Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một sự im lặng chết chóc bao quanh hai người.

Lam Tư Ngộ dường như đã nhận ra mình khiến cho người đối diện không vui.

Bàn tay của người này ấm áp như thế, không giống như người vẫn luôn cho nó ăn cơm. Nó không muốn thái độ của anh ta đối với nó giống kẻ kia.

Vì cứu lại bầu không khí, nó thử cầm lấy chiếc muỗng trước mặt mình, múc một muỗng đút vào miệng.

Nó nuốt một ngụm cháo, vị cháo ngon lành rơi vào chiếc bụng rỗng tuếch của nó, ấm áp cực kỳ. Thế nhưng cảm giác sợ hãi khiến nước mắt của nó như lũ vỡ đê, một bên nó vừa ăn vừa khóc, trông đáng thương cực kỳ.

Tịch Mộ chịu đủ lắm rồi."Không chết đâu!"

Lam Tư Ngộ không tin.

Tịch Mộ: "Hay là đừng ăn nữa."

Lam Tư Ngộ lập tức ngừng tay.

Tịch Mộ lắc lắc đầu, anh tính đuổi cậu ta về chỗ bác sĩ phụ trách. "Bác sĩ của cậu tên là gì, tôi kêu người đó đến đây."

Lam Tư Ngộ dõi theo anh, cắn chặt môi dưới.

Tịch Mộ không quan tâm cậu ta có nói hay không, tự anh cũng tra được. "Cậu..."

"A a a a a a a!" Ngay khi Tịch Mộ chỉ vừa mới nhả ra được một chữ, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.

"Ồn muốn chết!" Tịch Mộ cho là có bệnh nhân nào đó phát bệnh, kết quả vừa quay đầu, phát hiện người phát ra âm thanh đó lại là một y tá.

Y tá trẻ tuổi trang điểm khéo léo tinh xảo, vào lúc này cô đang điên cuồng, ôm lấy mặt mình, trợn mắt ngã ngồi trên sàn nhà.

"Cô làm sao thế?" Tịch Mộ lo lắng đứng lên, muốn đi tới đỡ cô ta.

Lam Tư Ngộ nhìn anh muốn đi khỏi phạm vi của mình, ngay lúc anh đi ngang qua, tóm ống tay áo anh lại.

Y tá thấy thế, gào càng thêm thảm. "Ai đó đến đây nhanh đi!" Cô gào thảm thiết, giống như bệnh nhân lên cơn. "Lam Tư Ngộ!" Cái tên cô kêu ra, như thể cô đang hét lên tên của thần chết, nỗi sợ hãi và lo lắng vây quanh mình cô. "Chạy ra ngoài đi!"

Trong phút chốc, bất kể là nhân viên công tác hay bệnh nhân, bọn họ đều tránh xa Lam Tư Ngộ và Tịch Mộ.


Không gian to lớn bỗng chốc chốc trống rỗng.

Kể cả y tá kia cũng nhanh chóng chạy theo.

Có người lúc chạy đi cũng muốn kéo theo Tịch Mộ, thế nhưng bởi vì Lam Tư Ngộ đang cầm lấy ống tay áo anh, những người còn lại cũng không dám đến gần.

"Ây..." Cơ thể Tịch Mộ cứng đờ, anh thậm chí không dám cúi đầu.

Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên ngước nhìn anh.

Tịch Mộ chậm rãi nhìn thẳng cậu ta.

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cậu ta, mãi đến bây giờ anh mới phát hiện cậu thiếu niên này có một đôi mắt màu hổ phách vô cùng đẹp đẽ.

Trống rỗng vô thần, thế nhưng giống như đã từng quen biết.

Lam Tư Ngộ nắm chặt ống tay áo của anh, sau đó giống như một đứa nhỏ, dựa một đầu tóc bù xù vào cánh tay của anh.

Cậu ta không có chút nào đáng sợ.

Tịch Mộ không nhịn được vỗ vỗ đầu của cậu.

Những người xung quanh hít vào một hơi.

"Làm sao thế?" Tịch Mộ miễn cưỡng cười một cái.

Lam Tư Ngộ cọ cọ đầu lên cánh tay anh.

"Suỵt! Suỵt!" Có bác sĩ liều mạng ra ám hiệu cho Tịch Mộ. "Chạy mau!"

Bọn họ giống như gặp được một kẻ địch khủng khiếp, giống như đứa trẻ bên cạnh anh là thứ quái vật gì đó rất đáng sợ.

"Tôi là... một con quái vật nhỏ." Lam Tư Ngộ đột nhiên nói chuyện.

Tịch Mộ đã đặt lại lực chú ý lên người nó.

Lam Tư Ngộ chỉ chính mình, nó muốn mô phỏng theo nụ cười của Tịch Mộ, thế nhưng bởi vì cơ mặt không quen, cuối cùng tạo ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, còn có chút nước mắt kèm theo.

"Họ gọi tôi như thế..."

Tịch Mộ đánh giá cậu ta vài lần, sau đó thử thăm dò kiềm chế hai tay của cậu, "Quái vật nhỏ, cậu có phải trộm chạy ra từ nơi nào không?" Anh thả nhẹ giọng điệu của mình lại.

Lam Tư Ngộ cũng không phản kháng.

"Bọn họ... Làm hại tôi." Lam Tư Ngộ nhìn Tịch Mộ, sự bất lực trong mắt như muốn tràn ra. "Giúp tôi."

Tịch Mộ muốn lặng lẽ móc sợi dây trong túi ra, trói hay tay của cậu lại.

"Đừng làm hại tôi." Lam Tư Ngộ cực kỳ nhạy cảm, dường như đã nhận ra được động tác của anh.

Tịch Mộ lập tức dừng động tác lại, không dám kích thích cậu.

Lam Tư Ngộ vịn lấy cổ áo của anh, đôi con ngươi màu hổ phách thâm thúy cực kỳ, nó vươn tay ra, giống như ác ma leo lên người nhân loại.

"Giúp tôi." Lam Tư Ngộ lặp lại từ nhất định mình phải dùng.

"Tôi sẽ giúp cậu." Tịch Mộ không chút do dự đáp ứng, "Tôi là bác sĩ."

Nguy hiểm rồi, ngươi đã chấp nhận lời hứa với quái vật.

Lam Tư Ngộ nghiêng nghiêng đầu, từ góc độ khác mà nhìn anh. "Tôi, không có bệnh." Anh nhìn bộ dáng của người này, tựa như một loại tồn tại đáng sợ nào đó, đôi mắt lom lom nhìn chằm chằm con mồi của mình.

"Ừm."

"Người có bệnh là Lam Tư Ngộ."

"Đúng vậy."

Phía sau Lam Tư Ngộ, có nhân viên bảo vệ đã lặng lẽ tới gần.

Bởi vì tâm tình Lam Tư Ngộ đang kích động, không thể nào nhận thấy. "Nhưng mà Lam Tư Ngộ chết rồi."

Mọi người đều chung một biểu cảm, "Quả nhiên là hắn ta có bệnh".

Tịch Mộ nắm lấy tay cậu ta, không buông.

"Giúp tôi, đưa tôi về lại nhà của tôi..." Lam Tư Ngộ không hiểu, trước đó rõ ràng nó có thể ra vào tự do trong cơ thể này, vì sao bây giờ lại không được, nó bị vây chặt ở hiện tại, không có cách nào nghỉ ngơi. Bởi vậy, nó cực kỳ nhớ nhung gian nhà đen thui kia, muốn về, làm một kẻ giữ cửa.

Nó quá nhớ nhung cảm giác bóng tối vô tận, không gian không một bóng người, hưởng thụ không khí ở nơi cô độc kia. Nó nguyện tồn tại như thế trong thế giới mơ hồ kia, thật lâu thật lâu, mà chỉ làm một con tuần lộc.

Lam Tư Ngộ ngoác to miệng, hô hấp đứt quãng.

Ngay khi nó hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhân viên bảo vệ nhào tới.

Lam Tư Ngộ nhìn một đôi tay cứng rắn vòng trước ngực mình, sau đó, nó bị ép mạnh lên sàn nhà lạnh lẽo. Bàn tay của Tịch Mộ rời khỏi cổ tay nó, trong tầm mắt của nó chỉ còn lại trần nhà trắng xóa.

Nhân viên bảo vệ trấn áp nó, nhanh chóng lấy dây, trói hai tay hai chân nó lại.

Lam Tư Ngộ không hề chống cự.

Tịch Mộ ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt.

Anh đã đến đây thực tập được hơn hai tháng, khu anh làm việc vẫn luôn yên ổn. Có thể là vì bọ họ căn bản không thể gây chuyện, thái độ nhân viên bảo vệ sơ sẩy đến mức khiến người ta khó chịu.

Thế nhưng khi thiếu niên này xuất hiện, khiến cho quan niệm của anh với nơi này đã có chút thay đổi.

Nhân viên bảo vệ dùng sức trói Lam Tư Ngộ lại.

Bọn họ dùng sức quá mức, Lam Tư Ngộ nhỏ giọng nghẹn ngào.

"Cẩn thận một chút, đừng làm cậu ấy bị thương." Tịch Mộ ngồi xổm bên cạnh Lam Tư Ngộ kéo giãn dây thừng một chút.

"Đừng chạm vào!" Nhân viên bảo vệ sốt sắng hét lên, sau đó đập rớt tay anh.

Tịch Mộ cau mày, móng tay sượt qua lòng bàn tay Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ nhìn trần nhà như trước, một chút phản ứng cũng không có.

Không biết có ai đã đi báo cáo, bác sĩ chuyên môn khu vực nguy hiểm đã chạy tới. Ông mệt mỏi chạy đến, vừa đến nơi thì lấy một chiếc khẩu trăng, đeo lên cho Lam Tư Ngộ.

Một cái xác ướp hình người cứ như vậy đã thành hình.

Lam Tư Ngộ không thể động đậy, chỉ có một đôi mắt là có thể động. Đôi mắt của nó lặng lẽ chuyển động, không biết đang muốn thu được cảnh vật gì đây.

Tịch Mộ bị bảo vệ ngăn lại ở bên ngoài.

"Mang cậu ta về."

Bọn họ vội vàng quay về, không cho Tịch Mộ lấy một ánh mắt.

Lam Tư Ngộ cứ thế mà bị khiêng về.

Tại giây phút cuối cùng, anh thấy được đôi mắt hổ phách kia, màu sắc bên trong dường như đang bị bóc ra từng lớp.

"Đây là... đã xảy ra chuyện gì?" Tịch Mộ há hốc mồm.

"Cậu không có chuyện gì thật là mạng lớn!" Lúc này, một bệnh nhân mà Tịch Mộ phụ trách đi qua chỗ anh. "Cậu mới đên, chắc chưa nghe qua chuyện cậu ta." Bệnh nhân đó nói, "Cậu ta tên là Lam Tư Ngộ, là bệnh nhân nguy hiểm nhất ở đây."

Tên Lam Tư Ngộ này, Tịch Mộ không có ấn tượng.

Thế nhưng bệnh nhân nguy hiểm nhất bệnh viện này, anh nghe qua.

Sau khi Lam Tư Ngộ rời đi, nhà ăn khôi phục nhộn nhịp.

Tịch Mộ trở nên tò mò về Lam Tư Ngộ.

Bệnh nhân vô cùng thần bí theo sát anh phổ cập khoa học. "Nghe nói cậu ta là một sát thủ."

Tịch Mộ: "Ừm."

Bệnh nhân cảm thấy chữ "Ừm" này của anh có chút tùy tiện.

"Đến chiều chúng ta lại nói chuyện tiếp." Tịch Mộ báo trước với gã.

Bệnh nhân gần 30 tuổi này sắp bị Tịch Mộ chọc cho tức chết rồi. "Tôi nghe được bát quái từ chỗ bệnh nhân khác, không phải tôi phát bệnh."

"Được được được." Anh nói qua loa.

Ngụy Tri Thục lập tức bị chọc tức chết đi sống lại. "Được!" Gã không nói nữa.

Tịch Mộ ngoắc ngoắc tay với gã.

Ngụy Tri Thục nghiêng người đến gần. "Gì nữa?"

Tịch Mộ đàng hoàng trịnh trọng, "Nói hết hẵng đi."

"Cậu cũng tò mò ghê ha!" Ngụy Tri Thục cười hì hì nói.

Tiếp đó, Tịch Mộ nghe được những lời khó mà có thể quên.

Ngụy Tri Thục nghe được một người cùng phòng bệnh kể, thiếu niên kia là một sát thủ, hơn nữa phạm vi nghiệp vụ rất rộng, từ Âu Mĩ qua đến Á, chỉ cần có tiền, cậu ta có thể giết bất cứ kẻ nào. Năng lục cậu ta siêu phàm, chưa từng thất thủ, danh sách người đã giết có thể đóng thành một quyển sách. Đáng sợ nhất là, nghe đâu cậu ta còn có quan hệ với một tổ chức tôn giáo nước Anh.

Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.*

*Hai câu thơ trích từ bài "Hiệp Khách hành" của Lí Bạch.

Dịch: (Thanh gươm)Mười bước giết một người, cho nên không đi xa ngàn dặm(Theo thivien.net)

Một lần, cậu ta làm việc ở Trung Quốc thì bị bắt. Bởi vì trước đó cậu ta trốn ra từ rất nhiều nhà ngục, cho nên cảnh sát lo lắng không có cách nào giữ được đành đưa cậu ta đến Trạm thu nhận 707.

Trạm thu nhận 707, nghe nói đó là một cơ sở ngầm được chính phủ bí mật xây dựng, bốn bề là tường đồng vách sắt, bất cứ ai cũng không trốn ra được.

Bọn họ giam cậu ta ở đó, sau đó bàn bạc phải đối phó ra sao.

Thiếu niên đó bị giam nửa năm.

Ở nơi đó đều là phạm nhân cùng hung cực ác giống cậu ta, hơn nữa cai ngục không quan tâm đến tranh đấu giữa bọn họ. Có phạm nhân ở bên trong, bị những phạm nhân khác dằn vặt đến không thành hình người.

Nơi đó không có cai quản.

Bất cứ ai cũng có thể biết chuyện ở nơi đó.

Ngay lúc lực lượng cảnh sát bàn bạc qua nửa năm, lúc đi đón Lam Tư Ngộ, đã phát hiện Lam Tư Ngộ đã bị bức điên rồi.

Ngụy Tri Thục che miệng, để cho thanh âm kích động của mình nhỏ đi, "Là bị biến thành bệnh thần kinh đấy."

Tịch Mô yêu cầu gã nói chuyện phải biết tôn trọng một chút. "Anh cũng bị bệnh thần kinh."

"Chuyện này đối với tôi là chuyện nhỏ." Trong lòng Ngụy Tri Thục vẫn có tính toán. "Cậu ta lại từ một sát thủ nguy hiểm, biến thành một sát thủ điên. Nghe đâu cậu ta thu nhận rất nhiều bệnh nhân bị thương."

Thật sự Tịch Mộ không có cách nào đem những trải nghiệm kiên lên người chàng thiếu niên có đôi mắt hổ phách nọ. "Ngụy tiên sinh." Tịch Mộ cười nói, "Buổi chiều chúng ta vẫn nên tiến hành nói chuyện thôi." So sánh mà nói, tính khả thi về việc Ngụy Tri đang phát bệnh có vẻ còn cao hơn.

"Chuyện này không phải tôi bịa." Ngụy Tri Thục bất mãn, "Tôi cũng chỉ nghe được chuyện này từ người khác thôi."

Tịch Mộ đang suy nghĩ, có lẽ nên tiến hành nói chuyện với người kể chuyện này với Ngụy Tri Thục một lần.

Hai người bọn họ ở bên này tán gẫu, La Trạch đã xuất hiện ở cửa.

"Sư đệ!" Anh ta gọi Tịch Mộ.

Tịch Mộ nói tạm biệt với Ngụy Tri Thục rồi đi đến bên cạnh La Trạch.

"Anh nghe nói Lam Tư Ngộ chạy đến bên này chỗ em, em không sao chứ?" La Trạch có chút bận tâm.

Tịch Mộ nhún vai một cái, "An toàn, không sao cả."

La Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Mạng em cũng lớn thật đấy."

Tịch Mộ cười khổ, "Em nhớ rồi, cậu ta là người ngày hôm đó anh đưa em đi xem nhỉ. Cảm giác hoàn toàn khác, em không nhận ra liền được."

"À." La Trạch chợt nhớ ra đúng là có chuyện như thế, "Là cậu ta cũng không phải cậu ta đâu." Anh ta nói một cách đầy ý vị thâm trường.

"Gì cơ?" Hiển nhiên Tịch Mộ không hiểu ý của anh ta.

La Trạch nở nụ cười, vỗ vỗ tay anh một cái. "Nói chúng em không có chuyện gì là tốt rồi, nếu là em bị thương ở đâu, làm sao anh bàn giao cho giáo sư đây

Hai người làm hư tình giả ý một hồi.


La Trạch nhận được điện thoại, phải đi về làm việc.


Trước khi anh ta đi, Tịch Mộ hỏi một vấn đề: "Có người nói cho em, trước kia Lam Tư Ngộ là một sát thủ?"


"Phụt." La Trạch phì cười, "Sát thủ gì cơ? Cậu ta là một thiếu gia nhỏ thừa kế gia sản trăm triệu đấy." Sau khi nói xong, anh vung vung tay rồi đi.


Hết chương 3.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK