• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Ngày Tàn Của Bà Đến Rồi.

Cứ tưởng rằng Thiết Tử Huy đã một lòng buông bỏ, nhưng anh ta dường như đã không nghĩ vậy. Sau khi rời khỏi nhà Nguyệt Tố Song, anh ta đã lái xe đến quán rượu, và uống không ít. Khi men say đã ngấm vào cơ thể, anh ấy lại cảm thấy không cam tâm.

“Nguyệt Tố Song, em tại sao lại hết lần này đến lần khác cứ muốn từ chối anh? Anh vẫn chưa đủ tốt với em hay sao?” Anh tức giận ném vỡ ly rượu trong tay.

Lúc này dường như sự ích kỷ của anh ta đã bộc phát, liền xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, khó nhọc rời khỏi quán rượu. Không biết Thiết Tử Huy hiện tại là đang muốn làm gì, nhưng có vẻ như điều này không tốt cho Nguyệt Tố Song chút nào.

Bên ngoài bây giờ đã gần ba giờ sáng, những cơn mưa lất phất khiến cho không khí có chút lành lạnh. Nguyệt Tố Song đang ngủ thì bị một tia sấm chớp bên ngoài làm cho thức giấc, cô liền đứng lên kéo rèm cửa sổ lại, sau đó còn cẩn thận đắp thêm chăn ấm cho hai đứa nhỏ.

“Không biết đêm nay mưa có to hay không? May là lúc nãy mình đã mang mấy chậu hoa hồng vào trong nhà!”

Vì có cổ họng có chút khát, cho nên cô đã đi xuống nhà bếp lấy nước. Vừa nhấp được một ngụm, lúc này Thiết Tử Huy đã đến, anh ta đứng bên ngoài đập mạnh vào cửa.

“Nguyệt Tố Song, em mau ra đây đi!…Rốt cuộc thì anh không có chỗ nào tốt, mà em lại không…không chấp nhận tình cảm của anh?” Anh ta vừa đập cửa, lại vừa gầm lên.

Nguyệt Tố Song có chút sợ hãi, nhưng nhận ra giọng của Thiết Tử Huy, cô vội vàng đặt ly nước xuống rồi đến gần cánh cửa. “Thiết tổng, anh say rồi có đúng không? Xin anh hãy quay về đi, chuyện của chúng ta ngày mai hãy nói!” Cô nhẹ giọng đáp.

“Không, anh muốn nói ngay bây giờ! Em mau mở cửa đi, cho anh một lý do chính đáng!” Thiết Tử Huy đã say, giọng anh ta lè nhè nói.

“Bây giờ chúng ta không có gì để nói cả, anh mau về đi, đừng khiến cho mối quan hệ của chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được!” Cô thở mạnh đáp lời hắn, thật sự người say thì không thể nào nói chuyện cho đàng hoàng được.

Ở trong phòng ngủ, Tiểu Nghiêm và Gia Khang đều bị âm thanh của anh ta làm cho tỉnh giấc hai cậu nhóc dụi dụi mắt nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như thế?” Tiểu Nghiêm tò mò, cậu bé bước xuống giường ra ngoài xem xét tình hình.

Nhìn thấy Nguyệt Tố Song đang tranh cãi với Thiết Tử Huy ở bên ngoài, cậu bé cũng tỉnh cả ngủ. Trông thấy tình hình bên ngoài không ổn, cậu nhóc liền cầm điện thoại gọi cho Vương Kiên đến.

Bên kia anh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng chuông lại làm cho anh thức giấc, thấy số của con trai gọi đến, anh lấy điện thoại và nhanh chóng bắt máy.

“Bảo bối, có chuyện gì vậy? Sao lại gọi cho daddy vào giờ này?”

“Daddy, người mau đến đây nhanh lên đi! Ông chú xấu xa kia không hiểu tại sao lại đến đây rồi, con và mẹ rất sợ!” Tiểu Nghiêm liền đáp.

“Daddy sẽ đến ngay, con chờ một chút!” Vương Kiên cả người trở nên căng thẳng, anh vội vàng đến mức chẳng thay cả đồ ngủ, mà lái xe đến nhà Nguyệt Tố Song.

Mà ở chỗ Nguyệt Tố Song, vì sợ Thiết Tử Huy làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, cô đã mở cửa để nói chuyện rõ ràng với anh ta.

“Thiết tổng, xin anh hãy về đi! Chuyện của chúng ta là không thể, tôi không thể nào nhận lời làm bạn gái của anh được! Anh ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến hàng xóm, như vậy sẽ rất phiền, anh về đi mà!” Nguyệt Tố Song cầu xin anh ta.

“Không…anh sẽ không từ bỏ đâu! Nếu hôm nay em là của anh, vậy thì em sẽ có thể chấp nhận được anh rồi!” Thiết Tử Huy bị rượu làm cho lu mờ lí trí, anh ta bất ngờ tiến đến ép Nguyệt Tố Song vào tường.

“Thiết tổng, anh đang làm cái gì vậy hả? Mau buông tôi ra ngay!” Cô giãy giụa gào lên.

Tiểu Nghiêm đang đứng bên trong nhìn thấy cô bị hắn khi dễ, liền mặc kệ bản thân chỉ là một đứa con nít, lao nhanh ra ngoài bảo vệ cô.

“Ông chú xấu xa, mau buông mẹ của tôi ra!” Cậu nhóc nhào đến ôm lấy cánh tay của Thiết Tử Huy, rồi cắn thật mạnh.

“Ah! Cái thằng con hoang này, mau bỏ ra!” Anh ta bị cắn đau, liền hất cậu bé ngã lăn xuống đất, còn dùng từ ngữ nặng nề mắng cậu nhóc.

“Anh làm cái gì vậy hả? Sao lại dám đánh thằng bé?” Nguyệt Tố Song thất kinh kêu lên, cô đẩy mạnh anh ta ra, rồi chạy đến ôm lấy Tiểu Nghiêm.

Dương Gia Khang lúc này cũng nhìn thấy hành động xấu xa của anh ta, cậu nhóc liền chạy đến hỏi han Tiểu Nghiêm.

“Nguyệt Tố Song, cho dù hôm nay có như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ khiến em trở thành bạn gái của anh!” Thiết Tử Huy lồm cồm bò dậy, anh ta thở mạnh nói.

“Thằng khốn nạn!” Nhưng hắn ta còn chưa kịp làm gì, thì Vương Kiên đã lái xe đến nơi, anh tức giận đấm thật mạnh vào mặt hắn.

“Bốp!” Cảm thấy vẫn chưa hả giận, anh lại liên tiếp đấm đá vào người hắn. Thiết Tử Huy phần vì say rượu, phần cũng không đủ sức chống trả, cho nên chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Sợ anh đánh ra mạng người, Nguyệt Tố Song vội vàng chạy đến ngăn anh lại. “Chủ tịch Vương, đủ rồi!” Dù sao thì hắn ta cũng là người đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên cô không nỡ nhìn hắn bị đánh.

Vương Kiên nghe thấy giọng của cô mới bình tĩnh lại, anh quay sang ôm cô vào lòng, anh sợ suýt chút nữa là cô đã bị Thiết Tử Huy làm hại. Nếu như cô có chuyện gì, thì anh cũng không biết làm sao.

“Thiết tổng, anh về đi!” Nguyệt Tố Song nhìn hắn nói.

Thiết Tử Huy lúc này đã tỉnh rượu, anh ta biết mình đã làm sai, liền cúi đầu quay người đi.

Nguyệt Tố Song trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng khi ở bên cạnh Vương Kiên cô lại thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô cũng không biết được, tình cảm mình dành cho anh lại nhiều hơn một chút.

Dương Gia Khang thấy Thiết Tử Huy đã làm cho mẹ sợ hãi, cậu nhóc cũng không còn thấy tin tưởng anh ta được nữa.

Sau vụ việc này, Vương Kiên lại càng ghét cay ghét đắng Thiết Tử Huy, anh muốn nhanh chóng tiễn hắn về Anh Quốc.

“Vương Nhất Trì, chuyện anh giao cho cậu hình như vẫn chưa làm được tới đâu nhỉ?” Anh liếc mắt nhìn cậu em trai của mình hỏi, sau đó cũng nói cho hắn ta biết chuyện Nguyệt Tố Song đã bị lừa như thế nào.

“…”

“Anh nói cái gì? Cái tên đó lại dám mang đồ giả đến lừa chị dâu sao, tức chết em rồi!” Vương Nhất Trì nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc kêu lên.

“Cậu thì biết cái gì? Không phải là đang bận yêu đương hay sao?” Vương Kiên híp mắt nhìn hắn, cậu em trai này đôi lúc cũng khiến anh thấy đau đầu.

“Không có, nếu bây giờ chị dâu đang bị cái tên khốn kia lừa gạt, vậy thì em sẽ tạm thời bỏ qua chuyện yêu đương để xử lý hắn!” Vương Nhất Trì nghiêm túc đáp.

Nhưng Luxury không phải là một công ty nhỏ, muốn đánh vào kinh tế của họ để ép Thiết Tử Huy quay về Anh Quốc là chuyện vô cùng khó khăn. Mà một người giống như Vương Nhất Trì căn bản không làm nổi, sau nhiều cố gắng thì hắn cũng chịu thua, cuối cùng vẫn là để Vương Kiên ra mặt.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể để Thiết Tử Huy rời khỏi đây, nhưng anh cũng có thể làm cho hắn bận rộn, đến mức không thể đến tìm Nguyệt Tố Song để quấy rầy cô.

Và để tránh trường hợp không mấy vui vẻ như lần trước, Vương Kiên đã đề nghị buổi tối sẽ đến ở cùng cô và hai đứa trẻ.

Nguyệt Tố Song ở đây cũng chỉ có thể tin tưởng được anh, cho nên cô đã gật đầu đồng ý, có anh bên cạnh cô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Về phía của Lâm Chí Minh, sau khi ông ấy trở về nhà mà không có con gái theo cùng, điều này đã làm cho người vợ rơi vào trạng thái u uất, bệnh cũng vì vậy mà trở nên nặng hơn. Mỗi ngày bà ấy đều nhìn ảnh con và đau lòng, cơm nước cũng chẳng buồn ăn uống, cho nên tạm thời ông ấy không thể quay về tìm con được nữa.

Trong lúc ông ấy đang không biết phải làm thế nào, thì một người phụ nữ đã xuất hiện, cô ta cũng là một đứa trẻ mà ông bà đã nhận nuôi lúc trước.

“Ông Ngoại, bệnh tình của bà đã nặng hơn rồi! Con nghĩ có lẽ chỉ khi tìm được dì, thì bà mới có thể khoẻ lại!” Lâm Á Hân từ trong phòng bước ra, cô ta đến chỗ Lâm Chí Minh lên tiếng.

“Ừm, ta cũng đang cố gắng! Nhưng bây giờ bà ấy thế này, ta cũng không thể đi tìm con bé về được!” Ông ấy ủ rũ đáp, có điều gì đau lòng hơn chứ, con gái không tìm được, mà bệnh của vợ mỗi lúc lại nặng hơn.

“Hay là thế này đi, con sẽ đến thành phố đó tìm dì, ông cứ ở lại đây với bà là được! Dù sao công ty cũng có một hợp đồng cần xử lý ở thành phố Lục Hạ, như vậy sẽ một công đôi chuyện!” Cô ta suy nghĩ một chút, lại bất chợt kêu lên.

“Như vậy có được không? Ông sợ con không cáng đáng nổi nhiều việc một lúc!” Ông ấy tỏ ra nghi hoặc nói.

“Ông yên tâm, cứ giao cho con!” Lâm Á Hân kiên định đáp, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô ta rất tốt.

Nhưng thực chất lại không phải như thế, cô ta dĩ nhiên không phải người tốt đến như vậy. Mục đích của cô ta chính là tìm ra mẹ của Nguyệt Tố Song, rồi ra tay trừ khử bà ấy, để một mình độc chiếm số tài sản khổng lồ của Lâm gia.

Lâm Chí Minh thấy cô ta nhiệt tình như vậy, ngẫm nghĩ một lúc ông ấy đã chấp nhận. “Thôi được rồi, vậy ta giao lại chuyện này cho con! Á Hân, tìm được người phải báo ngay cho ông biết!” Ông ấy nắm tay cô ta căn dặn.

“Dạ vâng, ông cứ tin tưởng ở con!” Lâm Á Hân chắc chắn đáp.

Sau khi đã có được sự tin tưởng của Lâm Chí Minh, cô ta chuẩn bị xuất phát đến thành phố Lục Hạ, nơi mà Nguyệt Tố Song đang ở.

“Lâm Tố Như, ngày tàn của bà sắp đến rồi!” Cầm bức ảnh trong tay, cô ta mỉm cười đầy độc ác nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK