bị biết bao nhiêu con côn trùng bẩn thỉu đốt nữa, càng nghĩ cô càng tức. Lần sau chắc chắn cô ta sẽ lấy lại cả gốc lẫn lời.

Cùng lúc đấy Bạch Phong Thần nhờ tài xế nhà hắn xong cũng quay về phòng, nghĩ gì mà hắn sẽ bỏ thời gian ngủ cùng vợ hắn ra để đi đón cô ta chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Nhìn người con gái đang nằm trên giường ngủ ngon lành kia, tâm trạng hắn cũng dễ chịu hơn hẳn. Tốt nhất là sau này không nên dây dưa với con nhỏ Bạch Thanh Vy kia nữa, tránh gây thêm phiền phức không hay.1

Tiểu Nghiên đang ngủ mà nghe thấy tiếng bước chân liền mệt mỏi ngồi dậy.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Cô dụi dụi mắt,

“Làm em thức giấc rồi sao, uống sữa không anh đi lấy cho em.” Bây giờ vẫn còn là buổi đêm, sau khi vận động kịch liệt xong hắn cũng thấy hơi đói.

Tiểu Nghiên gật gật đầu, cô cũng cảm thấy đói, muốn ăn cái gì đấy cay cay.

“Nào ra đây anh bế.” Bạch Phong Thần lấy bộ đồ ngủ đem đến chỗ cô, với bộ dạng hiện tại chỉ sợ cô không bước được xuống giường mất.

Cô cũng không có ý định phản kháng hắn, ngoan ngoãn để cho hắn mặc đồ cho mình. Đến giờ này chắc cũng chẳng cần ngại ngùng gì nữa đâu ha, dù sao cũng là vợ chồng rồi.

Xuống dưới nhà Bạch Phong Thần để cô ngồi yên vị trên ghế sofa còn hắn thì đi vào bếp nấu gì đấy để bọn họ ăn đêm.

Tiểu Nghiên ngồi không nên rất chán, vừa hay cái điện thoại của hắn đã thu hút sự chú ý của cô.

“Bạch Phong Thần, cho em mượn máy anh nghịch chút nha.”

“Em vừa nói gì cơ?” Hắn từ trong bếp ngó đầu ra, đúng là nên dạy dỗ lại vợ hắn rồi.

“Em nói là cho em mượn điện thoại anh.” Tiểu Nghiên không hiểu ý của hắn nói lại.

“Không ý anh là trước đấy em nói gì?”

“Bạch Phong Thần.” Cô vẫn không hiểu, cô nói sai chỗ nào sao?

“Sao lại gọi thế? Bây giờ em phải gọi anh là chồng.” Hắn từ trong bếp chạy ra chỉnh cô, vợ chồng với nhau cả rồi vẫn còn gọi xa lạ vậy.

Đột nhiên thay đổi cách xưng hô như vậy có hơi ngượng mồm à nha.

“Nói nhanh.” Bạch Phong Thần dùng tông giọng lớn hơn để cô nghe rõ.


“Chồng…chồng! Anh cho em mượn điện thoại được không.” Nói ra đúng là có chút ngượng.


“Được rồi em cứ lấy tự nhiên đi.” Hắn vui vẻ quay lại bếp, dáng vẻ vừa rồi của cô cũng đáng yêu quá rồi.


“À mà mật khẩu điện thoại của anh là gì thế.”


“Ngày sinh nhật của em.” Bạch Phong Thần nói trong bếp vọng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK