Thấy Nguyệt Tố Song đã trở về, người hàng xóm liền đi đến bắt chuyện, bà ấy cũng kể lại cho cô nghe chuyện hôm trước.
“Cậu bé hôm trước đến tìm cô bây giờ thế nào rồi? Có phải là hôm đó mắc mưa đến đổ bệnh luôn hay không?”
“Sao ạ? Bác biết cậu nhóc sao?” Nguyệt Tố Song bất ngờ hỏi.
“Ây dà, cậu nhóc ngày nào cũng đến tìm cô, tôi dĩ nhiên là biết rồi! Hôm đó tôi còn muốn cho cậu nhóc vào nhà, nhưng cậu nhóc nhất quyết không chịu!” Bà ấy gật đầu đáp.
Hoá ra ngày hôm đó bà ấy nhìn thấy bên ngoài trời đổ mưa, cho nên đã gọi cậu nhóc vào nhà trú, nhưng cậu nhóc kiên quyết từ chối.
Vì có chút chuyện cần ra ngoài gấp, cho nên bà ấy cũng không thể quản chuyện của Tiểu Nghiêm được.
“Tôi còn gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng gọi mãi không được, tôi chỉ có thể đưa cho cậu nhóc một cái áo mưa, để cậu tự về nhà! Nhưng đứa trẻ này cứ lầm lì không nói, tôi có nói thế nào cũng vô ích!” Bà ấy thở dài nói thêm.
“Là vậy sao?” Nguyệt Tố Song có chút đau lòng đáp, cô không ngờ Tiểu Nghiêm lại như vậy.
“Vì công việc nên tôi phải đi ra ngoài gấp, cho nên cũng đành chịu! Nhưng lúc lái xe ra ngoài tôi có nhìn thấy cô ngồi trên xe, nhưng có gọi thế nào cô cũng không nghe thấy!” Người hàng xóm lại nói.
“Có chuyện như vậy nữa à? Cảm ơn bác đã cho con biết!” Nguyệt Tố Song trong lòng tràn ngập suy nghĩ, hôm đó cô quả là chăm chú vào hồ sơ quá mức, nên không để ý đến những chuyện xung quanh.
Nhưng không lẽ Thiết Tử Huy cũng không nhìn thấy sao? Cô cảm giác có gì không đúng ở đây, bởi vì với tầm nhìn như thế, anh ấy sẽ dễ dàng thấy được cậu bé đang ngồi ngoài hiên.
Đang trong vòng suy nghĩ sâu xa, thì điện thoại của cô lại reo lên, là Tiểu Nghiêm gọi đến, xem ra là cậu nhóc đã thức giấc rồi.
“Bảo bối nhỏ, mẹ ra ngoài một chút, lát nữa mẹ sẽ quay về ngay!” Cô bắt máy lên, đầu tiên chính là an ủi cậu nhóc, cô biết cậu bé khẳng định là đang lo lắng cho mình.
“Mẹ xinh đẹp, con đau quá! Mẹ đang ở đâu vậy, có thể quay về ngay bây giờ không?” Ở bên kia Tiểu Nghiêm giọng nói yếu ớt trả lời, có thể thấy cậu bé đang rất khó chịu.
“Bảo bối nhỏ, con làm sao vậy? Daddy đang ở đâu, có bên cạnh con không? Mau đưa điện thoại cho daddy, mẹ muốn nói chuyện với ba con!” Nguyệt Tố Song trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, cô lo sợ kêu lên.
“Mẹ ơi, daddy đang nói chuyện với bác sĩ rồi, con muốn gặp mẹ!” Cậu bé lại khó khăn đáp.
“Được rồi con trai, chờ mẹ chút thôi, mẹ sẽ quay lại ngay!” Cô vội vàng nói, rồi nhanh chóng tắt máy mà đi ra ngoài bắt xe đến bệnh viện.
Quãng đường từ nhà đến bệnh viện khá gần, nhưng ngay lúc này cô lại thấy nó xa xôi đến lạ, cô cũng đã thử liên lạc với Vương Kiên, nhưng không có ai nghe máy cả.
“Anh đang ở đâu vậy chứ? Mau bắt máy đi!” Cô thở mạnh nói.
Ở bệnh viện, Vương Kiên đang nói chuyện với bác sĩ, theo chẩn đoán thì cậu nhóc mắc bệnh thiếu máu nghiêm trọng, đó là lý do cậu nhóc luôn cảm thấy chóng mặt và cơ thể xanh xao.
Hiện tại cần phải truyền máu gấp cho cậu bé, nếu cần thiết phải cấy ghép tủy, bởi vì cơ thể của cậu bé không sản xuất đủ hồng cầu.
“Chủ tịch Vương, hiện tại cậu nhóc cần phải truyền nhóm máu O, nhưng kho máu của bệnh viện bây giờ tạm thời không có loại máu này, cho nên cần người nhà hỗ trợ bệnh viện!” Bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh nói.
“Nhóm máu O sao?” Vương Kiên lo lắng, bởi vì mặc dù anh là cha, nhưng nhóm máu của anh là máu A, căn bản không thể truyền cho cậu bé được.
Người có nhóm máu O, chỉ có thể nhận được nhóm máu O mà thôi.
“Tôi sẽ hiến máu cho Tiểu Nghiêm! Lấy máu của tôi đi, tôi thuộc nhóm máu O!” Lúc này bên ngoài Nguyệt Tố Song mở cửa bước vào nói, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, và tình nguyện hiến máu của mình dù sức khoẻ của cô không tốt.
“Vậy thì tốt quá! Cô Nguyệt, tình hình bây giờ khá nghiêm trọng, mời cô đi cùng chúng tôi xét nghiệm máu trước đã!” Vị bác sĩ mừng rỡ đáp, ông ấy gọi y tá vào đưa cô đi.
“Em cùng nhóm máu với Tiểu Nghiêm sao?” Vương Kiên bất ngờ hỏi, anh cảm thấy chuyện này vô cùng trùng hợp.
Đầu tiên chính là con trai anh, thằng bé lần đầu gặp đã thích Nguyệt Tố Song ngay, hai người còn có nhiều nét tương đồng nhau nữa, bây giờ đến nhóm máu cũng giống nhau.
“Không lẽ thật sự như lời của Huỳnh Lập Ân nói sao? Em thật sự là cô gái của năm năm trước, là mẹ của thằng bé!” Anh xâu chuỗi lại những chuyện trùng hợp trước đây, trong lòng hình như cũng đã có kết luận.
Không thể đoán già đoán non thêm nữa, anh nhanh chóng đi tìm vị bác sĩ lúc nãy, và bảo với ông ấy là đi xét nghiệm huyết thống cho Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm.
“Tiền bạc không thành vấn đề, tôi muốn kết quả sớm nhất! Và đừng để chuyện này cho ai biết cả, có kết quả thì đưa đến ngay cho tôi!”
“Vâng, tôi sẽ làm theo lời anh!” Vị bác sĩ gật đầu nói, ông ấy ngay lập tức lấy mẫu máu của hai mẹ con đến phòng xét nghiệm.
“Nếu như em là mẹ của Tiểu Nghiêm thì tốt quá rồi!” Vương Kiên thở dài nói, anh hi vọng người đó chính là cô.
Sau khi truyền máu cho Tiểu Nghiêm xong, thì cậu bé đã ổn hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn cần phải theo dõi, bởi vì nếu như tình trạng lại diễn biến xấu đi, thì cách tốt nhất là cấy ghép tủy.
Nhìn Tiểu Nghiêm nằm yếu ớt trên giường bệnh, Nguyệt Tố Song cảm thấy vô cùng đau lòng, cứ như tim cô bị ai giằng xé vậy.
Vừa bị rút máu xong cô vẫn không muốn nghỉ ngơi, mà vội vàng chạy đến bên cạnh cậu nhóc, không thấy được con trai, cô sẽ không an tâm.
“Bảo bối nhỏ, chắc là con khó chịu lắm đúng không? Mẹ xin lỗi, đáng ra mẹ nên ở lại bên cạnh con, nên báo cho daddy của con biết, khi nhìn thấy con xanh xao như vậy! Là lỗi của mẹ, đều do mẹ vô tâm mà ra!” Nguyệt Tố Song nắm tay cậu nhóc áp lên mặt của mình nói khẽ, cô luôn cảm thấy là do bản thân mình không tốt, nên mới để những người bên cạnh phải chịu đau đớn.
Lúc này ở bên ngoài bệnh viện, ông bà Vương cũng đã đến nơi.
Hôm trước nghe tin cháu trai bị bệnh phải nhập viện, ông bà còn đang ở nước ngoài, cho nên không thể về ngay được.
Hôm nay máy bay vừa hạ cánh, là bọn họ đã lên xe đến đây ngay.
Hai người họ nhìn thấy Nguyệt Tố Song đang ngồi bên cạnh cháu trai mình thì không hài lòng, bọn họ cảm thấy một người có quá khứ bẩn thỉu như cô, không xứng ở gần con cháu họ.
Chưa kể bọn họ còn biết được lý do cậu nhóc bị bệnh, là do đến tìm cô nên mới mắc mưa.
“Cô còn ở đây làm gì hả? Mau cút khỏi đây ngay cho tôi, loại người như cô làm gì có tư cách mà ở đây hả?” Hà Thi trong lòng lửa giận bốc lên, bà ấy bước nhanh đến chỗ Nguyệt Tố Song, hung hăng kéo tay của cô lên.
“Bác gái, xin bác hãy cho con ở lại đây chăm sóc Tiểu Nghiêm! Khi nào cậu bé hồi phục, con nhất định sẽ đi ngay! Nguyệt Tố Song ngay lập tức cầu xin bà ấy, cô lo nếu như cậu nhóc tỉnh lại không thấy cô, nhất định sẽ đau lòng.
“Ai là bác gái của cô hả? Gọi tôi là Vương phu nhân, người giống như cô chỉ là sâu bọ, không xứng gọi tôi là bác gái đâu!” Hà Thi vẫn không hề có ý định để cô ở lại, bà ấy thô bạo hất văng cô xuống sàn.
Nguyệt Tố Song dù đau nhưng mím chặt môi không dám nói một lời, bởi bà ấy nói đúng, so với một phu nhân cao quý như bà ấy, cô chỉ là một người thấp kém.
“Cô mau đi đi! Đừng ở đây nữa, cháu trai của tôi sẽ bị cô làm phiền mất, nó cần phải nghỉ ngơi!” Vương Đạt nhìn cô cũng không vừa mắt, ông ấy lên tiếng nói.
Vương Kiên không có ở đây, Tiểu Nghiêm cũng chưa tỉnh lại, cô ở nơi này cũng chẳng ai hoan nghênh.
Nguyệt Tố Song khó nhọc đứng dậy, cô cũng không muốn để hai người bọn họ phải tức giận, cho nên đành phải ra về.
“Xin phép Vương lão gia, Vương phu nhân, tôi đi trước!” Cô cúi đầu chào hai người họ trước khi đi.
“Hừ!” Đáp lại chỉ là cái hừ lạnh của Hà Thi, còn Vương Đạt thì không quan tâm đến lời cô nói.
Chỉ có cô là xem trọng họ, còn bọn họ xem cô chẳng khác nào người vô hình.
Nguyệt Tố Song mắt có hơi đỏ, nhưng cô không khóc, bởi vì cô không muốn khóc trước mặt con trai.
Cô nhẹ xoay người lại, rồi lủi thủi bước đi.
Nguyệt Tố Song bị lấy đi một lượng máu lớn, với cơ thể yếu ớt của mình, thì dù cô có cố gắng cũng không trụ được lâu nữa.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, cô lại vô thức ngã xuống.
“Nguyệt Tố Song, em bị làm sao vậy? Nguyệt Tố Song, mau trả lời tôi!” Lại một lần nữa Thiết Tử Huy đã xuất hiện ngay lúc cô cần nhất, anh ta đưa tay ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô.
“Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Mỗi lần tôi gặp em đều là bị ngất xỉu như thế này, thật là tức chết tôi mà!” Anh ta chau mày nói, lời nói tuy là khó chịu, nhưng trong lòng thật ra là đang xót xa cho cô.
Thiết Tử Huy đưa cô trở vào bệnh viện cấp cứu, lần này anh lại ở ngoài lo lắng không yên.
Nhưng rất nhanh bác sĩ đã đi ra thông báo, họ nói cô chỉ là mất máu nhiều, cho nên cơ thể kiệt quệ mà thôi, chịu khó ăn uống bồi bổ sẽ ổn.
“Mất máu, cô ấy làm sao lại mất máu?” Thiết Tử Huy khó hiểu hỏi.
“Lúc nãy cô ấy có hiến máu cho một bệnh nhi năm tuổi, đó chính là lý do!” Nữ y tá nhìn anh ta trả lời.
“Hiến máu cho bệnh nhi? Đừng nói với tôi là cho thằng nhóc tên Vương Nghiêm đó nha!” Anh ta nhíu mày không vui hỏi tiếp.
“Đúng vậy!” Nữ y tá lại gật đầu.
“Khốn kiếp thật? Sao không bảo thằng cha nó đi mà hiến!” Anh ta tức giận đập tay vào tường hét lớn.