Tại Hắc Bang – căn cứ bí mật của Mạc Ninh.
Bốn người đàn ông kia sau khi bị thả vào căn phòng của hai con rắn kia thì bị chúng túm tụm lại xẻ thịt rồi chích độc đến chết. Hôm sau, Mạc Ninh cho người tới dọn dẹp mọi thứ để cho “con cưng” của mình có không gian sống sạch sẽ nhất. Lạ thay là anh không thấy xác của Lý Nhã Hân đâu.
– “Các người canh chừng kiểu gì vậy? Lý Nhã Hân đâu rồi?”
Mạc Ninh giọng nói sắc lạnh tra hỏi bọn đàn em của mình. Bọn chúng cũng rất ngạc nhiên kèm theo sợ hãi vì không h
thấy xác của cô ta.
– “Thiếu gia, bọn em rõ ràng là đã nhốt cô ta vào đây cùng với 4 tên kia rồi mà. Sau đó bọn em cũng đứng ở ngoài canh chừng suốt, cô ta không thể thoát đi đâu được.”
– “Vậy sao không thấy xác của cô ta đâu?”
– “Bọn em cũng không biết. Để bọn em đi tìm thử.”
Bọn đàn em của Mạc Ninh một số thì dọn dẹp lại căn phòng đầy máu, một số thì đi tìm Lý Nhã Hân. Lúc này đột nhiên Mạc Ninh nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó.
– “Thiếu gia, cậu có nghe thấy tiếng khóc không?”_______Mấy tên đàn em của Mạc Ninh cũng nghe thấy và chúng quay sang hỏi anh. Mạc Ninh lúc này cũng gật đầu rồi sau đó anh cẩn trọng lắng nghe xem tiếng khóc phát từ đâu. Mạc Ninh nhẹ nhàng đi tới cái tủ gỗ nhỏ kê ở gần đó và nghe thấy âm thanh ngày một rõ hơn. Mạc Ninh lập tức mở toang cánh tủ ra. Lý Nhã Hân lúc này đang sợ hãi, cả người thì run rẩy kêu toáng lên:
– “Đừng…đừng mà.Tránh xa tôi ra đi…”
Mấy ngày trước, khi bị bắt nhốt vào đây Lý Nhã Hân sợ hãi ôm sau lưng Phùng Chính Kiên làm màng chắn, để con rắn kia cắn anh ta. Nhìn bọn rắn bò trườn rồi cắn xé mấy tên kia, trong phòng bắt đầu nồng nặc mùi máu tanh, Nhã Hân sợ hãi nhìn xung quanh để tìm chỗ tẩu thoát. Cuối cùng ả lại nhanh mắt nhìn ra cái tủ gỗ kia, ả vội buông Phùng Chính Kiên ra rồi chạy nhanh về phía chiếc tủ rồi đóng lại không cho ai vào. Lý Nhã Hân ngồi trong tủ nhưng những tiếng la hét thất thanh cứ đập vào tai ả khiến ả rất sợ hãi. Ả cứ như vậy mà trốn trong chiếc tủ kín mít mấy ngày nay không ăn không uống đến nỗi sức khỏe cạn kiệt cả rồi, ả chỉ sợ nếu bây giờ mở tủ chạy ra ngoài thì ả cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống như 4 người kia mất.
– “Cô chưa chết sao?”_____Mạc Ninh cau mày hỏi.
Nhã Hân nhìn ngang nhìn dọc rồi sau đó liền túm lấy chân Mạc Ninh, thều thào nói với anh:
– “Mạc Ninh…xin anh tha cho em…xin anh hãy…hãy cứu em…nể tình trước đây chúng ta từng…từng quen biết nhau….xin anh hãy tha cho em một con đường sống…”
Phải. Trước đây Lý Nhã Hân là người yêu của Chu Thiệu Huy, còn Mạc Ninh và Dương Vân lại là bạn từ thời tiểu học của Chu Thiệu Huy nên tất nhiên là anh biết cô ta rồi. Nhưng cô ta bây giờ không còn là Nhã Hân thuần khiết của trước đây nữa. Cô ta bây giờ chính là con quỷ đội nốt người, là người phụ nữ nham hiểm có thể vì lòng đố kỵ mà giết chết đứa con của mình cũng như làm hại số phận của cả một đứa trẻ vô tội khác.
– “Thiếu gia, bây giờ phải xử lý cô ta làm sao đây ạ? Có cần nói cho Chu thiếu biết chuyện này không ạ?”
– “Để tôi nói với cậu ấy. Các người đưa cô ta ra ngoài, cho cô ta ăn chút gì đó đi.”
Mạc Ninh phẩy tay ra lệnh cho người của mình và sau đó Mạc Ninh liền rút điện thoại ra gọi cho Chu Thiệu Huy rồi kể hết sự tình.
Lúc này Chu Thiệu Huy đang ở công ty thì nhận được điện thoại của Mạc Ninh. Anh nghe Mạc Ninh nói xong thì lập tức trách móc:
– “Không ngờ người của cậu mà cũng xử lý công việc tắc trách thế đấy.”
– “Chẳng lẽ là do cô ta quá độc ác nên đến cả Diêm Vương cũng không muốn nhận cô ta ư?”______Mạc Ninh lại hỏi.
– “Cậu còn hỏi nữa. Cứ nhốt cô ta ở chỗ cậu, tôi tới liền đây.”
Chu Thiệu Huy không cam lòng khi nghe Mạc Ninh nói cô ta vẫn còn sống, anh không tin là cô ta may mắn đến nỗi Diêm Vương cũng không muốn nhận như vậy đâu. Vậy thì anh sẽ bắt cô ta phải nếm trải mùi vị mà Tư Duệ đã phải chịu đựng. Lập tức Chu Thiệu Huy liền lái xe đi tới Hắc Bang. Lý Nhã Hân vừa nhìn thấy anh thì mặt tái nhợt lại.
– “Sao? Cô sợ tôi sao? Cô mà cũng biết sợ tôi sao?”______Chu Thiệu Huy ánh mắt chứa đựng đầy sự giận dữ, bàn tay to lớn bóp mạnh cằm cô ta rồi quát.
– “Ư…ư…làm ơn tha…tha cho em…”
– “Cô không có tư cách cầu xin tôi. Cô đã khiến Tư Duệ bây giờ người không ra người, cả ngày lúc nào cũng mơ hồ giữa quá khứ và thực tại. Tôi đã nghĩ rằng cô may mắn khi Diêm Vương không mang cô đi nhưng bây giờ tôi suy nghĩ lại thì thấy rằng không phải là cô may mắn, mà chỉ là ông trời muốn cô phải sống để mà chịu đựng cảm giác sống không bằng chết.”
Chu Thiệu Huy nghiến răng ken két, gằn giọng nói từng chữ.
– “A…anh định…định làm gì em? “