• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Du nhăn mày nhìn quả cầu trong tay mình. Là một quả bóng cao su màu nâu, so với đầu người còn lớn hơn một vòng, vô cùng cứng rắn, manh mối quá ít hắn không thể tìm ra cách chơi.
          
“. . . . . Các cậu chơi trước đi.” Trác Du tỏ ra trấn định mà đem quả bóng rổ vứt sang cho Khương Đại Nhân bên cạnh nói: “Lâu rồi tôi không vận động, giờ hoạt động gân cốt trước đã.” Khương Đại Nhân làm cái thủ thế OK, rồi chạy ra chơi trước. Trác Du cảm thấy người ở thế giới này rảnh đến phát hoảng, đang yên đang lành tự tìm việc để làm. Ngày thường học tập mấy thứ linh tinh này nọ cũng thôi đi, như vậy đã rất bực bội rồi, thế mà còn phải tham gia câu lạc bộ gì đó. Mà nguyên chủ cũng của hắn cũng tham gia hình như gọi là câu lạc bộ bóng rổ.
 
Bóng rổ này hình như là một loại vận động ở thế giới này, Trác Du ngồi nhìn trong chốc lát, kết hợp cùng với kí ức trong đầu hắn, liền hiểu được cách chơi cùng quy tắc. 

Thật là nhàm chán. Nhưng không biết vì sao đại bộ phận người trên sân bóng đều là Alpha với Beta, Omega thì ít đến đáng thương, chỉ có lẻ tẻ vài Omega ngồi trên khán đài la to cố lên. Nhưng Trác Du vẫn có chút vui vẻ, hắn cảm thấy nguyên chủ của thân thể này trừ bỏ học tập nát một chút, thì vẫn là có không ít đồ vật chơi khá vui, ví dụ như điện thoại, ví dụ như cá bóng rổ này, hình như toàn bộ những việc không đàng hoàn hắn đều làm rất thành thục, rất quen tay.

Trác Du nhàm chán mà ngồi, sau đó nhìn thấy bọn Khương Đại Nhân chơi bóng rổ, liền cảm giác được tay chân cua hắn bắt đầu ngứa ngáy, vô cùng khẩn cấp muốn chạy vào sân để chơi. Trác Du thở dài, tiến lại gần sân. Ngay sau đó, mặt hắn liền vặn vẹo, thiếu chút nữa bị mùi của mồ hôi cùng các loại tin tức tố trong không khí hun cho ngất xỉu. 

Hắn tưởng rằng mùi tin tức tố cánh gà nướng của Khương Đại Nhân đã đủ đặc biệt, lại không nghĩ tới rằng còn có cái đặc biệt hơn, thậm chí còn có cả mùi của đậu hũ thúi, hắn vừa hít một ngụm da đầu đều tê dại hết cả lên.

Như vậy thì mùi hồng trà trên người hắn còn ngon chán, dù thế nào thì ngửi hương trà vẫn còn hơn là là chìm vào giấc ngủ cùng mùi đậu hũ thúi a. 

Trác Du lại đăm chiêu một chút cảm thấy vẫn là mùi trên người Đàm Đinh dễ ngửi nhất, nhẹ nhàng, khoan khoái vị lê, có khi ngay cả lúc nằm mộng cũng tràn đầy vị ngọt. Cũng không biết bây giờ Đàm Đinh đang làm gì a, hồi nãy lúc tách ra cảm thấy Đàm Đinh giống như có chút buồn bã ỉu xìu, lại bị đau đầu sao, Trác Du sách một tiếng, thật là phiền toái, thôi, chốc nữa tan học đi mua chút đồ ăn vặt, buổi tối lại hẹn hắn ra đưa cho hắn ăn vậy. 
————————

————————
—–
 
Đàm Đinh đầu tiên là ngửi được một cỗ mùi hoa. Hắn trong chốc lát có chút giật mình, có chút khó xác nhận xem đây là mùi hoa hay là mùi tin tức tố trên người ai đó, chỉ cảm thấy đầu óc bỗng có chút choáng váng, đứng có chút không vững. Nhưng sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn vào ben trong cánh cửa, liền lập tức có được đáp án, mùi hoa bên trong kia là của hoa, cũng có cả mùi tin tức tố của con người. 

Sau cánh cửa là một gian phòng rất lớn. Ánh sáng trong phòng cũng rất tốt, vừa bước vào liền thấy ngay một bồn hoa tươi lớn trên mặt đất, hương hoa thoang thoảng như thấm vào tận ruột gan. Có loại hoa Đàm Đinh vẫn là nhận ra được, có loại lại rất lạ, là loại Đàm Đinh chưa thấy bao giờ.

 
Đàm đinh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người quen, là Chu Đào Đào.

“Đàm Đinh. . . . ?” Chu Đào Đào đang ôm một chậu cây, nhìn thấy Đàm Đinh đứng ở cửa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là vô cùng cao hứng mà la to: “Giang Miên! Có người tới ! Còn là cùng khối với chúng ta!” 

Đàm Đinh còn chưa kịp phản ứng lại chợt nghe loảng xoảng một tiếng, là tiếng của bồn hoa rơi xuống đất. Ngay sau đó một trận mùi hương hoa hồng theo gió phần phật thổi tới bên cạnh hắn. Hắn tập trung nhìn vào, là một cô gái với khuôn mặt tràn đầy anh khí, tóc ngắn  chạy như điên về phía hắn, đằng sau cô là chậu hoa hướng dương bị rớt. 

Đàm Đinh theo bản năng mà muốn tránh đi, kết quả cô gái kia nước mắt giàn giụa cầm chặt vào một bên cánh tay hắn, gào: “Đồng học, nghênh cậu đến với câu lạc bộ thực vật! Tôi là Giang Miên, khối 11 ban ba! Bước vào cửa này thì không thể ra, ai ra thì người đó là chó!!!” 

Đàm Đinh đơ người. Hắn ý thức được vị cô nương này là một Alpha, không biết vì sao vị này khi nhìn thấy mình lại kích động như nhìn thấy con mồi, kích động đến nỗi hốc mắt đều đỏ lên, nước mắt giống như sắp tràn ra ngoài.

“Vị cô nương này, tôi không đi.” Đàm Đinh bị doạ đến lùi liên tục về phía sau, hắn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn vô cùng khách khí nói: “Nhưng mà cậu có thể buông ra trước không……” 

Giang Miên không cần suy nghĩ mà điên cuồng lắc đầu: “Tôi không tin!” 

Giang Miên nghẹn ngào nói: “Omega các cậu rất xấu, tới đây một lần rồi tất cả đều chạy sang câu lạc bộ thiêu thùa, hay thậm chí là chạy tới xem đám Alpha thúi kia chơi bóng rổ cũng không chịu quay lại đây, cậu phải thề, cậu không thề tôi liền không buông tay……. Ca! Anh buông em ra!!!!” 

Đàm Đinh cái gì cũng chưa nghe hiểu. Hắn mờ mịt mà nhìn nam sinh vừa xuất hiện đang túm lấy phía sau cổ áo đồng phục của Giang Miên, đem Giang Miên quảng sang một bên: “Nếu anh mà là Omega thấy em liền trực tiếp báo cảnh sát.”

Nam sinh kia lạnh giọng khiển trách Giang Miên: “Lo đi thu thập chậu hoa hướng dương kia của em đi, vỡ nát hết rồi.” 

Giang Miên như là trái cà tím héo, cúi cúi đầu, bụm mặt ô ô chạy đi thu thập tàn cuộc.

Nam sinh kia lúc này mới quay lại phía Đàm Đinh. Đàm Đinh lúc này mới chú ý tới bộ dáng của thiếu niên này rất tốt, tuấn tú lịch sự tao nhã, mặt mày cùng vị cô nương tên Giang Miên kia có 3 phần tương tự, cũng là một Alpha. Nam sinh giơ tay về phía Đàm Đinh, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi là Giang Hành khối 11 ban ba, em gái tôi lỗ mãng doạ dến cậu rồi.”

Đàm Đinh dừng một chút, bắt tay với Giang Hành, rồi thả tay, lắc đầu nói: “Khối 11 ban sáu, Đàm Đinh. Không sao đâu, lệnh muội…… thực nhiệt tình.”

Trên người Giang Hành có một cỗ mùi hương thanh mát, Đàm Đinh ngửi có chút quen thuộc, sau đó nhớ ra đây là mùi bạc hà. Đang lúc Đàm Đinh đang ngẩn người, Giang Hành lại vô cùng khách khí mà mở miệng: “Câu lạc bộ của chúng ta có chút buồn tẻ, chủ yếu là dưỡng hoa cỏ, nếu đồng học không có hứng thú chúng ta cũng không cưỡng ép cậu lưu lại.” 

Chẳng qua Giang Hành vừa dứt lời, Giang Miên ở xa xa lại bắt đầu nghẹn ngào, đại cô nương một mét tám ngồi nức nở, lấy ra khăn tay trong ví, một bên điên cuồng gào khóc một bên hăng hái lau nước mũi.

Đàm Đinh: “…….”

Giang Hành: “…….”

Đàm Đinh cũng không nghĩ lại phiền phức như vậy. Nguyên chủ của cơ thể này lúc trước quả thực có đăng kí vào câu lạc bộ thực vật này, chẳng qua là chưa vào câu lạc bộ này một lần nào. 

Đàm Đinh cùng Trác Du vốn là muốn trực tiếp quay về kí túc xá, nhưng lúc hai người đang đi trên đường, Trác Du lại bị Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm lôi đi chơi cái bóng rổ gì đó. Trác Du bị kéo đi giống như có chút lo lắng, không ngừng quay đầu nhìn lại hắn, Đàm Đinh đứng tại chỗ ngẩn người một chút, sau đó phản ứng lại, lập tức cười cười hướng Trác Du phất phất tay, ý bảo hắn ở một mình không có vấn đề gì. 

Chính là nhìn thấy thân ảnh bọn họ dần dần đi xa, tươi cười trên mặt Đàm Đinh có chút ảm đạm, cậu cắn cắn môi dưới, ánh mắt cụp xuống. Đàm Đinh cảm thấy được, bản thân hắn bây giờ giống như có chút ỷ lại vào Trác Du. Cậu biết chính mình đầu gỗ, không biết kết bạn, đối với mọi thứ ở nơi này đều nhận biết chậm hơn so với Trác Du. Cậu không biết dùng điện thoại, là Trác Du dạy cho cậu, ngay cả thẻ để ăn cơm trưa cũng không biết dùng đều là Trác Du giúp cậu quẹt. Cậu biết ngày ngày dính vào bên người Trác Du, như vậy rất nhanh sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, làm liên luỵ Trác Du. Đàm Đinh mờ mịt nhìn chằm chằm mũi chân chính mình. Cậu nghĩ cậu cũng nên từng bước quen biết thêm một số người khác. 

“Tôi sẽ không đi.” Đàm Đinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn thẳng vào mắt Giang Hành: “Lúc trước tôi đã đăng ký, là người phải biết giữ lời, không cần biết nhàm chán thế nào, tôi vẫn sẽ vào câu lạc bộ này.” 

Lời này kỳ thật cẩn thận cân nhắc một chút cũng sẽ thấy không hợp lý, dù sao câu lạc bộ này hoạt động cũng đã hoạt động được một nửa học kỳ, nguyên chủ cũng không một lần ghé qua. Nhưng Giang Hành vẫn là ngẩn ra. Omega trước mặt này thanh tuyển, xinh đẹp, rõ ràng bộ dáng trẻ trung tinh xảo, nhưng lời nói lại có nề nếp, giống một ông cụ non vậy. Có chút cổ quái nhưng lời nói lại làm cho người ta không nhịn được mà tin phục.

Giang Hành bật cười, gật đầu nói: “Kia thật tốt quá, nếu như vậy, tôi liền mang cậu đi thăm hoa cỏ ở chỗ chúng ta trước.”

Đàm Đinh không hiểu vì sao hắn lại cười. 

“Tôi cùng em gái tôi rất thích hoa cỏ, liền vào trong cái câu lạc bộ này, bình thường diễn thuyết trong trường và một số hoạt động khác cần hoa tươi đều là do chúng ta phụ trách.” 

Giang Hành ôn hòa nói: “Nhưng hiện tại, thời đại biến hoá quá nhanh, công việc dưỡng hoa chăm sóc cây cỏ tẻ nhạt này không được mọi người ưu ái nữa….” 

“Sẽ không, vạn vật đều có linh, tôi cũng rất thích hoa cỏ.” Đàm Đinh nói. 

Giang Hành giật mình một chút, sau đó lập tức liền bật cười. Omega này nhìn qua bộ dáng ít nói, không nghĩ tới lời nói ra miệng lại chọc người vui vẻ như vậy, thật ra lại rất đáng yêu.

“Kia Đàm Đinh đồng học thích hoa gì?” 

Vây xem đã lâu, Giang Miên chen vào, nhảy nhót hỏi: “Nơi này nếu có, vừa vặn tặng cậu một chậu đem về kí túc xã nuôi, coi như lễ gặp mặt!” Giang Miên vẫn là thực tự tin, câu lạc bộ của bọn họ tuy rằng không nổi tiếng, nhưng là có rất đa dạng các loại hoa, từ hoa hồng, bách hợp, cẩm chướng, ngay cả giống cát cánh, tú cầu bọn họ cũng trồng, tuy rằng mọc không được tốt lắm.

Đàm Đinh tựa hồ là có chút kinh hỉ, ngại ngùng mà nói cám ơn. Giang Miên cười hì hì nói không có việc gì.

“Một năm xuân sắc tàn phá tẫn, lại tìm Diêu hoàng Ngụy tím xem.”*
(*Câu này hơi khó hiểu bọn mình cũng không rõ nghĩa của nó, xin lỗi về sự bất tiện này,  bọn mình sẽ cố gắng khắc phục sớm nhất,mong mọi người thông cảm, ai biết thì chỉ bọn mình với nha.)

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tới, Đàm Đinh chậm rãi mở miệng. Giang Miên vừa nghe ánh mắt liền từ từ dại ra. Nhưng trong mắt Đàm Đinh tràn đầy khao khát, thao thao bất tuyệt nói: “Nếu nói hoa tôi thích nhất thì là mẫu đơn, trong đó mẫu đơn tử nguỵ(1), diêu hoàng(2) là tuyệt nhất, nhưng nếu luận về thanh lịch, tao nhã, vẫn là tuyết tháp(3) tốt hơn… Tôi liền chọn bạch tuyết tháp đi, phiền toái cô nương rồi.”  

Giang Miên: “. . . . . . ?”
(1),(2)(3): tên 3 loại hoa mẫu đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK