Từ xa, Chu Thiệu Huy thấy cô đang chơi vui vẻ cạnh khóm hoa thì lại đột nhiên chạy đi và rồi đứng yên ở trước một bụi cây to thì anh không khỏi tò mò. Tư Duệ đang làm gì vậy nhỉ? Nghĩ vậy, anh liền nhẹ nhàng bước tới chỗ cô rồi dịu dàng hỏi:
– “Duệ nhi à, có chuyện gì vậy?”
– “Thiệu Huy, anh nhìn xem.”
Tư Duệ thấy anh thì hào hứng đáp rồi dùng tay chỉ trỏ về phía trước. Lúc này anh mới để ý trong bụi cây đó là một chú cún con màu trắng nhưng lông thì lại nhem nhuốc nên trông rất nhếch nhác và xấu xí. Ánh mắt nó tội nghiệp nhìn cô và anh rồi cái đuôi nhỏ khẽ ngoe nguẩy. Chắc là con chó này đi lạc hoặc bị bỏ rơi. Nhưng nó đi vào đây bằng cách nào chứ?
– “Này cún con! Mày ở đâu ra vậy?”
Anh cúi người ngồi xuống rồi lạnh lùng hỏi con cún đang nhìn mình với anh mắt lấp lánh. Con cún thấy anh nói chuyện với nó thì không sủa, nó chỉ càng ngoe nguẩy cái đuôi nhanh hơn thôi. Chu Thiệu Huy vẫn tò mò không biết con cún này từ đâu mà ra nên anh liền đưa mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng là anh phát hiện ra một cái lỗ nhỏ ở bức tường cạnh đó. Cái lỗ đó lúc trước được người thợ làm vườn đục ra để lắp vòi tưới cây nhưng xong bây giờ không dùng đến nữa.
– “Vậy là màu từ cái lỗ kia chui vào hả?!”
Anh lại hỏi tiếp con cún nhỏ. Con cún dường như hiểu được lời anh nói, nó lập tức sủa lại mấy tiếng “gâu gâu”.
– “Vậy chủ của mày đâu rồi? Sao mày lại ở đây? Mau chui ra rồi về nhà đi chứ.”
Chu Thiệu Huy nhìn con cún nói rồi lại quay sang bảo Tư Duệ:
– “Kệ nó đi. Chúng ta vào trong nhà thôi.”
Dứt lời anh liền ôm Tư Duệ rời đi. Nhưng cô mặc dù chân thì đi theo anh nhưng tim cô lại muốn ở lại chơi với con cún đó.
Đột nhiên Tư Duệ cảm thấy chân mình ươn ướt và hơi buồn, cô lập tức quay đầu lại thì thấy con cún kia nó vẫn đi theo cô và liếm chân cô
*gâu gâu
– “Này cún con! Mày muốn ăn đòn hả? Không được liếm chân cô ấy nữa. Mày bẩn lắm! “_______Chu Thiệu Huy thấy nó cứ liếm chân cô rồi lại sủa ầm ĩ thì bèn quát nạt nó. Tư Duệ nhìn cún con thấy tội nghiệp thì cô liền nói với anh với ánh mắt đầy sự mong đợi:
– “Chồng ơi, có phải nó không muốn chúng ta đi không? Hay là anh cho Tư Duệ nuôi nó nhé? Tư Duệ thấy bé cún con này tội nghiệp lắm.”
– “Sao? Em muốn nuôi cún sao? Nhưng mà em bị dị ứng lông thú cưng mà?”
Chu Thiệu Huy sửng sốt trước lời đề nghị của cô.
– “Nhưng mà Tư Duệ muốn nuôi con cún này cơ. Chồng đừng đuổi nó đi mà tội nghiệp, đi mà~~huhu…”
Tư Duệ bắt đầu xị mặt ra chỉ chực chờ khóc. Anh thấy cô như vậy thì lập tức ôm lấy cô dỗ dành:
– “Được rồi. Vậy anh sẽ đồng ý cho em nuôi nó nhưng mà em phải hứa với anh là không được thường xuyên tiếp xúc với nó, mỗi khi tiếp xúc với nó thì đều phải mặc áo bảo hộ và uống thuốc bác sĩ kê cho nhé? Anh sẽ nhờ Dương Vân kê cho em vài loại thuốc uống chống dị ứng.”
– “Tư Duệ đồng ý! Chỉ cần chồng cho Tư Duệ nuôi cún con thì việc gì Tư Duệ cũng đồng ý.”
– “Được rồi. Này cún con, may cho mày là có Tư Duệ xin tao cho mày ở lại đây đó. Mày phải làm cô ấy vui vẻ đấy có biết chưa?”
*gâu gâu
Con cún nghe anh nói thì lập tức vẫy đuôi rối rít và sủa loạn lên.
– “Mày trông vậy mà khôn thế nhỉ! Mày đang nịnh tao đúng không? Mau theo ta vào nhà để tiểu Liên tắm cho mày sạch sẽ đã.”
Chu Thiệu Huy trước giờ rất bận và cũng không có quan tâm đến mấy loại thú cưng như thế này nhưng có một điều là anh phải công nhận đúng là con cún này biết lấy lòng người khác. Vừa gặp đã khiến Tư Duệ làm khó anh để nhận nuôi nó rồi.
Cún con sau khi được tiểu Liên tắm cho sạch sẽ thơm tho, được bác sĩ thú ý tiêm thuốc chống dại cho thì nó xuất hiện trước mặt anh và cô với bộ lông trắng muốt kiêu sa. Nhìn bộ dạng của nó bây giờ chẳng giống con cún kia chút nào.
– “Ui da! Đáng yêu quá!”
Tư Duệ nhìn thấy cún con xinh đẹp thì không kìm nén nổi sự hào hứng liền ôm con cún vào lòng mà cưng nựng. Nãy giờ cô chờ mãi chỉ mong tiểu Liên tắm cho nó nhanh nhanh để cô có thể chơi đùa cùng với nó. Còn con cún này dường như biết ơn Tư Duệ vì đã nhận nuôi nó nên khi được cô bế lên cưng nựng thì nó cứ rúc rúc vào trong người cô rất đáng yêu.
– “Chồng ơi, Tư Duệ muốn đặt tên cho nó.”
– “Vậy em đã nghĩ ra tên nào cho nó chưa?”_____Anh cưng chiều hỏi cô.
– “Em…để em nghĩ đã.”
Tư Duệ ngập ngừng một chút rồi cô lại nói:
– “À, hay là đặt tên cho nó là Mi Mi nha?!”
– “Mi Mi sao? Anh thấy cũng được đấy. Cái tên rất đáng yêu. Duệ nhi của anh đúng là thông minh mà.”
Anh lập tức tán thưởng với cô.
Kể từ ngày nuôi cún con thì dường như tâm trạng của Tư Duệ có cải thiện rõ rệt. Cô ít khi nhắc tới và dường như đang dần quên đi chuyện mình từng sảy thai cùng những kí ức đen tối kia và cô cũng không phải dùng thuốc an thần nữa. (Au: Mà thay vào đó là thuốc để chống dị ứng)