• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70: Âm Mưu Của Lâm Á Hân.

Lâm Á Hân lúc này đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang trong tay, cô ta dám chắc giờ này Lâm Tố Như đã chết rồi. Nghĩ đến số tài sản khủng của Lâm Chí Minh đang sở hữu, khoé môi cô ta lại không nhịn được mà cong lên.

“Thế là hết, tất cả gia sản giờ sẽ là của Lâm Á Hân mình! Đều là của mình, ai cũng đừng mong cướp đi!” Cô ta thấp giọng lên tiếng, ánh mắt mang theo chút nham hiểm và dã tâm.

Vui mừng chưa được bao lâu, thì gã trợ lý của cô ta đã ở bên ngoài đi vào, gương mặt của hắn ta có vẻ đang lo sợ. “Lâm tiểu thư, không hay rồi! Lâm Tố Như vẫn chưa chết, bà ấy đã được cứu sống rồi!”

“Anh nói cái gì? Sao bà ta có thể không chết được?” Nghe đến đây cô ta bật dậy, nghiến răng hỏi hắn.

Gã trợ lý mồ hôi nhễ nhại trên trán, hắn ta thở dốc, rồi mới cất giọng trả lời. “Hôm nay khi tôi đến nơi hẹn để giao tiền, thì không thấy gã kia đến. Nghĩ có chuyện không hay nên tôi đã đến bệnh viện để xem xét tình hình, và biết được Lâm Tố Như vẫn chưa chết, hiện tại còn được chủ tịch Vương cho người bảo vệ!”

“Xoảng!”

“Khốn kiếp thật! Mụ đàn bà này mạng thật lớn, tức chết tôi mà!” Lâm Á Hân ném mạnh ly rượu xuống sàn, siết chặt hai tay gầm lên.

“Tiểu thư, bây giờ chủ tịch Vương đã để ý đến chuyện này, chúng ta tạm thời không thể nào manh động được đâu! Tạm để cho bà ấy sống thêm một thời gian, sau đó xử lý sau cũng không muộn!” Gã trợ lý đưa tay đẩy nhẹ mắt kính lên, rồi điềm đạm nói.

“Anh nói đúng, chỉ còn cách này mà thôi!” Cô ta mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám tiếp tục kế hoạch giết người của mình.

Lâm Á Hân ngồi xuống ghế sofa, cô ta lại suy ngẫm chuyện gì đó. Nếu bây giờ không thể giết Lâm Tố Như, vậy thì tiếp theo cô ta phải đẩy nhanh kế hoạch thu phục Vương Kiên, và chiếm lấy tình cảm của anh.

“Anh hẹn với chủ tịch Vương giúp tôi đi, bảo với anh ấy tối nay đến đây ký hợp đồng! Tôi không tin, là tôi không nắm được trái tim của anh ta!” Đến đây cô ta khẽ nhếch môi, rồi ra lệnh cho trợ lý đi làm việc.

“Vâng, thưa tiểu thư!” Gã trợ lý nhanh chân đi làm nhiệm vụ, trước khi Lâm Á Hân kia lại nổi điên lên.

Vương Kiên ở công ty  không hề biết trước âm mưu thâm hiểm của cô ta, anh cho Vệ Trạch chuẩn bị một bản hợp đồng hoàn chỉnh, rồi mới đến khách sạn sau đó.

Ở đây Lâm Á Hân đã chuẩn bị sẵn rượu và thuốc kích dục, nhằm để Vương Kiên sẽ lên giường với cô ta hôm nay. Nhìn căn phòng ngập tràn mùi nước hoa nồng nàn, cô ta hài lòng mỉm cười.

“Vương Kiên, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến anh trở thành người đàn ông của Lâm Á Hân tôi!” Cô ta quẹt một que diêm đốt nến hương, miệng thì thầm.

Đúng giờ Vương Kiên đã có mặt, anh không chút phòng bị mà gõ cửa phòng. “Cô Lâm, tôi đã mang hợp đồng đến rồi đây, cô mở cửa đi!”

Lâm Á Hân còn đang nằm trên giường tưởng tượng cảnh ân ái của hai người, cô ta lập tức bật dậy vui vẻ bước xuống giường để mở cửa. “Chào chủ tịch Vương, anh đến thật đúng giờ nhỉ!” Cửa vừa mở, cô ta đã đon đả mở lời.

Đúng lúc Vương Kiên không để ý, một người đàn ông đã nấp sẵn trước đó nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc mập mờ của hai người. Đây dĩ nhiên cũng là chủ ý của Lâm Á Hân, và bức ảnh này cô ta chính là muốn gửi đến cho Nguyệt Tố Song.

Khi nhìn thấy tấm ảnh được gửi đến, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, lồng ngực đau đớn đến kỳ lạ. Nguyệt Tố Song cũng không có cách nào để vơi đi cảm giác này, cô ôm lấy Tiểu Nghiêm nghẹn ngào. “Bảo bối nhỏ, mẹ thật sự khó chịu!”

Lâm Á Hân ở đây mặc một chiếc váy ngủ hở bạo, ba vòng cứ thế lấp ló sau lớp vải mỏng, nếu là những tên đàn ông khác, có khi đã không chịu nổi mà vồ lấy cô ta rồi. Cầm lấy ly rót cho Vương Kiên một ly rượu, cô ta ngọt giọng nói. “Chủ tịch Vương, tôi mời anh!”

Mắt nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, anh chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ. Lăn lộn ở thương trường không biết bao nhiêu năm rồi, anh còn lạ gì cái trò chuốc thuốc mê trong rượu này chứ. Vừa nhìn anh đã biết cô ta muốn giở trò gì, nhưng anh không vội lật mặt cô ta.

Ngay lúc Lâm Á Hân không chú ý, anh đã đổ ly rượu vào chậu cây kiểng bên cạnh, hành động nhanh gọn đến bất ngờ. “Rượu rất ngon, cảm ơn cô đã chiêu đãi!” Sau đó anh giả vờ mỉm cười như đã uống hết rồi.

“Chủ tịch Vương thích là tôi vui lắm rồi, để tôi rót cho anh thêm một ly nữa!” Cảm thấy kế hoạch đang diễn ra hết sức thuận lợi, cô ta hài lòng đáp.

“Cô Lâm, thật ngại quá, lát nữa tôi còn phải đi gặp đối tác, không thể uống thêm rượu đâu! Hợp đồng tôi đã mang đến đây, cô xem rồi ký vào là xong!” Lấy lý do bận việc, Vương Kiên đã từ chối, anh lấy ra hợp đồng đã soạn đưa đến trước mặt cô ta.

“Là vậy sao? Nếu vậy để tôi xem lại!” Lâm Á Hân không nghi ngờ, cô ta cầm lấy hợp đồng, còn cố tình câu giờ để thuốc phát huy tác dụng.

Nhìn thấy thời gian đã đến, cô ta mới đặt bút ký vào hợp đồng, nhưng chữ ký vừa viết xong, bên ngoài đã có người gõ cửa.

“Chủ tịch, Lưu tổng còn đang chờ, không biết anh đã ký xong chưa?” Là Vệ Trạch, hắn đã theo tin nhắn vừa gửi của Vương Kiên mà đến phá hoại kế hoạch của cô ta.

“Cô Lâm, nếu cô đã ký xong rồi thì tôi xin phép! Mong là chúng ta hợp tác thành công, lần sau sẽ tiếp đãi cô chu đáo!” Vương Kiên cầm lấy hợp đồng, anh cong môi đứng lên nhìn gương mặt ngơ ngác của Lâm Á Hân nói.

“Cái gì? Chủ tịch Vương, khoan đã!” Nhìn thấy Vương Kiên rời đi, cô ta hốt hoảng kêu lên, nhưng cánh cửa lớn phòng tổng thống đã đóng lại.

“Sao có thể, lý ra thì bây giờ thuốc đã phát huy tác dụng, khiến anh ta lao vào mình như con dã thú rồi cơ chứ? Sao anh ta vẫn còn tỉnh táo như vậy?” Cô ta tức giận hất văng những thứ trên bàn, khiến căn phòng trở nên lộn xộn.

Lâm Á Hân không biết mình đã sai ở chỗ nào, mà mọi chuyện lại không nằm trong tính toán của cô ta. Chỉ là cô ta không biết rằng, cô ta mới chính là con cờ trong tay Vương Kiên, mặc cho anh điều khiển.

Có được hợp đồng từ Lâm thị, hiện tại anh đã có thể tự tin chèn ép được Luxury của Thiết Tử Huy một cách nhanh chóng. Sau khi giải quyết tên kỳ đà kia, anh sẽ nói cho Nguyệt Tố Song biết hết sự thật, giải toả những hiểu lầm vừa qua, và quang minh chính đại để cô bước vào Vương gia.

Xe đi được nửa đường, Vương Kiên đột nhiên cảm thấy cả người bỗng nhiên nóng ran, dục vọng trong người như sóng cuộn trào lên từng cơn. “Chuyện gì vậy? Đột nhiên sao cơ thể lại nóng như thế? Lúc nãy mình đâu có uống rượu!” Anh thở dốc nói, mồ hôi trên trán đổ như mưa, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Hoá ra để đề phòng anh không uống rượu, Lâm Á Hân không chỉ bỏ thuốc vào rượu, mà ngay cả nến thơm trong nhà cũng có vấn đề. Đàn ông chỉ cần ngửi vào, thì xác định sẽ không kiềm lòng được.

“Chủ tịch, anh bị chuốc thuốc nữa hay sao?” Vệ Trạch thấy tình hình không ổn, hắn lo lắng nói.

Tính ra đây là lần thứ ba Vương Kiên bị hạ thuốc rồi, Vệ Trạch đi theo anh nhiều năm như vậy vốn đã quen với mấy triệu chứng thế này. Lần đầu là bị đối tác thân thiết hại, lần tiếp theo là do Vương Nhất Trì, bây giờ là Lâm Á Hân.

“Khốn kiếp thật! Người phụ nữ này đúng là không đơn giản, nếu không đi thì bây giờ tôi đã bị cô ta kéo lên giường mất rồi!” Vương Kiên khó chịu, anh nới lỏng cà vạt và hít thở sâu, để giảm bớt cảm giác nóng bừng trong người.

Vệ Trạch biết lúc này anh cần cái gì, hắn nhấn ga tăng tốc thật nhanh, nhưng hướng đến lại là nhà của Nguyệt Tố Song. Hắn nghĩ trước sau cô cũng trở thành đại thiếu phu nhân của Vương gia, giúp đỡ Vương Kiên giải dược bây giờ vô cùng hợp lý.

Mà anh quả thật hiện tại cần Nguyệt Tố Song, trong đầu anh chỉ có duy nhất hình ảnh của cô. “Song Song!” Anh khó nhọc kêu lên.

Nguyệt Tố Song lúc này đang nằm trong phòng ngủ, hiện tại cô đang rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến tấm ảnh của Vương Kiên và Lâm Á Hân, cô lại không thể nào chợp mắt.

“Phải làm sao đây? Tại sao nó cứ luẩn quẩn trong đầu mình hoài vậy?” Cô bất lực kêu lên.

Đêm khuya thanh vắng, chuông cửa đột nhiên lại vang lên, Nguyệt Tố Song vô cùng thắc mắc, cô không biết là ai đến vào giờ này. Mang tâm trạng buồn bã, cô mệt mỏi đứng lên đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, Vương Kiên đã ở bên ngoài nhào đến ôm chầm lấy cô, khiến cô không kịp trở tay.

“Chủ tịch Vương, anh…anh làm sao vậy?” Nguyệt Tố Song kinh ngạc kêu lên, ở khoảng cách âm thế này, cô có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh.

Nhưng điều cô quan tâm chính là hiện tại anh không phải nên ở cùng Lâm Á Hân hay sao? Làm thế nào mà lại đến nhà của cô rồi?

“Song Song, người anh khó chịu quá đi! Nhưng…nhưng mà anh có một chuyện muốn nói với em, chờ anh thêm chút nữa, anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ của anh!” Vương Kiên cố dùng chút lí trí còn sót lại nói với cô, đây đều là những lời thật lòng của anh.

Nghe những lời này cả cơ thể Nguyệt Tố Song cứng đờ, cô không biết nên trả lời anh thế nào, cũng không dám nói thật là cô cũng yêu anh.

“Không được, anh buông tôi ra đi!” Nhưng nghĩ lại càng thấy không có tương lai, cô vội đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng Vương Kiên lúc này đã bị thuốc làm cho mất lý trí, anh không kiềm chế được mà khoá lấy môi của Nguyệt Tố Song hôn sâu.

“Ưm…ưm…” Hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc, cô đấm thùm thụp lên vai anh, muốn anh nhanh chóng buông cô ra.

Có điều sức mạnh của Vương Kiên quá lớn, anh nhanh chóng đẩy cô ngã xuống sofa, rồi áp cơ thể rắn chắc lên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK