Edit&Beta: Linh Lăng Các
– —-
Lần trước “Người dùng 7749” nhắn được một nửa liền bốc hơi, lúc hắn nhắn lại với Quất Quất thì đã là ba, bốn ngày sau.
Quất Quất kỳ thật cũng không biết hiện tại kinh tế của học sinh cao trung như thế nào, nhưng “Người dùng 7749” này… hắn thật sự là quá tà môn.
Người này vô cùng dứt khoát không nói nhiều. Đầu tiên là trực tiếp trả phí hàng năm của một hội viên cao cấp là 1888, sau đó trực tiếp nâng cấp hạng mục cố vấn tình yêu trực tuyến 18 tiếng đồng hồ mỗi ngày, bao gồm việc lập kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ và công lược từ từ.
Sau đó quý tộc cao cấp này đi lên liền đổ ập một câu vào đầu Quất Quất.
【 Người dùng 7749】: Tôi nghĩ.
【 Người dùng 7749】: Tôi đại khái… xác thật là có chút thích cậu ấy.
Quất Quất choáng váng.
Hay lắm! Quất Quất xì một tiếng bật cười, cô nghĩ hiện tại học sinh cao trung cũng thật thú vị, ước chừng là rối rắm hai, ba ngày, đây là tình yêu mới chớm đây mà.
【 Khách Phục Quất Quất 】: Ô ô~
【 Khách Phục Quất Quất 】: Tôi xem ngài đã nâng cấp nội dung hạng mục, có phải hay không ngài yêu cầu một ít kế hoạch theo đuổi cụ thể nha ~ bên chúng tôi có thể căn cứ vào tính cách người ngài thích để làm~
Không nghĩ tới phía đối diện trực tiếp nổ tung.
【 Người dùng 7749】: Tôi, tôi chưa nói là muốn theo đuổi cậu ấy!
Quất Quất bình tĩnh mà uống một ngụm trà.
Quả nhiên, chỉ qua năm giây, đối diện lại lập tức ngạo kiều, biệt nữu mà nhắn lại.
【 Người dùng 7749】: Thôi.
【 người dùng 7749】: Tôi cũng đã thanh toán tiền rồi, cô liền tùy tiện lập ra một cái kế hoạch đi, dù sao… dù sao cũng không thể mất trắng được.
【 Khách Phục Quất Quất 】: Tốt nha ~
【 Khách Phục Quất Quất 】: Vậy ngài nói về sở thích hoặc là sở trường đặc biệt của cậu ấy đi ~ ví dụ như thích xem điện ảnh hay là âm nhạc? Thích ăn cái gì hoặc là truy tinh hay không? Càng chi tiết càng tốt~
Rõ ràng ngoài miệng nói “tùy tiện lập ra một cái kế hoạch”, nhưng mà người này lại vô cùng nghiêm túc mà trả lời từng cái câu hỏi, vô cùng tinh tế.
【 Người dùng 7749】: Cậu ấy đọc rất nhiều sách, vẽ cũng rất đẹp.
【 Người dùng 7749】: Sở thích thì cầm kỳ thi họa hẳn là cậu ấy đều biết, tôi nhớ rõ cậu ấy có thể đánh đàn, thổi sáo, lúc trước ăn tết tôi đã nhìn thấy, ấn tượng rất lớn.
【 Khách Phục Quất Quất 】:…. Woa.
Thời buổi này nam hài tử có thể học nhạc cụ dân gian còn học giỏi như vậy thật sự rất hiếm thấy a.
Quất Quất vừa nhanh chóng ghi chép vừa cảm khái một chút. Hiện tại các gia trưởng đều thích cho hài tử học nhạc cụ quốc tế Tây Dương, nửa cái lớp đa số là học dương cầm, đàn violon, sở thích của nam hài này thật sự là hiếm có.
【 Người dùng 7749】: —— hẳn là không quá thích xem điện ảnh, lúc trước chúng tôi đi xem một lần, cậu ấy lại ngủ vô cùng ngon.
【 Người dùng 7749】: Đồ ăn thì… cái gì cũng đều thích ăn cái gì đều có thể ăn, còn ăn đặc biệt nhiều.
【 người dùng 7749】: Nhưng mà khả năng cậu ấy càng thích ăn đồ ngọt đi, kẹo, nước ngọt gì đó, tôi thấy cậu ấy ăn từng ngụm từng ngụm, còn có cái loại đen sì cái gì… chocolate?
Quất Quất gật gật đầu.
Không có tật xấu, thích ngọt dù sao cũng là thiên tính của Omega a.
Nhưng mà đối diện tựa hồ còn đang băn khoăn vấn đề truy tinh.
Qua rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi lúc Quất Quất cho rằng hắn đã offline thì đối diện mới chậm rì rì mà nhắn tới.
【 Người dùng 7749】: Theo như sự quan sát của tôi, thì cậu ấy….đối với loại chuyện xem sao ngắm trăng hẳn là không có hứng thú gì.
Người này nhất định là đang nói giỡn đúng không….. mặt Quất Quất khẽ run rẩy với biên độ nhỏ.
Nhưng nghĩ lại có lẽ hiện tại cũng không phải mỗi người đều hiểu những từ ngữ mà fan dùng. Quất Quất trầm mặc hồi lâu, rồi vẫn là nỗ lực làm dịu đi bầu không khí lúng túng này:
【 Khách Phục Quất Quất 】: Được rồi, căn cứ vào những thông tin mà ngài cung cấp, thì có vẻ nam hài này là một tiểu mỹ nhân tính cách văn tĩnh đi ~
【 người dùng 7749】: Ân, không sai biệt lắm.
【 Khách Phục Quất Quất 】: Ngài có thể tiết lộ thêm một số chi tiết nữa không, ví dụ như mối quan hệ lúc trước của ngài và cậu ấy, như vậy sẽ thuận tiện cho tôi lên được kế hoạch tỉ mỉ hơn.
【 người dùng 7749】: À
【 người dùng 7749】: Tôi quên nói với bạn.
【 người dùng 7749】: Cậu ấy… hình như đã có người thích rồi, là ở một lần uống say rồi cậu ấy lỡ miệng nói với tôi.
Quất Quất: “….??”
【 Khách Phục Quất Quất 】: Từ từ, khoan đã!!! Nam hài này hiện tại vẫn còn độc thân đúng không?
【 người dùng 7749】: Ừ.
【 người dùng 7749】: Nhưng mà xuất phát từ một vài nguyên nhân đặc biệt… cậu ấy cùng người cậu ấy thích hẳn là rất khó gặp lại nhau.
Quất Quất: “…..”
Người này nói chuyện sao lại cứ thích ngắt đoạn ra vậy, Quất Quất kinh hồn táng đảm mà vỗ vỗ ngực. Làm cô sợ muốn chết, còn tưởng rằng nhận một đơn liên quan đến vấn đề đạo đức luân lý cơ.
Nhưng mà thiếu niên này nói xong, bầu không khí hiện tại liền có chút mùi vị bi thương, chua xót.
Tình yêu của thanh thiếu niên chính là chua chua ngọt ngọt như vậy nên mới vô cùng mỹ lệ, khó quên.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Quất Quất thương xót vì cái thiếu niên Alpha lần đầu biết yêu này mà cầu nguyện một chút, cuối cùng vẫn là hít một hơi thật sâu, thở dài tiếp tục gõ chữ.
【 Khách Phục Quất Quất 】: Không sao cả, không sao cả! Xem tình hình hiện tại, hy vọng của chúng ta vẫn là rất lớn!【 nắm tay 】
【 Khách Phục Quất Quất 】: 【 Nhà hàng trên mạng mà Omega thích nhất.pdf】【 Top 10 những nơi thích hợp cùng Omega đi chơi.doc】
【 Khách Phục Quất Quất 】: Ngài trước hết xem mấy cái tư liệu này, chúng tôi sẽ lập tức lập vì ngài mà lập một bản kế hoạch theo đuổi tỉ mỉ, chi tiết, đại khái 7 giờ tối nay sẽ gửi cho ngài~
– —-
Trác Du lén lút mà tắt điện thoại đi.
Vừa vặn Đàm Đinh bên cạnh cũng đã soát xong bài tập của hắn, Trác Du thấy cậu nâng mắt lên liếc hắn một cái, không nói chuyện, chậm rì rì mà đem sách bài tập đặt xuống trước mặt hắn.
Trác Du nhìn đống chữ đỏ lòe loẹt trên mặt giấy, lâm vào trầm mặc.
“Tay tôi không tiện.”
Trác Du nỗ lực biện giải cho mình: “Lúc tôi cầm cán bút ngón tay đều sẽ rất đau, cho nêm mới sai hơi nhiều một chút —— nhưng ít nhất là tôi không chép đáp án, cậu, cậu đừng tức giận….”
Đàm Đinh mờ mịt: “…. Tôi có tức giận đâu?”
Giống như đúng là không tức giận.
Trác Du dừng một chút, khô cằn mà ồ một tiếng.
Hai người an tĩnh trong chốc lát.
“Cuối tuần muốn đi chơi chạy thoát khỏi mật thất không ——”
“Hứa Linh nói có một cái nhà hàng tên là Haidilao ——”
Hai người đồng thời ngây người một chút, cuối cùng vẫn là Đàm Đinh phản ứng lại trước, có chút mê võng mà nghiêng đầu hỏi: “Chạy thoát kiếm ăn*… là cái gì a?”
(*Ở đây từ mật thất mà Trác Du nói là密室, có phát âm là ‘Mìshì' gần giống với ‘Mì shí' ( 觅食) nghĩ là kiếm ăn, nên Đàm Đinh nghe nhầm.)
Trác Du cũng là vừa rồi mới xem được tư liệu, trong lòng cũng không rõ.
Hắn chỉ có thể cứng đầu lắp bắp mà giải thích: “Là mật thất không phải kiếm ăn —— nghe bọn họ nói là một loại trò chơi tiêu khiển để giết thời gian, chính là đưa mọi người vào một căn phòng của một ngôi nhà, sau đó sẽ cho chút manh mối gì đó, dù sao lăn lăn lộn lộn….. cuối cùng chính là dựa vào manh mối để chạy ra khỏi ngôi nhà kia.”
Hơn nữa trên tư liệu nói trò này sẽ giúp kiểm tra sự ăn ý của hai người, còn nói bên trong có mấy căn phòng tối tắm, nhỏ hẹp rất dễ dàng để cọ xát ra vài tia lửa ái muội…
Lỗ tai Trác Du hồng lên, nhanh chóng quay đầu đi, nặng nề mà ho khan một tiếng.
Đàm Đinh càng mờ mịt.
“Nếu cuối cùng mục đích là vì chạy ra ngoài.”
Đàm Đinh chần chờ hỏi: “Vậy vì sao bọn họ lại đem bản thân mình nhốt lại ở trong phòng đâu?”
“…. Quản nhiều như vậy làm gì, dù sao tôi phải chơi!”
Trác Du dứt khoát trực tiếp dùng bất cứ giá nào: “Lần trước cậu cứng rắn kéo tôi đi xem cái điện ảnh gì đó, lúc này tôi cũng muốn cậu chơi cái mật thất này với tôi, hai ta coi như hòa nhau.”
Đúng là vô cớ gây rối.
Nhưng là Đàm Đinh dừng một chút, vẫn thực ngoan ngoãn mà gật gật đầu.
“Chơi xong sẽ đi ăn cái nhà hàng Haidilao cậu nói.”
Trác Du sung sướng mà lên kế hoạch: “Cậu còn nhớ không, cái hộp tự bốc khói lần trước mà chúng ta ăn hình như chính là…”
“—— Đăng ký tham gia đại hội thể thao sẽ hết hạn cho đến khi tan học ngày hôm nay!!”
Chu Đào Đào cuồng loạn mà đứng trên bục giảng gào thét.
Đồng thời cô hung hăng mà gõ gõ lên ảnh chụp nhỏ trên bảng đen, rú lên: “Đều nhìn ra đây cho tôi, lớp đạt giải nhất sẽ được một cái xe cân bằng rực rỡ bắt mắt như thế này ha! Còn không mau tích cực đăng ký cho tôi!! Còn chạy tiếp sức 3000m, nhảy cao, ném tạ, còn một đống đây này, các cậu mau đăng ký đi a!!!”
Đúng lúc Hàn Tử Khiêm đang rung đùi đắc ý mà đi lại đây.
“Đáng tiếc nha Du ca.”
Hắn vỗ vỗ vai Trác Du cảm khái nói: “Mất đi một vị mãnh tướng như cậu, những hạng mục đăng ký của lớp chúng ta mất đi một nửa—— hai ngày nay ủy viên thể dục của lớp chúng ta đều lấy nước mắt rửa mặt, nữ nhân ngoan độc Chu Đào Đào kia không từ thủ đoạn nào, vừa rồi cứng rắn mà viết tên tôi vào chỗ đăng ký thi gập bụng…”
Trác Du còn đang nhìn trừng trừng vào ảnh chụp xe cân bằng trên bảng đen, hắn nhìn cái bánh xe đều phát sáng ra bảy màu, tròng mắt đều sắp trừng đến rớt ra ngoài.
“Rõ ràng tôi chỉ là bị gãy tay.”
Sau một lúc lâu Trác Du nghiến răng nghiến lợi, run rẩy một chút nhìn cánh tay phải vô dụng của mình, oán hận nói: “Không cho tôi ném tạ thì thôi, ai biết được đến cả chạy bộ Chu Tùng cũng gạch bỏ tên tôi, chạy bộ đâu cần đến tay?”
“Không được.”
Trác Du càng nghĩ trong lòng càng ngứa: “Lát nữa, tôi sẽ thử lén lút ghi tên của tôi vào, hơn nữa ——”
Đàm Đinh đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt trừng hắn.
“…….”
Trác Du trầm mặc, ngay sau đó vội vàng ngăn cơn sóng dữ, vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ mà mở miệng: “Không ghi thêm, đại hội thể thao này làm sao quan trọng bằng thân thể quý giá của tôi chứ, không ghi thêm, không ghi thêm.”
Hàn Tử Khiêm ở một bên suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Chu Đào Đào gào rống nửa ngày hiệu quả vẫn cực nhỏ, cô suy sút mà che lại cổ họng trên bục giảng, đem tờ đăng ký để lên bàn học, ngay sau đó ngồi xụi lơ ở chỗ mình.
Đây là lần đầu tiên Trác Du thấy nữ beta khéo mồm khéo miệng, hoạt bát này tuyệt vọng như vậy.
“Không có việc gì lớp trưởng, kỳ thật đăng ký hay không cũng đều như nhau, bởi vì lớp đứng nhất mỗi năm đều sẽ không thay đổi.”
Hàn Tử Khiêm trấn an nói: “Cậu đừng quên cái vị ở ban bốn kia? Chính là vị kia…”
“Cũng phải.”
Chu Đào Đào chán nản nói: “Vị kia xác thật là không ai có thể địch lại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi —— thôi quên đi, tôi chỉ là cho rằng năm nay có thể sáng tạo ra kỳ tích, đã như vậy thì tùy duyên đi, lão nương mệt mỏi.”
Đàm Đinh cùng Trác Du không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Nghĩ đến cuối cùng không thể tham gia vào cái thi đấu náo nhiệt nao nghĩ đến mình chỉ có thể ngồi trên khán đài, ánh mắt trong mong mà nhìn người khác thi đấu, nhất thời Trác Du cũng có chút khô héo.
Hắn ngáp một cái, nói với dd hắn đi WC rửa tay chút.
Đàm Đinh nói được.
Vì thế Trác Du đỡ lấy cái cánh tay bị bọc đến buồn cười của mình, chậm rì rì mà đi đi từng bước từng bước ra ngoài phòng học.
Nhưng mà lúc đi qua bảng đen, Đàm Đinh liền thấy hắn đột nhiên dừng bước, yên lặng mà nhìn chằm chằm ảnh chụp xe cân bằng kia trong chốc lát.
Ngay sau đó Trác Du rất mau liền làm như không có việc gì mà quay đầu, tiếp tục kéo bước từng bước, tùy tiện mà đi ra ngoài cửa lớp học.
Đàm Đinh chớp chớp mắt.
“Được rồi, tôi đi phòng giáo vụ giao tờ đơn đây.”
Chu Đào Đào lảo đảo lắc lư mà đứng lên, cảm khái cùng Hàn Tử Khiêm bên cạnh: “Haizz, hành lộ nan, bất tại thuỷ, bất tại sơn, chỉ tại nhân tình phản phúc gian*…”
(*Là 4 câu cuối của bài thơ “Thái Hàng lộ” của nhà thơ Bạch Cư Dị. 4 câu có nghĩ là: “Đường đi khó, không ở nước, không ở núi, chỉ ở chỗ lòng người tráo trở.”)
“Chu Đào Đào đồng học.”
Chu Đào Đào sửng sốt.
Cô mờ mịt mà quay đầu lại, thấy Đàm Đinh đang nhíu mi, nhấp miệng, cầm bút trong tay vô thức mà chọc lên quyển sách luyện tập trên bàn.
—Đó là rõ ràng là một bộ dáng như đang do dự, lại như có chút buồn rầu.
Sau một lúc lâu cậu mới có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, như là rốt cuộc làm một cái quyết tâm, nâng mắt lên.
“Phiền cậu viết tên tôi vào mấy phần thi đấu còn dư lại đi.”
Đàm Đinh nhẹ nhàng nói.