• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thiệu Huy ở bên ngoài không ngừng gõ cửa nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì làm anh sốt ruột vô cùng.

– “Thiếu gia! Tôi mang chìa khoá dự phòng tới đây.”

Châu quản gia gấp gáp mang chìa khoá lên cho anh. Chu Thiệu Huy cầm lấy chìa khoá dự phòng rồi nhanh chóng mở cửa ra xông vào.

Anh nhìn thấy cô đang ngồi gục dưới kệ tủ khóc nức nở. Không kìm được nỗi xót xa, anh lao tới ôm cô:

– “Duệ nhi, anh xin lỗi. Anh không hề biết người hôm đó là cô ta chứ không phải em. Anh sai rồi.”

– “Anh tránh ra đi. Để tôi yên.”

Cô đẩy anh ra, không cho anh chạm vào người mình.

– “Dù em có không tin anh, cũng không sao. Nhưng anh cầu xin em đừng tự dằn vặt chính mình nữa. Em như vậy khiến anh đau lòng lắm. Cả đời này anh cũng có một mình em thôi.”

– “Tôi không nghe, không muốn nghe gì cả. Em xin anh đấy! Anh hãy ra ngoài đi. Em muốn được ở một mình.”

Cô đưa tay lên bịt hai tai lại. Bây giờ cô không muốn nghe anh giải thích gì cả. Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.

– “Tư Duệ! Hãy cho anh được ở bên cạnh em lúc này. Đừng đuổi anh đi….”

– “Anh có ra ngoài không thì bảo? Anh mà không ra thì em sẽ chết cho anh xem!”

Cô vừa nói vừa nhân tiện đập vỡ lọ hoa đặt trên bàn trang điểm, các mảnh vỡ văng tung toé. Chu Thiệu Huy bị cô doạ cho sợ, mặc dù anh rất muốn ở bên cạnh cô lúc này nhưng anh lại sợ cô giận quá sẽ mất bình tĩnh. Thế là anh đành buông cô ra, trước khi đi còn không quên dặn dò:

– “Tư Duệ, em hãy bình tĩnh. Em đừng làm thế. Anh sẽ đi nhưng em phải hứa là đừng làm bản thân bị thương nhé. Bây giờ trong bụng em còn có con của hai chúng ta nữa, con sẽ bị thương đấy. ”

Mặc dù anh rất không an tâm khi để cô ở lại một mình nhưng cuối cùng đành cắn răng chịu đựng mà đi ra ngoài. Anh cứ đứng ở ngoài cửa, chỉ mong cô chịu bình tĩnh lại và ra gặp anh.

– “Chu Thiệu Huy! Mày đúng là thằng chồng khốn nạn mà. Tại sao mày cứ hết lần này đến lần khác để người phụ nữ mày yêu phải chịu tổn thương thế hả?”

Anh tự đánh vào ngực mình, dằn vặt chính mình vì đã làm cô tổn thương. Ngẫm nghĩ một lúc, anh chạy xuống dưới nhà căn dặn Châu quản gia:

– “Ông giúp tôi trông chừng Tư Duệ. Tôi có chuyện phải ra ngoài một chút.”

Sau đó anh rời khỏi nhà đi tới nhà gặp Lý Nhã Hân. Lúc này, anh lại thấy mẹ mình đang ở nhà cô ta.

– “Nhã Hân! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

– “Anh có chuyện gì thì vào trong nhà rồi hãy nói. Ở đây còn có dì nữa.”

– “Tôi không có gì để nói với bà ấy cả. Cô mau đi theo tôi!”

Anh không quan tâm xung quanh, bây giờ anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện với ả mà thôi.

– “Thiệu Huy! Con định kéo con bé đi đâu hả? Nó đang mang thai đó.”

Mẹ anh thấy anh lôi xồng xộc ả đi liền vội can ngăn.

– “Tư Duệ có thai sao bà không quan tâm cô ấy? Vậy sao bà lại bắt tôi phải quan tâm cô ta?”

– “Vì con là ba của đứa bé!”

– “À, thì ra là bà cũng biết chuyện rồi hả? Vậy thì nhân tiện đây để tôi nói cho hai người biết. Chu Thiệu Huy này chỉ có một người vợ là Lam Tư Duệ thôi.”

– “Vậy con của chúng ta thì sao? Anh nói vậy không sợ con nghe được sẽ tủi thân sao?”

Lý Nhã Hân uất ức nói.

– “Phá cái thai đi. Tôi sẽ cho cô số tiền đủ để cô ăn sung mặc sướng cả đời ”

*chát

Anh vừa nói dứt câu thì ả đã giơ tay lên tát anh một cái thật đau rồi nói:

– “Anh không cần con cũng được nhưng em nhất định sẽ sinh đứa bé này ra. Em sẽ không bỏ nó.”

– “Thiệu Huy! Con có còn là con người nữa không hả? Sao Nhã Hân có thể bỏ cái thai đi được? Đứa bé nó là con của con, là con cháu của nhà họ Chu cơ mà.”

– “Nhưng tôi chỉ chấp nhận đứa trẻ do chính Tư Duệ sinh ra thôi. Nếu cô không muốn nhận tiền thì cứ giữ đứa bé lại mà nuôi.”

– “Thiệu Huy! Có thể anh nghĩ rằng em vì tiền nên mới dùng đứa bé để ràng buộc anh nhưng em thực sự không phải là người như thế. Em yêu anh là thật lòng. Cho dù anh không chấp nhận đứa bé thì em vẫn sẽ sinh con ra. Bởi vì đứa nhỏ chính là sự kết tinh tình yêu của chúng ta.”

Lý Nhã Hân sớm đã khóc sướt mướt, nước mắt lăn dài trên hai gò má.

– “Cô thật khiến tôi phát tởm. Vậy để tôi xem cô thanh cao đến khi nào.”

Dứt lời, anh lập tức xoay người rời đi.

– “Nhã Hân! Con đừng khóc nữa. Ta sẽ chăm sóc cho hai mẹ con con.”

Mẹ anh nhìn theo đứa con trai nhẫn tâm của mình, vừa an ủi Nhã Hân. Nhã Hân nép vào người bà, khoé miệng khẽ nhếch lên. Lam Tư Duệ, tôi sẽ hủy hoại hạnh phúc của cô. Thứ mà Lý Nhã Hân tôi không có được thì cô cũng sẽ không bao giờ có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK