Nó giống như một con động vật bé nhỏ bị kẻ ngược đãi đạp một phát lên bụng.
Đau đớn làm cho nó run rẩy.
Tịch Mộ ở bên cạnh sợ hết hồn, lập tức tiến lên đè chặt cậu ta lại, không cho cậu nhúc nhích.
"Đưa thuốc vào đây." Tịch Mộ tỉnh táo phân phó.
Y tá nghe được tiếng của Tịch Mộ lập tức vọt vào, tiêm một mũi cho Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ không còn run lên nữa, thế nhưng nó bắt đầu... chảy nước miếng. Miệng của nó mở ra, nó không khống chế được nước miếng mình, cứ thế mà đẻ nước chảy từ khóe miệng xuống.
Xấu hổ muốn chết.
Lam Tư Ngộ muốn giơ tay lau nước bên khóe miệng, thế nhưng tay nó hoàn toàn không thể nâng lên.
Nhận thức được rằng mình đang trong tình thế xấu hổ, nó cực kỳ sốt ruột, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Cảm giác xấu hổ vẫn tồn tại như cũ, đồng thời bởi vì nó phát bệnh mà ngày càng nghiêm trọng thêm. So với người thường, nó càng để ý đến hành động của mình hơn.
Lúc nó còn không biết làm sao, một tờ khăn giấy bỗng chạm lên khóe miệng nó.
Lam Tư Ngộ sững sờ.
Tịch Mộ cầm khăn giấy, động tác dịu dàng lau đi dòng nước đang chảy xuống. Sau khi lau sạch nước bên khóe miệng cậu ta, anh tiện tay ném nó xuống đất. Không còn cách nào, xung quanh đây không có thùng rác nào cả. Về phần tại sao lại không có thùng rác thì loại đồ vật nguy hiểm kia làm sao có khả năng tồn tại ở đây được. Tịch Mộ còn nghe nói qua, tên nhóc này đã từng dùng thùng rác làm một người đàn ông mạnh mẽ bị què. Liên tưởng đến chuyện này, anh cảm thấy, không đặt thùng rác ở đây, đó là đang cứu mạng chó của đám bác sĩ bọn họ. Anh làm xong hết những thứ này, sau đó lẳng lặng mà nhìn Lam Tư Ngộ.
Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của anh thật sự rất dễ hiểu.
Phải cẩn thận, bởi vì chỉ cần bất cẩn thôi thì có thể chết người.
Lam Tư Ngộ trợn to ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
Tịch Mộ nhìn cậu thiếu niên, đẩy kính mắt một cái, quan sát tình huống bây giờ. Sau đó anh không nhịn được mà tự độc thoại.
"Cơ thể vẫn còn thần kinh phản xạ."
Lam Tư Ngộ đã từng gặp được nhiều bác sĩ như thế, đây là lần đầu tiên nó thấy một người đem nó làm vật quan sát.
Tịch Mộ cố làm ra vẻ mà nâng cằm mình, đi tới đi lui vòng quanh rồi nhìn Lam Tư Ngộ một cách tường tận.
Lam Tư Ngộ nhìn anh vòng tới vòng lui, không biết anh di chuyển như thế có mệt hay không, thế nhưng nó thì nhìn đến mỏi. Mấy phút sau, Tịch Mộ tự dừng trước mặt Lam Tư Ngộ, anh duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ nâng mặt của nó.
Lam Tư Ngộ không có bất kể sự chống cự nào, hay là nói nó không có năng lực phản đối. Nó chỉ có thể tùy ý đầu ngón tay ấm áp kia nâng đầu mình, dùng đôi đồng tử cất một gương mặt vào.
"Gầy quá, vì sao lại gầy thế nhỉ?" Tịch Mộ cảm thán.
Gò má của cậu ta đã hõm sâu vào, sắc mặt xanh xao. Đôi mắt to vốn là ưu điểm của cậu, ấy thế mà đôi mắt to kia được khảm trên gương mặt gầy gò, chỉ làm cho nó trông như...
"Giống một bộ xương khô." Tịch Mộ không nhịn được nói ra lời thật lòng.
Anh không có cách nào liên hệ được cậu thiếu niên này và con người trong bức ảnh lộng lẫy và tao nhã kia.
Tịch Mộ bận rộn tay chân, còn muốn đi vuốt tóc cậu: "Tóc cũng y như cỏ, thật là một đứa nhỏ xấu xí mà."
Sau khi anh nói xong, Tịch Mộ nhìn thấy đột nhiên vành mắt Lam Tư Ngộ đỏ ửng, sau đó, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Tịch Mộ luống cuống tay chân, "Cậu nghe được à."
Nghe được rõ rõ ràng ràng.
Người này mắng nó xấu.
Tịch Mộ vội vàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu ta, "Lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi bị thích nói ngây nói dại đó, cậu không xấu, cậu đẹp cực kỳ." Sau khi Tịch Mộ nói đến đây, lại không thể nhịn được mà nghĩ tới một tấm ảnh kia của Lam Tư Ngộ. Cậu ta có một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ sắc bén, khuôn mặt trắng nõn, đầy đặn như lòng trắng trứng, những đặc điểm của người này, nếu kể ra, sau này khi trường thành rồi nhất định sẽ trở thành một người đàn ông rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho cả quỷ thần kinh sợ. "Cậu đặc biệt đẹp." Bên trong giọng điệu của Tịch Mộ mang theo vài phần cảm giác chân thực.
Lam Tư Ngộ lập tức ngừng khóc.
Tịch Mộ có cơ sở để nghi ngờ hai giọt nước mắt này chỉ là do cậu ta trợn quá to cho nên bị kích thích phản ứng mà thôi.
Lam Tư Ngộ lẳng lặng nằm.
Tịch Mộ cảm thấy mình cứ ở đây để đợi tan tầm làm được rồi, anh ngồi vắt chân chữ ngũ, huýt sáo, lật tài liệu xem.
Một tiếng huýt sáo dài vang lên, hai tiếng huýt sáo đột nhiên biến mất.
Tịch Mộ lập tức im lặng, đột nhiên anh bị âm thanh nọ dọa. Anh ngơ ngác quay đầu, bỗng nhiên Lam Tư Ngộ ngồi dậy. Ngay lúc anh quay đầu, Lam Tư Ngộ cũng học động tác của anh, chậm rãi cử động đầu.
Đôi mắt đen đối diện một đôi mắt màu hổ phách.
Tịch Mộ giật mình, lùi về phía sau một chút.
Lam Tư Ngộ cũng lui về phía sau một chút.
Dường như Tịch Mộ ý thức được gì đó, chép miệng một cái. "Nguy rồi."
Lam Tư Ngộ cũng há mồm ra, thế nhưng bởi vì lâu rồi nó không nói chuyện, lúc mở miệng ra lần nữa, đọc từng chữ không rõ, "Vui theo."
*Nguy rồi: Tao liễu (zao le), Vui theo: Chiếu nhạc (zhao le). 2 từ đọc na ná giống nhau.
Từ trạng thái của stupor chuyển sang trạng thái này, đây là bắt đầu mô phỏng theo hành vi người xung quanh.
Tịch Mộ bất đắc dĩ đỡ đầu, Lam Tư Ngộ ở bên cạnh anh cũng đỡ đầu mình giống như cái bóng phản chiếu của anh. Điểm khác nhau đó là, vẻ mặt của Tịch Mộ là phiền não, còn của nó là thờ ơ không cảm xúc.
Tịch Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là một thời cơ tốt!
Anh để y tá đem cơm và nước vào bắt đầu ăn.
Bởi vì Lam Tư Ngộ vô thức mô phỏng theo hành vi của anh, vì thế cũng ăn cơm uống nước.
Tịch Mộ thực sự muốn nó nhanh chóng khôi phục khỏe mạnh. Đút cho nó ăn đến mập.
Sau khi ăn xong, Tịch Mộ hài lòng, còn Lam Tư Ngộ nhận ra mình bị gài thì chảy nước mắt ào ào.
"Sao mà cả ngày cứ khóc thế." Tịch Mộ phục luôn rồi, anh rút khăn giấy, lau nước mắt cho cậu ta.
Lam Tư Ngộ cũng đâu muốn khóc, chỉ là nó so với những người khác dường như đa sầu đa cảm nhiều hơn. Nó cứ để tâm quá mức với những chuyện xảy ra trên người mình, một chút lưu ý này khi bị nhen nhóm liền bùng cháy như hàng trăm hàng nghìn ngọn lửa cháy.
Uất ức như gấp bội.
Lửa giận như nhân đôi.
Vặn vẹo như chồng chất.
Nó cũng rút khăn giấy, nhưng khăn giấy ở quá xa, nó lấy không được, vì thế liền làm động tác lấy giấy ăn giả, cũng phải lau nước mắt cho Tịch Mộ.
Tịch Mộ nhìn hành động của nó, nghiêng nửa người trên, ghé đến trước mặt nó, để cho khớp tay nó có thể chạm đến gò má của anh.
"Cảm ơn cậu nhé." Tịch Mộ nói như vậy.
Ừm.
Lam Tư Ngộ yên lặng trả lời trong lòng.
Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tư Ngộ nhìn anh không tiếp tục lợi dụng tình trạng của mình để làm gì linh tinh nữa cũng như trút được gánh nặng.
Tịch Mộ trông coi Lam Tư Ngộ bắt chước theo hành động của mình. Thực ra anh chỉ là một thực tập sinh không hề nóng lòng làm việc, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nếu không thì anh cứ ngồi thế đợi đến lúc thay ca vậy.
Thái độ làm việc vô trách nhiệm của anh thể hiện quá rõ, Lam Tư Ngộ lặng lẽ nhếch khóe miệng cười khe khẽ.
Nó không giỏi cười, vì thế nụ cười của nó khiến người ta có chút rùng rợn.
Tiếp đó, là khoảng yên tĩnh kéo dài.
Tịch Mộ mệt mỏi ngồi, dự định đứng lên đấm bóp thắt lưng. Sau khi anh đứng lên, Lam Tư Ngộ vẫn cứ ngồi. Tịch Mộ nhìn xuống nhưng hơi kinh ngạc. Lam Tư Ngộ không bắt chước hành động của anh nữa.
"Giải trừ rồi sao." Tịch Mộ duỗi cánh tay mảnh khảnh, bóp cằm Lam Tư Ngộ, để cho nó ngẩng đầu lên.
Cậu thiếu niên gầy gò đang mỉm cười.
Nụ cười thật sự đúng là khó coi.
Tịch Mộ đau lòng sờ sờ mặt của cậu.
Đột nhiên trên gương mặt cậu thiếu niên chảy xuống hai giọt nước mắt, đôi con ngươi của cậu bởi vì nước mắt mà lóe sáng thêm.
"Cậu không cần cảm động như thế, chăm sóc cậu là công việc của tôi." Tịch Mộ còn tưởng cậu ta bị sự chân thành của mình làm cho cảm động.
Ngay sau đó, không chỉ đôi mắt Lam Tư Ngộ chảy nước mắt, khóe miệng nó còn chảy máu.
Tịch Mộ sững sờ.
"A." Lam Tư Ngộ phát ra thanh âm đầy đau đớn.
Tịch Mộ lập tức đứng trước mặt của nó, anh đưa tay ra, muốn cạy ra hàm răng của nó. Lúc vừa cạy được hai cánh môi nó ra, anh thấy, nó đang dùng hàm răng cắn chặt đầu lưỡi mình.
Dùng sức cắn, như là muốn cắn đứt hoàn toàn.
Tịch Mộ bị giật mình, anh không để ý bất cứ thứ gì, anh đưa ngón tay mình vào kẽ hở giữa hai hàm răng. Lam Tư Ngộ muốn cắn xuống như trước. Tịch Mộ vì ngăn cậu ta cắn đầu lưỡi mình, không thể không dùng tay kéo lưỡi cậu ra, sau đó để hàm răng cậu ta cắn lấy ngón tay mình.
Đầu lưỡi thì không sao rồi, thế nhưng Tịch Mộ cảm thấy ngón tay của mình có thể bị cắn đứt.
Hình ảnh trong tưởng tượng quá mức máu me, Tịch Mộ không thể không hô to cứu mạng. "Vào đây."
Người trông coi bên ngoài nghe thấy tiếng của anh thì lập tức vọt vào.
Bọn họ không cảm thấy kinh ngạc với tình huống này nữa, lập tức giải thích với Tịch Mộ. "Cậu ta phát bệnh thôi, bình thường. Thỉnh thoảng cậu ta sẽ cắn chặt lưỡi mình, tuyệt đối cậu không được buông tay, nếu không cậu ta sẽ thật sự cắn đứt lưỡi mình."
Sắc mặt Tịch Mộ cũng thay đổi, "Tất nhiên tôi sẽ không để cho cậu ta chết, mấy người cũng nhanh nhanh nghĩ cách cứu tôi đi!"
Các y tá đem dụng cụ tới rất nhanh, họ mở miệng Lam Tư Ngộ không cho nó khép hàm răng lại.
Tịch Hộ nhân cơ hội rút tay mình ra, anh liếc ngón tay của mình, trên trên đó đã hiện ra một vòng răng, ngón tay vừa sưng vừa xanh.
"F*ck!" Tịch Mộ tính cách không tốt tức giận đến văng tục.
Các y tá tiếp tục khống chế Lam Tư Ngộ, chỉ là ngoại trừ việc tự cắn mình hại đến mình thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả, vì thế người dùng tay ấn chân nó cảm thấy có chút lúng túng, sau đó lặng lẽ buông nó ra.
Tịch Mộ ở bên cạnh nhe răng trợn mắt, "Nếu cậu ta đã không sao rồi vậy có ai có thể đến cho tôi thuốc không?"
Những nhân viên y tế khác nghe thấy thế, nhanh chóng chạy lại chăm nom Tịch Mộ, sau khi quan sát vết thương một chút thì bắt đầu lấy nước sát trùng khử khuẩn cho anh. Mỗi một lần chất lỏng mát lạnh rơi trên tay anh, anh phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Giày vò một ngày, cuối cùng Tịch Mộ cũng có thể tan làm.
Tịch Mộ mang theo vết thương trở lại phòng trọ, run rẩy gọi một cú điện thoại.
"Chị à, không được, em không ở lại bệnh viện này được nữa đâu." Trong lòng anh thấy đau khổ, "Em là người theo chủ nghĩa an toàn, chị đề cử bệnh viện này không thích hợp với em đâu."
"Cục cảnh sát bọn chị có thể phái người đến đây, em đảm bảo có thể hỗ trợ cho người đó thành một bác sĩ chuyện nghiệp luôn."
"Nếu chị dám cúp điện thoại em sẽ..."
Anh nói nhiều thế vậy mà vẫn cúp điện thoại. Tịch Mộ nhìn điện thoại di động trong tay, anh thất bại ngã lên giường."
Bởi vì nó mở miệng, nước miếng ào ào chảy xuống.
Thấy được dáng vẻ đó của Lam Tư Ngộ, thế nhưng không một ai giúp nó lau miệng.
Chờ tới lúc bọn họ nhìn thấy Lam Tư Ngộ không còn cắn lưỡi nữa, mới gỡ dụng cụ trên miệng xuống. Sau khi Lam Tư Ngộ khôi phục bình thường lập tức đứng dậy túm lấy drap trải giường dùng sức lau miệng.
Xấu hổ!
Nhục nhã!
Hai mắt nó đỏ ngầu, tay nó nắm thành quả đấm tàn nhẫn đấm xuống sàn nhà. Hết món này đến món khác, thức ăn vào dạ dày, khiến cho nó cảm nhận được nguồn sức mạnh lâu rồi không thấy.
Hết chương 7.