"Này này này, quý ngài Lam Tư Ngộ à." Tịch Mộ vươn tay ra, quơ quơ trước mặt cậu.
Lam Tư Ngộ tốc độ cực kỳ chậm chạp y như hình ảnh bị chỉnh chế độ slow motion trong máy quay. Cậu ta từ từ nhấc mí mắt của mình, sau đó chớp một cái.
Đôi mắt hổ phách lại chậm rãi xuất hiện, cứ như mặt trời vén màn mây bước ra.
Lam Tư Ngộ khiếp sợ, chậm rãi nâng tay mình.
Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng cậu ta sẽ vồ lấy mình để tìm thấy chút cảm giác cuối trên cơ thể mình thì tay Lam Tư Ngộ rơi xuống cổ tay anh. Anh cảm giác được cánh tay xương xẩu đang gác trên cổ tay của mình, Tịch Mộ nghĩ mình sẽ thấy kinh hoảng cứ như con người bị móng vuốt của quái vật tóm lấy.
Thế nhưng khó tin nổi ấy là vào giờ phút này anh lại thấy lòng mình mềm mại bình tĩnh.
Tịch Mộ quay đầu nhìn Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ cúi đầu, hai mắt không có tiêu cự, hoàn toàn mất đi linh hồn.
"Ngài Lam Tư Ngộ ơi." Tịch Mộ bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy, cậu có thể đừng có làm tôi tuột hứng thế không?"
Lam Tư Ngộ lặng lẽ không nói gì cả.
Tịch Mộ biết, bây giờ giọng nói của mình truyền vào tai cậu ta nhất định đang giống như tiếng vọng từ hành tinh xa xôi nào đó truyền đến, vừa mơ hồi không rõ vừa kéo dài không ngừng.
"Sao thế?" Nhân viên bảo vệ nhận ra được bầu không khí nơi đây không đúng nên đi tới.
"Không có chuyện gì, stupor thôi." Bởi vì xảy ra chuyện vừa nãy nên bây giờ Tịch Mộ rất cảnh giác với sự quan tâm của bọn họ. Ngay trong chớp mắt bọn họ đi tới, thậm chí hắn còn vươn tay ôm lấy Lam Tư Ngộ theo bản năng, dùng thay tạo ra một vòng cô lập giữa bọn họ.
"Vậy tôi đưa cậu ta về." Rõ ràng nhân viên bảo vệ cũng không phải lần đầu gặp chuyện này.
"Không cần." Tịch Mộ từ chối anh ta, "Để tôi là được."
Nhân viên bảo vệ liếc mắt nhìn anh, "Cậu không cần dè dặt thế đâu."
Tịch Mộ cười cho qua chuyện, "Tôi không dè dặt, cậu ta cũng không nặng."
Thấy anh lần nữa cự tuyệt, nhân viên an ninh cũng không kiên trì nữa mà cứ thế đi.
Tịch Mộ Mộ hít sâu một hơi, sau đó kéo cánh tay Lam Tư Ngộ, đặt cậu ta lên lưng mình, sau đó cõng đi.
Cho dù Lam Tư Ngộ có gầy trơ xương thế nhưng trọng lượng khung xương cũng không nhẹ, thêm vào việc người mất ý thức còn nặng hơn cả người bình thường. Lúc Tịch Mộ mới bắt đầu đứng lên có thể cảm nhận được áp lực và hơi thở của mình không đều.
Cuối cùng, anh vẫn thành công cõng cậu ta lên được, sau đó chậm rãi đi về bệnh viên.
Một tòa nhà nhìn qua bình thường nhất trong bệnh viện.
Trang trí bởi màu trắng, nền đất bê tông kiên cố.
Nghĩ đến bệnh nhân vừa mới bị mang đi, bước chân của Tịch Mộ càng thêm chậm chạp, nặng nề.
Anh vốn cũng không biết chuyện gì về bệnh viện này cả.
Chị gái của anh không tiếc quan hệ để nhét bằng được anh vào đây thì nhất định điều đó cũng không phải là là một chuyện sốt ruột bình thường.
Rốt cuộc nơi này là kiểu vực sâu thế nào?
Nghĩ đến cảnh có thể xuất hiện nguy hiểm mà không ai ngờ. Đột nhiên anh cảm thấy đưa cả Lam Tư Ngộ vào chuyện này thì mình thật giống như một trong số những thành viên mang tội danh giết người ở đây.
Không chỉ cơ thể, trái tim anh cũng trở nên nặng nề.
Đột nhiên Tịch Mộ dừng bước, sau đó quay đầu.
Anh nhìn tường vây ở ngoài bệnh viện.
Trời xanh, mây trắng.
Phong cảnh đời thực bình thường, thế nhưng tại sao chỉ cách một bức tường lại nhìn như xa xôi như thế.
Bởi vì hướng anh nhìn qua, những nhân viên bảo về nơi này vốn chỉ như không khí mà đột nhiên trở nên bất an.
May mà Tịch Mộ vẫn là người thông minh, sau khi anh phát hiện được điều bất thường của bảo an thì liền lập tức quay đầu, tiếp tục đi về hướng bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, mọi người vẫn ồn ào ầm ĩ. Các bệnh nhân nếu không tụ lại một chỗ xem chương trình thì tự gầm gừ một mình, không có bất cứ điều gì bất thường cả.
Không đúng, quá bất thường.
Tịch Mộ nhớ lại ký ức đã lâu về cái ngày mà lần đầu tiên anh xuất hiện ở bệnh viện này.
Vào lúc ấy, có phải hành động của tất cả mọi người đều khựng lại không?
Tại sao nhìn thấy người bình thường như mình thì bọn họ sẽ kinh ngạc? Bây giờ anh đã cõng Lam Tư Ngộ, kẻ này không khác gì một loại vũ khí đầu đạn hạt nhân thế nhưng lại không có một ai nhìn sang? Nơi này là khu mở, bệnh của phần lớn người ở đây đã không còn quá nghiêm trọng. Vậy thì, nếu là một con người thì sẽ không tò mò hay sao? Bạn sẽ không muốn nhìn vũ khí nguy hiểm hình người này một chút sao? Nếu là một người bình thường, nếu như không vây quanh anh líu ra líu ríu thì cũng nên ở bên cạnh anh nghĩ linh tinh mới đúng.
Tại sao, bây giờ lại không có bất cứ ai quan tâm đến sự xuất hiện của Lam Tư Ngộ?
Quá sai.
Trong lòng Tịch Mộ có điều nghi hoặc thế nhưng bây giờ anh không hỏi được gì, anh chỉ có thể cõng Lam Tư Ngộ về phòng của mình. Cop q𝙪a cop lại, 𝐭𝒓ở lại 𝐭𝒓a𝘯g chí𝘯h ⩶ 𝑻𝙍Ù 𝖬𝑻𝙍U𝙔Ệ𝑁.V𝘯 ⩶
Anh không biết được là ngay khoảnh khắc anh đi qua hành lang đưa lưng về tất cả mọi người, con ngươi của những người kia đồng loạt chuyển về hướng của anh nhưng mặt mày không hề có cảm xúc, xám xịt cứ như tro tabf.
"Ha." Chỉ có một người đang trộm cười.
Ngụy Tri Thục cực kỳ vui vẻ.
Một bàn tay mềm mại đang che miệng anh ta.
Ngụy Tri Thục cúi đầu, An Khê lặng lẽ lắc đầu.
Ngụy Tri Thục lại gật đầu, anh ta hiểu rõ.
An Khê thầm thở dài.
Anh cõng Lam Tư Ngộ về lại phòng rồi đặt cậu ta ngã xuống giường, sau đó đắp chăn lại: "Bé ngoan nên thì nên đi ngủ, thế nào? Có muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?"
Đôi mắt hổ phách của Lam Tư Ngộ đột nhiên tỏa sáng.
"Câu chuyện dưới tán cây bách xù." Tịch Mộ nhớ lại câu chuyện lần trước cậu ta muốn nghe, và sau khi mình nghe xong thì bị dọa cho mất hồn.
Đôi mắt của Lam Tư Ngộ ngày càng sáng ngời.
"Thôi, cái thứ đồ chơi kia... không thích hợp cho con nít nghe." Tịch Mộ vỗ vỗ chăn mền của cậu ta. "Ngủ đi vẫn hơn."
Đôi mắt Lam Tư Ngộ tối sầm xuống.
Tịch Mộ nhìn đôi mắt mang theo sự u buồn của cậu ta thế nhưng khóe miệng anh vẫn cứ nhếch lên. "Đừng có lo, tôi là bác sĩ của cậu. Đây là một mối quan hệ cực kỳ gắn kết, bất kể tôi thấy thế nào thì cũng đã quá muộn để đổi ý, đúng không?"
Anh nói lại một cách chuẩn xác lời mà Lam Tư Ngộ nói với anh ngày ấy.
Tịch Mộ biết Lam Tư Ngộ không có phản ứng nhưng anh vẫn chỉ vào mình tự hào "Ngầu không?"
"A..."
Tịch Mộ cau mày, vừa nãy có phải anh nghe được Lam Tư Ngộ phát ra tiếng hay không?
"Ngầu... Cái đ*t!" Lam Tư Ngộ lập tức ngồi dậy.
Tịch Mộ bị dọa sợ hết hồn.
Một bàn tay tóm lấy cổ áo của Tịch Mộ, dùng sức kéo anh. Đột nhiên Tịch Mộ không kịp chuẩn bị đã va về phía trước, đụng vào trán của Lam Tư Ngộ. Cảm giác đau đớn của anh còn đang lên men thì anh đã thấy trước mắt mình bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa kia đến từ đôi mắt của Lam Tư Ngộ, nó đang bốc cháy hừng hực. "Mày nói giữa bọn tao có kẻ phản bội là có ý gì?"
Tịch Mộ đã có thể phân biệt bọn họ một cách rõ ràng.
Người này là Phó Đồ.
"Đừng làm cậu ta sợ." Bàn tay kia buông cổ áo Tịch Mộ ra, Lam Tư Ngộ lại vươn tay sửa cổ áo cho anh. "Dọa bác sĩ nhà người ta làm gì? Cậu ta nhìn qua có biết cái gì đâu." Trên mặt Lam Tư Ngộ lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Thương nhân tham lam, Thẩm Vạn Kỳ.
Tay gã lần theo lồng ngực anh lướt xuống, Lam Tư Ngộ lại như không có sức dựa vào vả vai anh. "Không cần quá lo lắng vậy đâu, cậu có muốn thử chết với tôi một lần không?" Giọng của anh ta cực kỳ hấp dẫn, còn chưa nhìn thấy mặt mà trái tim của Lam Tư Ngộ đã đập thình thịch.
Kẻ muốn tự sát, 09404.
Nhịp tim Tịch Mộ vẫn còn đập liên, hồi, người trong ngực đã đẩy anh ngã xuống giường rồi ngồi lên hông anh. "Trong chúng tôi có kẻ phản bội, anh nghiêm túc không?" Đôi mắt nọ híp lại, nâng cằm anh, bày một gương mặt nghi vấn.
Thiếu nữ, Lý Bạch Bạch.
Tất cả nhân cách cùng nhau gào lên, hoặc là mang theo phẫn nộ, hoặc mang theo tính toán, hoặc mang theo nghi ngờ, hoặc mang theo chút cẩn thận che dấu cảm xúc chột dạ.
"Kẻ phản bội là ai!"
Là ai giết Lam Tư Ngộ?
Là ai ích kỷ chỉ vì lợi ích riêng như vậy"
"Nói!" Bọn họ hận không thể bóc trần ngay lập tức.
Hết chương 20.