“Sáng sớm hôm nay,lúc 8 giờ 17 phút, Du ca chủ động lôi kéo tay Đàm Đinh, không coi ai ra gì mà nắm tay người ta đi ra phòng học, đến tận khi đánh trống mới trở về.”
Hàn Tử Khiêm đờ đẫn trần thuật: “Tôi ngồi cùng bàn với Du ca đã một năm, hắn hiện tại bởi vì một Omega lớn lên thường thường….. dáng dấp khá được mà lạnh nhạt với tôi, thậm chí còn làm trò trước mặt người trong lớp, yêu cầu Yến nữ sĩ*, hắn muốn ngồi cùng bàn với Đàm Đinh, cam đoan sau này bài kiểm tra sẽ không nộp giấy trắng nữa.”
Khương Đại Nhân thương hại nhìn hắn.
“Mà hiện tại, ngay cả tiết thể dục, ngay cả bóng rổ mà hắn yêu nhất đều không chơi.”
Hàn Tử Khiêm nghẹn ngào mà lắc đầu: “Du ca hắn lại nguyện ý giống cái bệnh tâm thần, vui sướng cầm cái vợt cầu lông cùng Omega kia ve vãn đánh yêu.”
“Té ngã chẳng lẽ là có thể trực tiếp quăng ra tình yêu sao? Không, tôi không tin!!!”
Hàn Tử Khiêm tê tâm liệt phế: “Tôi không tiếp thu được, tôi không tiếp thu được cái hiện thực tàn khốc này…..”
“Tôi xem cậu là chịu không nổi người ta tìm thấy đối tượng trước cậu thì có.”
Khương Đại Nhân thở dài: “Lần trước đi phòng y tế đón người, miệng Trác Du cách tuyến thể người ta mấy nano mét….. thật là, lúc ấy tôi không nên tin hai người bọn họ không có một chân, trách tôi tuổi còn quá trẻ.”
Hàn Tử Khiêm như cũ khóc không thành tiếng.
“Nhưng mà Đàm Đinh này là ai vậy?”
Khương Đại Nhân rất có hứng thú hỏi: ” Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế theo lý tôi gặp qua là không quên được, nhưng ngày thường đến lớp các cậu sao tôi không có ấn tượng với người này, như thế nào cũng không nghe cậu nhắc qua.”
Hàn Tử Khiêm ách một tiếng: “Đừng nói cậu không ấn tượng, tôi đã quên là lớp có người này —— vị này ngày thường hoạt động gì cũng không tham gia, đại hội thể thao gì đó đều không thích đi, hình như là thân thể không được tốt lắm, bạn bè cũng không có, lạnh lùng, lãnh đạm, không thú vị, cũng không biết như thế nào té ngã một cái Du ca lại nhìn vừa mắt…..”
Khương Đại Nhân thổn thức một chút, tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó quay đầu tiếp tục nhìn hai người cách đó không xa.
“Này là đang làm gì vậy?”
Khương Đại Nhân xem đến vui vẻ: “Hai người cầm cái cầu lông khoa tay múa chân, là đang múa kiếm à?”
Hàn Tử Khiêm cũng không trả lời, hai người lại trầm mặc quan sát trong chốc lát.
Sau đó càng xem càng thấy không đúng.
“Khiêm Nhi.” Khương Đại Nhân cau mày nói: “Sao tôi lại cảm thấy hai người bọn họ không giống như là đang tán tỉnh…càng nhìn càng thấy giống thật, sao chơi chơi còn chơi ra dáng ra hình như vậy???”
“Hơn nữa…. giống như là Du ca đang đơn phương ẩu đả người ta??”
Khương Đại Nhân mờ mịt nói.
– —-
Trác Du cảm thấy chính mình quả thực là thân nhẹ như yến.
Không biết là do cái gì, hắn phát hiện thân thể này so với thân thể của hắn có khác biệt rất lớn, tựa hồ sức lực cùng sự nhanh nhẹn tăng vọt.
Cho nên hiện tại mặc dù tay Trác Du cầm một cái vợt bóng thấp kém ngu xuẩn đến cực điểm, lại như cũ có thể đánh ra cảm giác vui sướng giống khi dùng kiếm, mỗi chiêu thức đều mau lẹ như gió, hùng hổ doạ người.
Tình huống của Đàm Đinh lại hoàn toàn tương phản.
Trác Du chỉ cảm thấy hôm nay Đàm Đinh đánh kiếm xuống lực độ tựa hồ là vô cùng mềm mại, nhưng hắn cho rằng là do vợt bóng nên Đàm Đinh không quen tay, nhưng lại qua một lát, phát hiện ra chiêu thức của Đàm Đinh có không ít những sai lầm cấp thấp mà ngày thường Đàm Đinh sẽ không bao giờ phạm phải.
Trác Du cho rằng hắn là cố ý nhường mình, liền thực khó chịu nhắc nhở: “Đừng nhường tôi.”
Nhưng Đàm Đinh tựa hồ đến cả thở cũng thở không ra hơi.
Hắn nói không nên lời, chỉ là lắc đầu, gian nan mà đỡ chiêu, lại vẫn là bị Trác Du bức cho từng bước lui về phía sau, sau một lúc lâu mới ở trong tiếng gió thở hổn hển nói: “Tôi không có…..”
Lời nói còn chưa dứt, trước mắt Đàm Đinh liền tối sầm, thân hình khựng lại, đứng đờ tại chỗ, tiêu cự hai mắt trong phút chốc trở nên mơ hồ.
“Trác Du…dừng, dừng một chút…”
Đàm Đinh suy yếu nói.
Trác Du cả kinh, trên tay lực độ không kịp thu, xoay một vòng, vợt liền đánh tới bên sườn Đàm Đinh.
Đàm Đinh từ cổ họng tràn ra một tiếng rên đau đớn, hai đầu gối mềm nhũn, rốt cuộc không đứng vững, ngã về phía trước.
Trác Du choáng váng.
Hắn chạy nhanh tới vô thức tiếp được thiếu niên đang ngã xuống, đầu tiên là hắn bị trọng lượng cơ thể nhẹ như lông chim làm cho kinh ngạc, ngay sau đó mới phát hiện tay người trong lòng tất cả đều là mồ hôi, môi cũng trắng nhợt, ánh mắt tan rã, tựa hồ là thần trí không rõ.
Ngay cả cách đó không xa, Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân nhìn lén đã lâu cũng giật cả mình, chạy vội tới.
Trác Du này nơi nào là ve vãn đánh yêu? Này là muốn đoạt tính mạng người ta!!!!
“Tụt huyết áp tụt huyết áp!”
Hàn Tử Khiêm vừa thấy sắc mặt Đàm Đinh liền minh bạch sao lại thế này, chạy nhanh xoay đầu hét lên: “Nhân Nhi, kẹo của cậu đâu mau lấy ra!”
Khương Đại Nhân run rẩy từ trong túi móc ra một đống đủ mọi màu sắc kẹo trái cây, lột ra giấy gói kẹo liền nhét vào trong miệng Đàm Đinh.
Trác Du nhìn viên kẹo tròn màu sắc sặc sỡ, mày nhăn lại, nhưng cũng không ngăn cản, vừa định nói chuyện, đã bị Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm không tiếng động mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.
“Du ca.”
Hàn Tử Khiêm không tán thành lắc đầu: “Tán tỉnh Omega không phải tán như anh đâu, dùng sức quá lớn đi? Sức lực này của anh cùng Alpha đánh lộn đều dư dả…..”
Trác Du sửng sốt.
Vừa rồi là hắn đánh đến quá vui, quên mất hiện giờ hắn là Alpha, còn Đàm Đinh là Omega, hai người tố chất thân thể khác nhau rất lớn.
Cho nên vừa rồi cũng không phải Đàm Đinh cố ý nhường hắn, mà là…thật sự chống đỡ không được?
“Omega… mảnh mai vậy sao?”
Trác Du mờ mịt nhìn hai người bọn họ, lại hướng mắt nhìn người trong lòng ngực đang dần dần khôi phục huyết sắc trên mặt, hỏi: “Tình huống này ăn kẹo là có thể tốt lên sao?”
Khương Đại Nhân dở khóc dở cười.
“Không phải, mảnh mai là một chuyện, hắn này rõ ràng là không ăn sáng dẫn đến tụt huyết áp, cậu còn….”
Khương Đại Nhân âm lượng đột nhiên cất cao: “A, tỉnh rồi tỉnh rồi!!!”
Trác Du cuống quít cúi đầu.
Đàm Đinh đang mở bừng mắt.
Hắn nỗ lực muốn phân biệt mọi thứ trước mắt, nhưng chỉ thấy trước mắt vẫn là một mảng trắng xóa, không chỉ có đầu choáng váng mệt mỏi, tựa hồ sức lực nâng lên đầu ngón tay đều không có.
Đàm Đinh thở hổn hển trong chốc lát, cảm thấy trong miệng mình hình như có viên kẹo, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Thị lực chậm rãi khôi phục, Đàm Đinh lại ngửi thấy được một mùi trà có chút quen thuộc, ngay sau đó hắn ý thức được mình thế nhưng nằm ở trong lòng ngực Trác Du, bên cạnh thậm chí còn hai người vây quanh, đang chĩa thẳng mắt nhìn chằm chằm hắn.
Bên tai Đàm Đinh lập tức đỏ, giãy giụa muốn đứng lên.
Trác Du đem hắn ấn trở về trong lòng, trầm giọng hỏi: “Còn có nơi nào không khoẻ?”
Đàm Đinh lắc lắc đầu.”Không sao.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm: “………” Đây là thế kỷ 21 đi? Sao hai người này nói chuyện như thế nào lại tràn ngập mùi cổ đại vậy? Chẳng lẽ đây là tình thú của các đôi trẻ hiện nay ư?Chơi tình thú còn giả dạng y thật vậy???
Trác Du không tin.
“Cậu ăn ngay nói thật.” Hắn đen mặt: “Cậu nếu là nói dối tôi, tôi sẽ….”
“Đói.” Đàm Đinh nói.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Trác Du chần chờ nói: “Cậu nói cái gì?”
“Đói.”
Đàm Đinh đỏ mặt, hơi hơi quay đầu đi, nhỏ giọng lặp lại nói: “Tôi muốn ăn cơm.”
– —-
Khương Đại Nhân mỗi ngày đều là người thứ nhất vọt đến nhà ăn.
Đại não hắn nhớ công thức có thể nói là nhớ một quên ba, nhưng người này lại có thể đối với mỗi món ăn trong nhà ăn đã gặp qua là không quên được.
Khương Đại Nhân mỗi ngày đều nhớ kỹ hôm nay có món gì, sau đó trên đường tới nhà ăn sẽ nói cho Trác Du cùng Hàn Tử Khiêm, rồi ba người sẽ quyết định hôm nay hôm nay ăn gì.
“Dì, những món có thịt đều lấy một phần, nhanh lên nhanh lên!”
Khương Đại Nhân vô cùng lo lắng mà lấy cơm: “Cái đùi gà này, món thịt này đều lấy cho cháu, cái gì bổ thân thể liền lấy hết cho cháu! “
Dì ở nhà ăn tay cầm muỗng cơm lớn sửng sốt: “Đều lấy một phần? Một mình cậu ăn? Với lại 10 phút mới tan học nha bạn học, hôm nay cậu tới cũng quá sớm…… “
“Không phải không phải, có bạn học bị tụt huyết áp, dì nhanh lên nha, liên quan đến mạng người đó!”
Khương Đại Nhân một bên quay đầu hướng ra cửa nhìn, một bên thúc giục nói: “Ai da, dì lấy thịt nhiều chút a, đừng cho dứa vào……”
Trác Du cùng Hàn Tử Khiêm trực tiếp đỡ Đàm Đinh tiến vào.
“Thật sự không cần như thế…..”
Đàm Đinh nỗ lực tránh thoát hai người một trái một phải giữ tay hắn, hắn trước nay chưa thấy qua trận địa lớn như vậy, xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Không nghiêm trọng như vậy, tôi thật sự có thể tự đi rồi….”
Trác Du hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn quanh bốn phía một phen, cuối cùng hướng về phía một góc phía trong đặt bàn ghế đủ cho cả bốn người ngồi, cằm giương lên, nói chọn chỗ đó đi.
Hàn Tử Khiêm vội không ngừng nói tốt tốt tốt.
Hai người giống như đang giữ đồ vật dễ vỡ, cẩn thận đem Đàm Đinh đỡ tới trên ghế ngồi, vừa vặn Khương Đại Nhân bưng khay cơm đầy ắp chạy tới.
“Du ca, cậu nhìn người ăn trước…”
Khương Đại Nhân hướng Hàn Tử Khiêm nháy mắt vài cái: “Tôi cùng Khiêm Nhi đi lấy cơm thuận tiện lấy luôn giúp cậu một phần.”
Hàn Tử Khiêm nháy mắt hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy, hai người cợt nhả mà chạy, lúc sau đã không thấy đâu.
Đàm Đinh mắt nhìn khay cơm thơm ngào ngạt, sau đó lại nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn Trác Du mặt đã đen thành than đá.
“Trác Du.”
Đàm Đinh chần chờ hỏi: “Cậu không vui sao?”
“Không có.” Trác Du mặt không biểu tình trả lời: “Nhanh ăn đi.”
Xem ra thật sự là tức giận rồi.
Đàm Đinh ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng vẫn là thắng không nổi dạ dày đói khát, sau một lúc, do dự mà ừ một tiếng.
Hắn cúi đầu, chậm rì rì kẹp lên một miếng thịt bọc đầy nước sốt, đầu tiên là cẩn thận đánh giá một phen, lại để sát vào mũi ngửi ngửi, cuối cùng mới chậm rãi hạ miệng cắn một miếng nhỏ.
Đôi mắt Đàm Đinh lập tức sáng bừng.
Hắn tuy rằng không nói gì, nhưng tốc độ ăn rõ ràng nhanh hơn.
Ngay sau đó Đàm Đinh lại quay qua gắp một miếng thịt viên, nhét vào trong miệng một cắn, cả người lại là sửng sốt, ánh sáng trong mắt tựa hồ đều sắp hóa thành thực chất mà tràn ra ngoài
“Trác Du….”
Đàm Đinh trừng lớn đôi mắt, ngốc ngốc nhìn Trác Du, có chút không thể tưởng tượng nói: “Đồ ăn ở thế giới này…. Ăn thật ngon nha.”
Thật là kỳ quái.
Trác Du rất có hứng thú nghĩ, nguyên lai vị sư đệ nhìn qua giống như chỉ là uống sương trên hoa mai này của hắn, khi ăn cơm lại có bộ dạng bình thường như vậy.
Tựa hồ còn có chút… ngốc ngốc?
Nhìn Đàm Đinh quai hàm hơi hơi phồng lên, không biết tại sao, Trác Du cảm giác tâm tình của mình tựa hồ tốt lên không ít.
Nhưng hắn vẫn như cũ xụ mặt, thấp giọng hỏi: “Cho nên hai ngày này cậu vẫn luôn không ăn gì sao?”
“Ăn.”
Đàm Đinh gian nan đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, giải thích: “Tôi ở trong phòng ngủ tìm được một ít thứ gọi là bánh mì, lương khô, hương vị cũng được….”
Tuy rằng Trác Du hai ngày này cũng không ăn cơm, nhưng ít nhất trong phòng ngủ hắn có Khương Đại Nhân, những món mới lạ như đồ ăn vặt, lẩu tự sôi, vẫn là vào trong bụng hắn không ít.
Nghe lời này, Trác Du đáy lòng có chút hụt hẫng
Đàm Đinh ngoài miệng tuy nói chính mình không có việc gì, nhưng nếu thật sự không sao, thì một thiếu niên 17-18 tuổi đang sống sờ sờ lại có thể sẽ ngất vì đói chứ?
“Cậu chung quy vẫn là không tin sư huynh.”
Trác Du sắc mặt bất biến, chỉ chậm rì rì ngắt lời: “Tuy tôi biết chúng ta trước đây lui tới không nhiều lắm, nhưng chính là không nghĩ tới thế nhưng lại xa cách đến vậy, cậu tình nguyện đi gặm lương khô, cũng không muốn tìm….”
Trác Du nói lời này mục đích kỳ thật là muốn trêu chọc Đàm Đinh.
Lại không nghĩ tới Đàm Đinh vừa nghe xong thế nhưng lại nóng nảy, trực tiếp buông xuống đũa trong tay, cơm cũng không ăn nữa.
“Không có.”
Hắn nghiêm túc nhìn Trác Du, dừng một chút, lại cố chấp mà lặp lại nói: “Không có không tin cậu.”
Trác Du ngơ ngẩn.
Đàm Đinh luống cuống.
Lỗ tai hắn nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu ngây người trong chốc lát, lại luống cuống chân tay cầm đũa lên, tiếp tục gắp đồ ăn trên khay hướng trong miệng mà nhét, không dám ngẩng đầu nhìn Trác Du một cái.
Trác Du không nói nữa.
Hắn trong lòng giật mình, cảm giác giống như mình loáng thoáng bắt được cái gì, nhưng cân nhắc lại một hồi, lại không biết nó là gì.
Hắn ngẩng đầu, mới phát hiện Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đang vui vẻbưng đồ ăn trở về, ngay sau đó hắn liền ý thức được nửa ngày còn lại, chính mình tựa hồ không còn cơ hội cùng Đàm Đinh gặp mặt.
“Đàm Đinh.”
Trác Du đột nhiên kêu hắn.
Đàm Đinh đang cắn miếng dứa, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.
Trác Du do dự một chút, cuối cùng vẫn là móc ra di động trong túi mình.
Hắn lưu loát, thuần thục giải khóa màn hình, rồi click vào giao diện WeChat.
Kỳ thật xã hội bây giờ, đến cả các ông lão, bà lão sáu, bảy chục tuổi đều có thể làm được các thao tác cơ bản, nhưng Đàm Đinh lại bị một loạt thao tác nước chảy may trôi của hắn làm cho ngây người—— hắn mở to hai mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm động tác trên tay Trác Du, trong lúc nhất thời khiếp sợ đến quên cả nhai miếng dứa trong miệng.
Trác Du thừa nhận trong lòng hắn lúc này vô cùng sung sướng, vô cùng hãnh diện.
“Cậu hẳn là cũng có vật này, nó gọi là di động.”
Trác Du ra vẻ trấn định nói: “Hôm nay sau khi trở về phòng, cậu đi tìm cái gọi là di động này, sau đó click mở cái khối vuông nhỏ màu xanh lục này ——”
“Tôi sẽ truyền tin cho cậu ở chỗ này.”Trác Du nói.