Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phong Thần đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn Dương Tư Minh như muốn xác nhận lại những gì hắn vừa nhìn được.

Anh thấy tâm trạng của bạn mình tụt xuống như vậy nên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.

Hắn thật sự không thể kìm nén được cảm xúc nữa rồi, cơn thịnh nộ lập tức ập đến, đay nghiến vò nát tờ đơn ly hôn kia vứt vào một góc trong xe của Dương Tư Minh. Giọng hắn hằn học nói:

“Cậu mà liên lạc được với cô ấy thì nhớ chuyển lời giúp tôi là: “Ly hôn cái con khỉ! Nếu muốn ly hôn thì tự đến đây đưa đơn cho tôi, đừng làm mấy trò chạy chốn này nữa tôi không rảnh.””

Bạch Phong Thần thực sự rất giận cô, hắn cũng hận cô vì đã không nói lời nào mà rời xa hắn. Nếu cô thật sự muốn ly hôn vì lý do nào đó, thì hắn hoàn toàn có thể hiểu vào chấp nhận ký vào đơn ly hôn theo ý cô.

Nhưng đằng này cô lại không làm thế, cô chọn rời đi trong âm thầm và để lại cho hắn một đống những cảm xúc lo lắng, hoang mang, giận giữ cùng với một tờ đơn ly hôn. Hắn không nghĩ rằng Tiểu Nghiên lại có thể hành xử trẻ con một cách ấu trĩ như vậy.


Hắn đương nhiên hiểu cô đang phải chịu cú sốc vì mất con, nhưng hắn thì sao? Hắn vừa phải chống chọi với áp lực từ phía gia đình, về công việc rồi bây giờ lại phải thêm lo lắng vì mất con nữa.

Đứa bé cũng là con hắn, đương nhiên hắn cũng rất đau buồn chứ, đâu có bậc cha mẹ nào lại mong muốn con mình xảy ra chuyện gì không may đâu.

Thật sự quá thất vọng…!

[…]

“Alo? Tổng giám đốc, chiều nay còn có một cuộc họp…”

“Phong Thần! Tiểu Nghiên, con bé không có trong phòng bệnh…”

“…”

Hàng tá những cuộc gọi liên tiếp được gọi vào máy hắn khiến tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục. Rất nhiều những con số hiện lên trên màn hình, số quen có, số lạ có, nhưng chỉ có duy nhất số điện thoại của Tiểu Nghiên là không gọi đến cho hắn.

“Em tuyệt tình đến vậy sao?”

Bạch Phong Thần chua sót đưa chai rượu Tequila lên nốc một ngụm dài, vị đắng chua chát của rượu lan toả trong khoang miệng hắn gây tê tái đầu lưỡi.

Vị rượu này giống như cô vậy, tuy đắng, chua, cay đủ cả nhưng lại có một sức hút đến mê người. Khiến hắn không tự chủ được mà càng lúc càng lún sâu vào, đắm chìm trong khoái cảm đê mê, không dứt ra được.

Ngoài trời bỗng chợt đổ cơn mưa, tiếng sấm cùng tiếng nước mưa khi đổ xuống mặt đất cũng giống như tâm trạng hiện tại của hắn vậy, xám xịt một màu đen xì.

Bạch Phong Thần ngồi dưới mặt sàn, dựa lưng vào chiếc giường ngủ của bọn họ. Chán nản rút bao thuốc ở trong người ra, thuần thục châm lên một điếu thuốc.

Hắn đưa lên miệng rít một hơi dài, làn khói đặc hắc ùa vào khoang miệng rồi đi xuống phổi hắn. Bạch Phong Thần chầm chậm thở dài, từng luồng khói trắng từ miệng hắn cứ thế tuôn ra, bay phảng phất trong không khí.

“Trông bản thân mày thật thảm hại! Ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được, cô ấy bỏ đi cũng đúng…”

Bạch Phong Thần trách cô, nhưng hắn trách bản thân mình nhiều hơn. Nếu sự việc ngày hôm không xảy ra thì không phải bọn họ vẫn đang ở bên nhau, một nhà 3 người hạnh phúc sao?

Hắn mải suy nghĩ miên man mà không để ý đến điếu thuốc trên tay đã cháy đến gần tay hắn, đến khi chỗ vùng da non trên tay cảm nhận được cơn đau rát từ lửa thì hắn mới ý thức được rằng điếu thuốc trên tay mình đã tàn từ lúc nào.

Chai Blue Tequila cũng đã vơi đi nhiều, men rượu trong người hắn khiến đôi mắt dần trở nên mơ hồ. Bạch Phong Thần vô tình liếc mắt qua tấm hình của cô và hắn trên mặt tủ đầu giường.

Tấm ảnh đó được chụp khi hai người đi thăm tượng nữ thần tự do, khi ấy cô đã cười rất tươi, bọn họ đã rất hạnh phúc. Thậm chí, sau chuyến đi đó hắn đã cầu hôn cô, cô đã xúc động gật đầu đồng ý “lấy” hắn.

Đúng vậy, cô vốn dĩ không gả cho hắn mà là hắn gả cho cô. Vậy nên giờ khi Tiểu Nghiên không còn cần hắn nữa, cô hoàn hoàn có thể bỏ hắn rời đi.

“Tại sao em lại vô tâm như vậy…?”

Bạch Phong Thần tay run run định đặt lại tấm hình ngay ngắn lại lên mặt tủ.

Vậy mà hắn lại bất cẩn, bàn tay đột nhiên không có sức lực, để khung hình rơi xuống mặt sàn nhà khiến nó vỡ tan. Những mảnh thuỷ tinh cứ thế bắn vào chân hắn, từng giọt máu đỏ ứa ra.

Đột nhiên đầu hắn đau như búa bổ, hắn khó nhọc ôm lấy đầu, nằm vật trên giường thở dốc.

……………………

GÓC SẢ STRESS!!!

Chào mọi người! Mình là Ashlley đây!

Để giải toả sự cảm thông cho cuộc tình dang dở của đôi trẻ mình có mỗi vài câu hỏi muốn các bạn chọn lựa:>>

Chuyện là mình vừa đặt vẽ bìa cho “Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn” vì truyện sắp end:< Nhưng vẫn đang phân vân về màu váy cho Tiểu Nghiên và màu áo sơ mi cho Thầy Bạch. Mình muốn mọi người chọn giúp mình💕

Chiếc bìa này vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện và lên màu, rất cần những ý kiến đóng góp từ mọi người:<

- Mọi người thấy váy của Tiểu Nghiên màu nào hợp?

A. Màu đỏ

B. Màu đen

C. Màu hồng nhạt

D. Ý kiến khác (Bạn có thể cmt ở dưới❤️)


- Vậy còn áo sơmi cho Bạch Phong Thần?


A. Áo sơmi trắng


B. Áo sơmi đen


C. Ý kiến khác (Bạn cmt ở dưới nha❤️)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK