Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tư Ngộ nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ bị rất nhiều chiếc then cài khóa lại, bất kể nó lại nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy sự nghẹt thở vì bí bách.

Nó buông hai tay xuống, yên lặng.

Cảm xúc trong lòng nó cứ như một vũng nước tù đọng, trong trái tim chẳng có gì cả, bất kể là cướp đi ánh sáng hay là cướp đi tự do của nó, nó cũng đều không có phản ứng gì lớn.

"Này." Có người gọi nó.

Lam Tư Ngộ vẫn duy trì tư thế như trước, đầu cũng không nhấc. Bởi vì nó biết ở trong căn phòng này, ngoại trừ nó thì không có bất cứ ai nữa cả.

Thanh âm thô lỗ kia vang lên lần nữa, " Biến đi."

Đồ chơi hình người nở một nụ cười kinh khủng.

"Được thôi."

Lam Tư Ngộ bị đẩy khỏi sân khấu.

Khi nó chìm sâu vào bóng tối, đột nhiên có người tốt bụng bật đèn lên."

"Đến đây nào, để bọn tôi nhìn xem." Giọng của thiếu nữ lanh lảnh như tiếng chim hoàng oanh hót ngày xuân, "Quái vật nhỏ chiếm cơ thể này đã trở lại rồi này."

Lam Tư Ngộ giương mắt, xung quanh nó có bốn người.

Một người thanh niên đẩy kính mắt của mình, lộ ra một nụ cười nhưng trong lòng không hề có ý cười.

Cô thiếu nữ đứng cạnh công tắc nguồn điện, nửa gương mặt lộ ra ngoài sáng nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Người thứ ba là một người trung niên, ông ta mặc quần áo rộng của người trung niên đang làm ổ trên ghế salon ngủ say như chết.

Lam Tư Ngộ đứng lên, nó nhìn trước mặt, nơi đó đặt một hũ đựng tro, bên trên viết 3 chữ "Lam Tư Ngộ".

Nó híp mắt nhìn về phía trung tâm sân khấu.


Có một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đang đứng đó, cả người như được tắm trong ánh sáng.

Năm người bọn họ lớn lên giống hệt như nhau.

Lam Tư Ngộ cúi đầu, nó lập tức biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ, mặc bộ quần áo gọn gang và đội chiếc mũ dạ màu đen. Nó cởi mũ xuống, nghiêng mình với bọn họ. Nó lộ ra gương mặt tròn trịa như lòng trắng trứng, Thoạt nhìn đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp làm người ta yêu thích. "Lâu rồi không gặp."

Những người khác nhìn nó bằng ánh mắt xem thường.

Lam Tư Ngộ ôm cái mũ của mình, nhìn về phía trung tâm. Từ khi nó được chọn làm nhân cách chính, nó liền nhận được quyền lớn nhất nắm giữ cơ thể này. Kể cả bây giờ nó không đứng ở trung tâm nó cũng có thể thấy được rõ ràng những thứ gì mà cặp mắt kia có thể nhìn thấy.

Sau khi Phó đồ chiếm được cơ thể, ngay lập tức hắn ta giật đứt xích sắt trong tay.

Hắn thành công mở dây khóa được, sau đó mai phục.

Thế giới vào đêm như dài đằng đẵng.

Phó Đồ tự nắm lấy tay mình, mặc dù rất vội vã thế nhưng hắn vẫn không để lộ cái gì.

Rốt cục cũng có người mở cửa đưa đồ cho người trong phòng. Y tá nhìn thấy bệnh nhân vốn nên nằm đó đã biến mất, cô chuẩn bị gào lên. Phó Đồ nhảy ra từ nơi mai phục rồi đánh ngất cô ta.

Ngay sau đó, Phó Đồ thô bạo kéo cô ta vào trong phòng, hắn cởi áo quần của cô mặc lên người mình. Hắn đeo khẩu trang lên, đè mũ thấp xuống, hoàn toàn ngụy trang cho mình.

Chạy khỏi đây!

Đoán chừng những nhân cách khác đều ôm ấp ý nghĩ giống nhau cho nên mới cùng nhau hỗ trợ Phó Đồ cướp đoạt quyền khống chế cơ thể.

Phó Đồ đi thẳng ra cửa. Động tác hắn thể hiện rất là đáng nghi, rất nhanh đã có người tiến lên cản hắn, muốn hỏi gì đó.

Váy y tá lạnh lẽo.

Một người mang giới tính nữ duy nhất ở đây là Lý Bạch Bạch online. Cô bóp cổ họng lửa dối qua ải được. May mà giọng của Lam Tư Ngộ không thô lỗ, hơn nữa cô đúng là con gái nên khiến cho mức độ cảnh giác của nhân viên an ninh giảm xuống. Mặc dù có đặc điểm của nữ giới, thế nhưng Lý Bạch Bạch không quá thông minh. Người thanh niên đeo kính tên Thẩm Vạn Kỳ nắm cằm của mình, đứng bên cạnh Lý Bạch Bạch dạy cô cách đối đáp.

Dưới sự hỗ trợ của Thẩm Vạn Kỳ, Lý Bạch Bạch thuận lợi đột phá vòng phòng tuyến của nhân viên an ninh.

Lam Tư Ngộ ôm mũ của mình, ngồi bên cạnh 09404 lười biếng. "Hình như không có chuyện cho chúng ta rồi." Lam Tư Ngộ thấy mất mát.

09404 mới vừa tỉnh ngủ, sau khi nghe được giọng của Lam Tư Ngộ thì híp mắt nhìn nó, thế nhưng tiếc là con mắt của anh ta sưng húp cho nên không nhìn thấy rõ người. "Không liên quan gì thì cậu ngốc ở đây với tôi đi."

"Ồ." Lam Tư Ngộ đến gần anh ta hơn một chút.

"Ra ngoài chơi có vui không?" 09404 hỏi tình trạng gần đây của cậu ta.

"Vẫn ổn." Lam Tư Ngộ trò chuyện với anh ta.

"Tôi nghe nói cậu không ăn được cơm." Có một lần Phó Đồ chạy ra ngoài được, lúc trở lại đã nói thế với bọn họ.

Lam Tư Ngộ ôm lấy đầu gối của mình, không nói gì.

09404 vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi, "Không sao đâu, chờ rời khỏi đây rồi, Lý Bạch Bạch sẽ ăn bù đủ."

Lam Tư Ngộ: "Ừm."

09404 không rõ là bởi vì mình còn chưa tỉnh ngủ hay sao, anh ta luôn có cảm giác hình như sau khi quái vật nhỏ trở về thì biểu hiện không còn giống trước nữa.

Bây giờ người chiếm lấy cơ thể của Lam Tư Ngộ là một thiếu nữ tên là Lý Bạch Bạch.

Cô mặc đồng phục y tá cứ thế đi đến cửa lớn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.

"A!" Một tiếng rít vang lên từ phía sau.

Lý Bạch Bạch quay đầu lại.

Trời trở tối, ánh đèn trong bệnh viện cũng không sáng là bao, thế nhưng Lý Bạch Bạch vẫn có thể nhìn thấy được. Y tá khoác chăn đi ra cùng với mấy nhân viên an ninh, cô ta chỉ vào Lý Bạch Bạch, gào lên: "Đó là Lam Tư Ngộ! Mau cản cậu ta."

"Phiền thật."

Lý Bạch Bạch vội vàng lùi ra để Phó Đồ chiếm lấy cơ thể.

Phó Đồ đánh nhau với người kia.

Còn đụng vào nhân viên an ninh đang lao về phía bên này.

Tịch Mộ ăn cơm tối, về tới ký túc xá, anh sắp xếp chút hoạt động của đêm nay. Anh chuẩn bị xem phim, lúc xem phim thì điều tra chuyện cổ tích Lam Tư Ngộ kể, tiếp đó anh muốn nghỉ ngơi một chút.

Anh mặc áo quần rộng. Lúc anh vừa mới ngồi xuống giường, điện thoại di động của anh liền vang lên.

Anh có một loại dự cảm không ổn khó mà nói được. Tịch Mộ bắt máy trong nơm nớp lo sợ.

"Lam Tư Ngộ chạy trốn! Mau tới đây!"

Tịch Mộ: "..."

Giọng của người trong điện thoại cực kỳ khẩn cấp, Tịch Mộ không thèm đổi quần áo, chỉ có thể khoác một cái áo lên người sau đó xỏ dép lê, liều mạng chạy ra khỏi cửa.

Muốn chết thật chứ! Anh cũng không phải bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ, nhiều lắm thì cũng chỉ là y tá thôi, làm sao mà xảy ra chuyện gì cũng gọi anh thế.

Lúc Tịch Mộ đuổi đến, Lam Tư Ngộ đã bị khống chế. Cậu ta bị trói gô lại, ngọ nguậy y như một con sâu. Cậu ta mang theo ánh mắt tức giận quét qua những người xung quanh há chửi rủa. Giọng cậu ta khàn khàn, nhưng nói chuyện trôi chảy, không giống như bộ dáng ngày thường.

Tịch Mộ lờ mờ đoán được, người trước mặt có khả năng không phải là Lam Tư Ngộ.

Bác sĩ khu đóng đi tới nhìn thấy bộ dáng ấy của Lam Tư Ngộ không chút do dự chuẩn bị tiêm thuốc.

"Bác sĩ, không muốn." Trong chớp mắt, giọng Lam Tư Ngộ trở nên đáng thương.

Tịch Mộ kinh ngạc nhìn qua

Lam Tư Ngộ ngưng giãy dụa, nâng lên gương mặt đáng thương, nước mắt ngân ngấn quanh viền mắt như chỉ chực chờ trào ra, "Tôi về rồi, làm ơn dừng tay."

Bác sĩ thấy thế ngừng động tác cầm kim tiêm lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm. "Lam Tư Ngộ, cậu có sao không?" Ông ta thăm dò hỏi.

Phó Đồ xem thường việc ngụy trang thành Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ gật gật đầu, "Tôi muốn trở về."

Một câu nói, khiến cho Tịch Mộ nhận ra được cảm giác không ổn.

Lam Tư Ngộ sẽ không muốn trở về phòng bệnh!

Người này là ai?

Bác sĩ còn lại không nhận ra được chút gì không đúng đưa Lam Tư Ngộ trở về. Phải nói, chỉ cần cậu ta không phát điên thì bọn họ sẽ liền đè cậu ta lại rồi đưa cậu ta về.

Bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ đứng sau đám người.

Tịch Mộ cũng vội vàng đuổi theo.

Thái độ của Lam Tư Ngộ cực kỳ phối hợp, cậu ta không nhiều lời, trong lời nói cậu ta để lộ ra rằng hôm nay đột nhiên ý thức bị mơ hồ, sau đó hình như bị những nhân cách khác cướp đoạt cơ thể. Cậu ta cũng không muốn chạy, cậu ta hiện tại chỉ dám sợ hãi ngồi chờ.

Làm một Lam Tư Ngộ thì người kia nói chuyện quá khéo.

Đưa Lam Tư Ngộ đến phòng bệnh, bác sĩ bảo cậu ta yên tâm, nói rằng mình sẽ nghĩ cách, tiêu diệt những nhân cách còn lại, chỉ để lại một mình cậu ta.

Ngay khi bác sĩ nói ra câu kia, trong ánh mắt của Lam Tư Ngộ lóe ra một tia sáng hung ác.

Tuy Lam Tư Ngộ đã trở lại, thế nhưng phòng ngừa cậu ta lại chạy trốn, mọi người vẫn trói cậu ta lại.

Lam Tư Ngộ không nửa lời oán hận.

"Tôi đến trông cậu ta cho."Tịch Mộ chủ động nhận việc.

Bọn họ cố định Lam Tư Ngộ trên giường, sau khi đảm bảo Lam Tư Ngộ không thể trốn chạy thì để mặc Tịch Mộ muốn làm gì thì làm.

"Đừng có ghé gần quá." Bác sĩ Lục vẫn quyết định nhắc nhở anh.

Tịch Mộ gật gật đầu.

Những người còn lại rời khỏi phòng bệnh, nên ăn cơm thì đi ăn cơm, nên nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi.

Cuối cùng người đi cuối vỗ vai Tịch Mộ một cái, "Chờ cho y tá nghỉ ngơi xong tôi kêu cô ta đến đổi ca cho cậu."

Tịch Mộ mỉm cười.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Tịch Mộ đi đến bên giường của Lam Tư Ngộ. Bỗng chốc, Tịch Mộ thu hồi nụ cười trên mặt, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người kia.

"Anh bác sĩ này, anh ăn mặc thật là... thời thượng." Nhìn Tịch Mộ khoác áo blouse trắng bên ngoài chiếc áo ngủ Lam Tư Ngộ không nhịn được cảm thán nói.

Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, tiếp tục dùng loại ánh mắt nhìn kỹ kia nhìn thấu người nọ.

Lam Tư Ngộ híp mắt nhìn anh. Anh rất mẫn cảm với người có vẻ mặt đa nghi, vì thế người nọ ngoan ngoãn ngậm miệng, tiếp tục giả vờ làm đứa nhỏ tự bế.

"Anh là ai?" Tịch Mộ trực tiếp hỏi.

Mặt Lam Tư Ngộ không đổi sắc trả lời anh: "Lam Tư Ngộ."

Quả nhiên có vấn đề!

"Quái vật nhỏ sẽ không chủ động gọi mình là Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ nói cho người đó biết chuyện này.

"Hừ." Người nọ khinh thường nhếch miệng một cái.

Tịch Mộ đẩy kính mắt, "Anh là ai?"

"Còn ai được nữa?" Người nọ liếc mắt một cái, "Tôi là doanh nhân thành đạt phong độ nhẹ nhàng, tên của tôi là Thẩm Vạn Kỳ."

Tịch Mộ cấp tốc lật xem tư liệu liên quan trong đầu về nhóm nhân cách.

Tên doanh nhân hay nói dối Thẩm Vạn Kỳ.

Thẩm Vạn Kỳ ở trên giường, gã giật giật mình không thoải mái lắm.

"Lam Tư Ngộ đâu?" Tịch Mộ hỏi gã.

"Chết rồi." Thẩm Vạn Kỳ trả lời hắn một cách lạnh lẽo.

"Tôi không nói đến Lam Tư Ngộ chết rồi." Tịch Mộ lạnh nhạt nhìn gã "Tôi nói đến là Lam Tư Ngộ xuất hiện sau."

"Cậu ta hả." Thẩm Vạn Kỳ không quan tâm lắm, "Vẫn tốt lắm."

Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Vạn Kỳ nhìn Tịch Mộ, nở nụ cười, "Lần đầu tiên tôi thấy cậu nhỉ? Mới tới sao?"

"Thực tập sinh thôi."Tịch Mộ tiến lên phía trước vài bước, nhìn Thẩm Vạn Kỳ.

"Ha." Thẩm Vạn Kỳ nở nụ cười trào phúng, gã ta không có hảo cảm với bất kỳ bác sĩ nào ở đây. "Vậy cậu cũng là một ác ma."

Tịch Mộ bất lực nhất là người bệnh kiểu này, "Tôi không phải ác ma, tôi chỉ là bác sĩ thôi."

"Khác gì nhau đâu." Nếu như Thẩm Vạn Kỳ có thể cử động thì gã rất muốn làm động tác nhún vai.

Tịch Mộ cau mày."Thái độ của anh rất ác liệt."

Thẩm Vạn Kỳ quay đầu sang, "Tôi thấy cậu xem như là người dễ nói chuyện nhất trong đám kia." Sau khi nói xong câu đó, Tịch Mộ liền thấy gã cười, "Bác sĩ ác ma, cậu là người dễ nói chuyện nhất sao?"

"Những người khác không dễ nói chuyện sao?" Tịch Mộ dẫn dụ gã ta nói chuyện.

Thẩm Vạn Kỳ không phải là Lam Tư Ngộ, chỉ cần được hỏi thì sẽ trả lời. "Bác sĩ à. Cái gì cậu cũng không biết mà lại chạy đến bệnh viện này làm việc hả?"Thẩm Vạn Kỳ cười nhạo anh.

Nếu như có thể, Thẩm Vạn Kỳ vẫn muốn ở lại mãi mãi.

"Nếu như mai anh vẫn còn ở đây thì phiền ăn chút cơm. Lam Tư Ngộ không quá nguyện ý ăn cơm, chuyện này có chút phiền." Nếu cậu ta không ăn, vậy thì thừa dịp nhân cách khác chiếm cơ thể này ăn trước một chút vậy.

Ý nghĩ và mạch não của anh quá mức thiên tài, Thẩm Vạn Kỳ nhìn anh mà cả buổi không nói được gì.


Tịch Mộ hỏi: "Còn muốn nói gì không?" Nếu như không muốn thì anh sẽ đi để người khác đến trông.


Thẩm Vạn Kỳ há miệng, nói môt câu cuối cùng không có gì quan trọng. "Cái tên Lam Tư Ngộ, này chỉ thuộc về một người duy nhất."


"Đúng, người sống sót kia." Tịch Mộ đáp lời không chút do dự.


Hết chương 13.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK