Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao cậu ta lại nổi cơn điên lên đánh cậu vậy?” Lý Hạo Nam nhìn tên Bạch Phong Thần đang nằm bất động trên ghế sofa, anh quay qua hỏi Dương Tư Minh.

“Sao tôi biết được chứ.” Anh vừa mở cửa bước vào thì đã bị hắn đánh cho đau điếng. Rốt cuộc là hắn lên cơn gì mà tự dưng nổi điên chứ?

Dương Tư Minh đột nhiên để ý đến điện thoại của mình. Anh mở máy lên, nhìn thấy thông báo tin nhắn của cô. Như thầm hiểu ra gì đó…

Vậy là Bạch Phong Thần biết anh và Tiểu Nghiên vẫn còn giữ liên lạc rồi? Vậy nên hắn mới tức giận tìm anh.


“Sao vậy?” Lý Hạo Nam thấy anh ngồi nhìn vào điện thoại, thở dài thì càng thê tò mò.

“Cậu ta đọc được cái này.”

Dương Tư Minh cũng không dè chừng gì mà giơ chiếc điện thoại ra cho Hạo Nam xem. Chuyện anh với Tiểu Nghiên vẫn còn giữ liên lạc thật ra có Lý Hạo Nam biết nữa. Chỉ là bọn họ không muốn nói với Bạch Phong Thần làm kích động hắn.

Cũng đâu phải lỗi của anh chứ, anh chỉ đang tôn trọng quyết định của Tiểu Nghiên mà thôi. Cô không muốn gặp hay dây dưa gì với hắn nên mới cắt đứt mọi liên lạc.

Sau buổi uống rượu hôm đấy, cứ tưởng Bạch Phong Thần sẽ quên đi những chuyện lúc say, nào ngờ hắn còn nhớ dai đến thế. Vì tức giận mà cá cược với Dương Tư Minh phải đua xe với mình. Nếu thua anh sẽ phải nói ra thông tin của Tiểu Nghiên hiện tại.

Kết quả thì cả hai đều hoà, nhưng có xô xát nhau dẫn đến Dương Tư Minh bị bong gân, chệch khớp cổ chân phải bó bột. Còn Bạch Phong Thần bị nứt xương tay, cũng bó bột. Vậy tính ra hai người họ dù có làm gì vẫn về hoà, một kẻ bó chân một kẻ bó tay…

“Cạch.” Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động, Đan Uyển Nhi bước lững thững vào, đôi mắt to tròn ngơ ngác tìm hình bóng của ai đó.

“Chú Tư Minh!” Cô bé sau khi xác định được vị trí của anh liền lao đến, đôi mắt đang quan sát liền tuôn ra những giọt nước mắt, rưng rưng nhìn anh.

“Uyển Nhi ngoan, sao lại khóc nhè rồi.” Dương Tư Minh thấy cô bé đến thì không kìm được nhấc bổng Uyển Nhi lên, đặt bé ngồi vào lòng mình cưng nựng.

“Chú chân chú bị gì vậy? Có phải chú sắp chết rồi không?” Cô bé ngây thơ chỉ ngón tay nhỏ bé của mình về phía cái chân đang bó bột kia của Dương Tư Minh. Dù sợ nhưng vẫn nhìn kĩ quan sát.

“Con bé này chạy nhanh thật đấy, cửa thang máy vừa mở thôi mà đã không thấy bóng dáng nó đâu rồi.” Tiểu Nghiên bước vào nhìn thấy con gái mình đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng của Dương Tư Minh thì thở dài đầy bất lực.

“Con chỉ có 30 phút để thăm chú thôi đấy, còn phải về tắm rửa nữa.” Tiểu Nghiên nhìn lên đồng hồ rồi quay lại nói với Uyển Nhi.

“Không chịu, con muốn ở lại với chú Tư Minh cơ.” Đan Uyển Nhi phụng phịu rúc mặt vào lồng ngực anh.

“Đúng đấy, chú cháu anh đang rất tình cảm đừng hòng mà tách ra.”

Dương Tư Minh thấy thế cũng lên tiếng, bênh vực Uyển Nhi chống lại cô. Nhìn vẻ mặt bất lực kia của Tiểu Nghiên, cả hai người họ liền cười phá lên đầy thích thú như thể vừa thắng trận vậy.

Cùng lúc ấy, bóng dáng cao to của một người đàn ông cứ thế bước vào, sự hiện diện của người này khiến bầu không khí trong căn phòng đột nhiên trùng xuống. Tiếp sau đó là một loạt sự gượng gạo bao quanh căn phòng.

“Phong Thần???” Dương Tư Minh đứng hình, kinh ngạc khi nhìn thấy hắn ở đây. Ánh mắt anh liền chuyển hướng về phía Tiểu Nghiên, cô cũng đang bất ngờ không kém.

Bạch Phong Thần một tay bó bột, một tay xách thêm chiếc giỏ hoa quả tiến đến đặt lên tủ đầu giường bệnh. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không hề có bất cứ một chút cảm xúc gì.

“S-sao cậu lại ở đây?” Dương Tư Minh bị một loạt hành động đó của hắn làm ngơ ngác luôn.

“Tôi thấy cửa không đóng nên bước vào. Chúng ta nằm chung một viện nên tôi qua thăm cậu.” Hắn nhàn nhã nói cứ thế bước qua Tiểu Nghiên, đi đến chỗ ghế ngồi.

Đúng ha, sao anh lại quên mất việc này chứ. Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất thành phố, Bạch Phong Thần cũng đang ở thành phố này nên việc trạm mặt hắn là điều không thể tránh. Nhưng còn Tiểu Nghiên, cô ấy có ổn không?

“Đứa bé này là con nhà ai vậy?”


Bạch Phong Thần tuỳ tiện hỏi, nãy giờ từ khi hắn bước vào đã thấy con bé dụt dè trốn trong lồng ngực của Dương Tư Minh rồi. Không lẽ đây là con bé mà Tiểu Nghiên nhắc đến trong đoạn tin nhắn?


“Con tôi!” Cả Dương Tư Minh và Tiểu Nghiên đều cùng lên tiếng, bầu không khí đang vô cùng ngại ngùng giờ đây lại càng thêm ngại.


Cô trừng mắt nhìn anh, không hiểu sao anh lại nói vậy. Hiện tại ở trong tình cảnh này đến cả cô cũng không biết nên ứng xử thế nào với hắn nữa. Rồi còn bé con, chắc Bạch Phong Thần không để ý đến con bé lắm đâu ha?


“Hửm? Con của hai người sao?” Vẻ mặt hiện tại của hắn thật khó coi, nhưng vẫn không hề mất đi sự điềm đạm ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK