Nguyệt Tố Song sau khi rời khỏi biệt thự của Vương Kiên tinh thần cũng đã phấn chấn lên được đôi chút, mặc dù cô vẫn còn thấy rất nhớ Tiểu Nghiêm. Cô mang vali đến nhà trọ mới, rồi bắt đầu trang trí lại căn nhà nhỏ của mình, cô muốn làm lại từ đầu.
Cô cũng tự dặn lòng là kể từ bây giờ sẽ không thể để cho tình cảm chi phối thêm nữa, từ giờ cuộc sống của cô chỉ có mẹ và công việc mà thôi, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Lê Mai là một cô gái rất tốt, biết Nguyệt Tố Song dọn đến nhà mới, cô ấy còn tinh ý đến giúp cô sửa sang lại. Không những vậy, còn mang thêm cho cô một vài chậu cây cảnh.
“Chị Tố Song, em đến phụ chị đây! Nhìn xem, em còn mang cho chị mấy chậu hoa xinh xắn nữa!” Lê Mai đáng yêu đưa chậu hoa hồng trước mặt cô nói.
“Thật đẹp! Trông nó rất giống em đấy!” Nguyệt Tố Song nhìn những bông hoa tràn đầy màu sắc, cô gật đầu đáp.
Hai người cứ thế bắt tay vào việc làm, từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng cũng làm xong, ngôi nhà bây giờ trông đã xinh xắn và bắt mắt hơn nhiều.
…
Những ngày tiếp theo, công việc của Nguyệt Tố Song cũng rất thuận lợi, cô hoàn thành rất nhiều dự án được giao, và kiếm được không ít tiền thưởng. Hầu như chỉ cần có dự án, cô sẽ dốc hết thời gian và sức lực của mình để hoàn thành.
“Tố Song, giám đốc gọi cô kìa, mau vào trong đi!” Lúc này một nhân viên khác đi ra nhìn cô nói.
“Vâng, tôi đi ngay đây!” Nguyệt Tố Song nhanh chóng đi vào trong, cô không biết giám đốc gọi mình để làm gì nữa.
“Tố Song vào rồi à? Cô mau đến đây đi, có việc cần cô đây!” Giám đốc thấy cô liền mỉm cười, ông ấy đưa cho cô một dự án mới, và đây cũng là dự án lớn của công ty.
“Sếp, đây là…” Nguyệt Tố Song kinh ngạc kêu lên, cô không nghĩ mình mới vào công ty không được bao lâu, vậy mà đã được giao dự án lớn như vậy rồi.
“Tôi thấy năng lực của cô rất tốt, vậy nên quyết định giao nó cho cô, hi vọng cô sẽ không làm tôi phải thất vọng! Mặc dù như vậy, nhưng dự án này cũng không dễ xơi chút nào đâu, cô cần phải thuyết phục nhà đầu tư cho dự án này, đó mới chính là điểm khó của nó!” Giám đốc giải thích qua cho cô một chút.
Nhưng Nguyệt Tố Song bây giờ lại cảm thấy hào hứng, cô mỉm cười gật đầu nhận công việc này, vì cũng muốn thử sức bản thân mình nhiều hơn. “Cảm ơn giám đốc, tôi sẽ không để ông thất vọng đâu!”
“Được rồi, bây giờ cô về vị trí làm việc đi! Ngày mai sẽ có một buổi gặp mặt nhà đầu tư ở tập đoàn Luxury, cô phải nắm bắt cơ hội đó!” Ông ấy hài lòng đáp, và rất thích tinh thần làm việc năng nổ của cô.
Cầm dự án trên tay mà Nguyệt Tố Song vui mừng không thôi, xem ra nỗ lực của cô cuối cùng đã được đền đáp. Nếu như lần này làm tốt, thì không chỉ là tiền thưởng cao, mà cô còn có cơ hội thăng tiến trong công việc.
Trùng hợp ở đây chính là người mà công ty muốn cô thuyết phục để đầu tư vào dự án, lại chính là người đàn ông cô gặp ở bệnh viện hôm trước. Anh ta tên là Thiết Tử Huy, là tổng giám đốc tài hoa của tập đoàn Luxury nổi tiếng của Anh Quốc.
Ngày hôm sau Nguyệt Tố Song từ sáng sớm đã ăn mặc vô cùng chỉn chu, cô tự tin đi đến tập đoàn Luxury để hoàn thành nhiệm vụ được giao. So với con người nhút nhát trước kia, cô hiện tại đã được thời gian mài dũa thành người vô cùng tự tin. Thật sự là cô muốn trở nên mạnh mẽ, để tự bảo vệ chính bản thân mình và mẹ, nếu không cô sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng khi bước chân vào trong đại sảnh, cô mới cảm thấy bản thân của mình có phần nhỏ bé. Ở đây tụ hợp rất nhiều nhân tài, mà bọn họ đều đến từ những tập đoàn nổi tiếng khác. Điều này làm cô hơi lo lắng, bởi vì kinh nghiệm của cô ít ỏi, và danh tiếng công ty hiện tại cũng không cao, cô lo mình không giành lại bọn họ.
“Sự tự tin của mình lúc nãy chạy đi đâu hết rồi!” Cô lo lắng nói khẽ.
Trong lúc cảm thấy căng thẳng, cô đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc, nhưng khi cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã nhìn thấy một người phụ nữ đang gục dưới sàn.
“Cô ơi, cô bị làm sao vậy?” Nguyệt Tố Song sợ hãi kêu lên, cô đi đến đỡ người phụ nữ kia lên hỏi han.
Nhưng nhìn thấy triệu chứng của cô ấy, Nguyệt Tố Song dường như đã đoán ra cô ấy bị cái gì, cô vội vàng lấy trong túi xách ra vài viên kẹo ngọt. Cô mở ra và cho người phụ nữa kia ăn, theo như cô biết thì người này chắc chắn là bị hạ đường huyết rồi.
“Cô ráng một chút, lát nữa sẽ ổn ngay thôi!” Nguyệt Tố Song trấn an người phụ nữ, cô biết cảm giác này khó chịu như thế nào. Bởi vì ngày trước thường xuyên bỏ bữa để tiết kiệm tiền, hậu quả là cuối cùng vì hạ đường huyết mà ngất đi. Cho nên bây giờ trong túi cô lúc nào cũng có kẹo, là để đề phòng những chuyện như thế xảy ra.
Lúc này bên ngoài những người có mặt đã tiến vào bên trong với dự án của mình, chỉ có Nguyệt Tố Song là không. Mạng người hiện tại quan trọng, cô không thể thấy chết mà không cứu được. Cô nhanh chóng đỡ người phụ nữ kia ra ngoài, để cô ấy ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
Nguyệt Tố Song không hề biết là những chuyện cô làm, đều được Thiết Tử Huy nhìn thấy được. Anh vừa gặp đã nhận ra cô ngay, còn cảm thấy cô rất có sức hút.
“Cô ấy đến từ công ty nào vậy?” Anh ta quay sang hỏi trợ lý.
“Hình như là người của công ty J.K, tiếng tăm hiện tại còn thua xa rất nhiều công ty ở đây!” Trợ lý bên cạnh đáp.
“Vậy sao? Chọn công ty của họ đi!” Thiết Tử Huy không cần suy nghĩ nhiều, mà chấp nhận đầu tư cho dự án của cô ngay lập tức.
“Hả? Tổng giám đốc, anh suy nghĩ kỹ chưa? J.K không phải công ty lớn, mà anh cũng chưa xem qua dự án của họ!” Trợ lý của anh ta kinh ngạc kêu lên.
“Tôi không nói lại lần thứ hai đâu!” Thiết Tử Huy mặt mày xám xịt nói.
“V…vâng!” Gã trợ lý sợ hãi lắp bắp, sau đó thì không dám ý kiến thêm gì nữa.
Sau khi người phụ nữ kia thấy khoẻ lại rồi, Nguyệt Tố Song mới vội vàng quay lại văn phòng của nhà đầu tư. Lúc cô bước vào liền trở thành tâm điểm của mọi người, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
“Xin lỗi!” Nguyệt Tố Song vội cúi đầu nói, rồi cô tìm một góc khuất ngồi xuống.
Ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Thiết Tử Huy nhìn cô qua camera mà bật cười, bởi đầu tóc cô hiện tại đã rối tinh rối mù.
Trợ lý của Thiết Tử Huy cuối cùng cũng bước vào, hắn theo quyết định của anh ta mà đến thông báo cho bọn họ. “Lời đầu tiên tôi muốn cảm ơn mọi người ngày hôm nay đã đến, nếu như các bạn không phải công ty được chọn thì cũng đừng buồn, vì sau này vẫn còn cơ hội! Tôi xin thông báo, công ty được chọn để đầu tư lần này là J.K!”
Mọi người trong phòng nghe xong vô cùng bất ngờ, bọn họ không nghĩ một công ty nhỏ như J.K lại được tập đoàn anh quốc lựa chọn để đầu tư. Mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ về phía Nguyệt Tố Song, nhưng đến cả cô cũng còn không tin được, thì ai lại dám tin cơ chứ.
“J…J.K được chọn sao?” Cô còn sợ bản thân nghe lầm mà hỏi lại.
“Đúng vậy, công ty của cô đã được chọn!” Trợ lý gật đầu trả lời.
Nguyệt Tố Song kinh ngạc, cô không ngờ lại dễ dàng như vậy, cô còn chưa kịp trình bày dự án, vậy mà đã được chọn. Còn tưởng là phải thuyết phục vất vả, không ngờ một phát đã ăn ngay.
“Cảm ơn anh đã cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt dự án này!” Đến lúc này cô mới tự tin mà nở một cười thật tươi, rồi vội cúi đầu cảm ơn.
Để thưởng cho bản thân vì một ngày thành công, Nguyệt Tố Song quyết định đi siêu thị mua đồ về nấu lẩu cay, một món mà cô rất thích. Nhưng vì trước đây luôn muốn tiết kiệm hết mức, cho nên cô không dám ăn uống phung phí.
Vừa trở về nhà, cô đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ đang đứng lóng ngóng trước cửa, hoá ra là Tiểu Nghiêm. Cô không biết làm cách nào mà thằng bé lại biết chỗ ở mới của mình, lại còn đến tận đây tìm cô.
“Mẹ xinh đẹp!” Vừa quay đầu lại nhìn thấy cô, cậu nhóc đã vui mừng kêu lên, rồi co chân chạy đến nhào vào lòng cô.
“Bảo bối nhỏ, con làm sao lại đến đây được vậy?” Nguyệt Tố Song ngồi xuống, cô lo lắng hỏi cậu nhóc.
“Mẹ xinh đẹp, con trốn daddy đến tìm mẹ đó! Con đã lừa chú Vệ Khang tìm địa chỉ của mẹ, rồi sau đó canh ngay lúc không ai để ý là trốn đi!” Tiểu Nghiêm thật thà kể lại cho cô nghe.
Hoá ra Vương Kiên vẫn không cho cậu nhóc đi tìm Nguyệt Tố Song, nhưng do quá nhớ cô, nên cậu nhóc đã năn nỉ Vệ Khang, và cuối cùng là đến được đây.
Nguyệt Tố Song đau lòng, cô ôm con trai vào lòng bật khóc. “Bảo bối nhỏ, sau này không được như vậy đâu! Con chỉ là một cậu bé năm tuổi, ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm, lần sau đừng làm như vậy nữa!”
“Mẹ xinh đẹp đừng khóc mà, sau này con sẽ nghe lời mẹ!” Cậu bé đưa tay lau nước mắt cho cô ngoan ngoãn đáp.
“Con có đói không? Để mẹ nấu cho con chút đồ ăn!” Sợ cậu nhóc đói bụng, cô liền dẫn cậu vào trong nhà, nấu cho cậu vài món ăn ngon.
Tiểu Nghiêm đã mấy ngày không được ăn cơm cô nấu, cho nên đã ăn rất nhiều, đến khi đã ăn sạch sẽ thức ăn trong bát, lại không nhịn được mà ăn lẩu cay cùng cô.
Cơm canh no nê, Nguyệt Tố Song lấy điện thoại gọi cho Vương Kiên đến, cô không muốn vì mình mà tình cảm của hai cha con bị rạn nứt. Trong lúc chờ anh đến, cô và Tiểu Nghiêm đã nói chuyện với nhau rất nhiều, cô còn kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, hai mẹ con chơi với nhau đến quên mất thời gian.