Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phong Thần cứ thế mất đà, ngã vào về phía trước. Cũng may túi khí từ trên mặt vô lăng kịp thời tung ra, giúp hắn không bị đập mặt về phía trước.

Bạch Phong Thần choáng váng đưa tay lên sờ vào phần trán đang rỉ máu. Hắn nghiến chặt răng, mở toang cửa xe ra, không chần chừ gì mà lao thẳng vào trong sân bay.

Vừa đi hắn vừa nhìn vào tấm hình mà Dương Tư Minh gửi mình, đối chiếu với bảng thông báo chuyến bay của sân bay. Hắn tuyệt vọng nhìn xung quanh. Trong một biển các loại bàng thông báo, vậy mà hắn lại không tìm thấy thông báo về chuyến bay của cô.

Hắn hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, chợt tầm nhìn của Bạch Phong Thần dừng lại ở tấm bàng thống báo nhỏ nằm một góc của sân bay. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn liền chạy hết sức đến, hỏi mấy người nhân viên soát vé ở đấy.

“Cho hỏi, các cô có biết cô gái đi chuyến bay này đang ở đâu không?” Hắn vì chạy một đoạn đường dài nên hiện tại rất mất sức, thở không ra hơi nói. Tay không quên đưa cho cô nhân viên ở đấy tấm hình chụp vé máy bay của Tiểu Nghiên lại.


Một chị nhân viên bán vé máy bay ở đấy cầm lấy chiếc máy điện thoại mà Bạch Phong Thần đưa cho, đọc từng chữ trên đó nghĩ ngợi hồi lâu chị ấy mới chợt thốt lên.

“À chị khách này đi Phần Lan, vì chuyến bay qua đấy khá ít hành khách, nên sau khi đủ lượng hành khách đặt vé đã lên máy bay thì đã được cho cất cánh sớm rồi.” Chị nhân viên soát lại trên hệ thống rồi nói với hắn.

Bạch Phong Thần chết đứng ngay tại chỗ, hắn không hiểu tại sao Tiểu Nghiên lại đối xử như vậy với hắn. Tại sao lại không nói không rằng đột ngột rời đi như vậy chứ?

Trong lúc Bạch Phong Thần đang không ngừng tự trách bản thân, thì từ đằng sau một cánh tay đặt lên vai hắn.

Hắn tưởng cô đến nên mừng rỡ quay người lại, nhưng sự thật lại một lần nữa trêu đùa hắn. Người vừa vỗ vào vai hắn lại chính là Dương Tư Minh.

Anh sau khi tiễn Tiểu Nghiên qua cổng an ninh thì chợt nhớ ra mình để quên điện thoại trên xe. Tiểu Nghiên cũng đã lên máy bay rồi nên anh cũng không nán lại đây làm gì nữa, tâm trạng có chút trầm xuống, vô thức đi ra xe.

Nhưng Dương Tư Minh đi chưa được vài bước thì nghe thấy tiếng ồn ào ở quầy bán vé khi nãy Tiểu Nghiên và anh từng đứng đấy, vừa hay lại thấy Bạch Phong Thần ở đây.

“Là cậu?” Bạch Phong Thần hụt hẫng, vậy mà khi nãy hắn lại nghĩ rằng cô đã quay lại về bên hắn.

“Sao cậu lại ở đây?” Dương Tư Minh kéo tay hắn đi về phía xe của anh đang đậu ngoài cổng sân bay.

“Không phải cậu là người gửi tôi tấm hình kia sao?” Bạch Phong Thần nhắc đến đây lại vô cùng tức giận, hắn túm lấy cổ áo của Dương Tư Minh, gầm lên oán trách.

“Tôi gửi từ lúc Tiểu Nghiên vẫn còn ở nhà, trong bao nhiêu lâu đấy sao cậu không đọc.”

Dương Tư Minh bị mắng vô cớ cũng phẫn nộ không kém, anh không thua kém hắn túm lấy cổ áo sơ mi của Bạch Phong Thần.

“Tôi có một cuộc họp, không phải cậu biết rất rõ sao? Với lại, tại sao cậu lại không ngăn cản cô ấy chứ.”

Hắn đay nghiến giáng một nắm đấm đầy uy lực vào gương mặt điển trai của Dương Tư Minh không chút thương tiếc. Làm anh đau đớn ôm lấy mặt mình nói không thành tiếng, máu từ khóe môi cũng theo đó mà rỉ ra.

“Bạch Phong Thần! Cái đồ máu lạnh nhà cậu…!”

Dương Tư Minh đâu có ngu đâu mà đứng đấy cho hắn đấm thêm phát nữa chứ, nhanh chóng chui vào trong xe khóa cửa lại. Gương mặt đẹp trai này còn chưa kiếm được một cô người yêu, bị hắn đấm hỏng rồi sau này Bạch Phong Thần có nhường vợ hắn cho anh không?

“Dương Tư Minh, cậu có ra đây không?” Bạch Phong Thần không ngừng gõ vào cửa kính của xe, tức giận gầm lên.

Tiếng chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

“Cậu mà còn không bình tĩnh lại thì đừng trách Tiểu Nghiên sẽ không gặp lại mặt cậu.” Dương Tư Minh lấy điện thoại ở trong xe ấn gọi cho hắn đứng ngoài đấy.

“Cậu…!” Bạch Phong Thần dù vẫn rất tức giận nhưng hắn phải cố kiềm chế lại, trước mắt thì có vẻ cậu ta đang biết rất nhiều chuyện của Tiểu Nghiên.

“Được rồi, cậu mở cửa xe ra đi.” Hắn hạ giọng xuống một tông, điều chỉnh lại nhịp thở.

Dương Tư Minh nghe vậy có chút hài lòng, anh cũng không muốn làm khó gì hắn, nhanh chóng ấn nút mở cửa ở bảng điều khiển cho hắn vào.

“Cậu biết được chuyện gì? Nói hết ra cho tôi nghe. Còn nữa tại sao Tiểu Nghiên lại quyết định rời khỏi đây?”

Bạch Phong Thần đặt ra vô số câu hỏi, hắn còn rất nhiều điều đang thắc mắc ở trong đầu muốn một lời giải thích thật thoả đáng.

“Cậu đọc những gì ở trong này đi.” Dương Tư Minh đưa cho hắn tập tài liệu mà Tiểu Nghiên để lại, nói lưng chừng để hắn càng thêm tò mò.


“Tài liệu?”


Hắn hoài nghi nhìn nét mặt của Dương Tư Minh để đoán những suy nghĩ trong đầu cậu ta. Rồi nhìn lại vào tập tài liệu trong tay, Bạch Phong Thần không đoán được nữa, hắn nhanh tay mở ra tập tài liệu, lấy ra bên trong thứ bà cậu ta muốn hắn để tâm đến.


“Đơn-ly-hôn?”


Ba từ đầu của tập tài liệu đập thẳng vào mắt của Bạch Phong Thần, làm tim hắn như muốn vỡ tan thành nghìn mảnh, đầu óc như nổ tung. Hắn ước lúc này bản thân mình không biết đọc còn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK