Edit&Beta: Linh Lăng Các
– —-
Đàm Đinh không nói nên lời.
Cậu chỉ là cầm lấy cái thúng đứng ngốc tại chỗ, nhưng mà sự mất mát cùng uể oải trong mắt đều sắp tích tụ thành sông sắp sửa ngập luôn cả cái vườn trái cây này luôn rồi.
Trác Du vốn dĩ đối với việc hái trái cây một chút hứng thú cũng không có, cảm thấy việc xách theo cái thúng rồi đi hái táo vặt nho này nọ thân sự là nhàm chán lại khiến người ta mệt mỏi.
Nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Đàm Đinh thất hồn lạc phách, trái tim Trác Du vô thức đập rộn ràng, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
“Không quan trọng.”
Trác Du chân tay vụng về mà an ủi nói: “Sau khi về tôi sẽ mua cho cậu một đóng trái cây ngon để ăn, lần trước ở siêu thị tôi thấy rất nhiều loại trái cây mới lạ, cuối tuần này đều sẽ mua cho cậu ăn, chúng ta không cần hiếm lạ mấy trò rách nát như hái trái cây này ha.”
Đàm Đinh đầu tiên là ngước mắt an tĩnh mà nhìn chằm chằm Trác Du nhìn trong chốc lát, sau một lúc lâu chỉ là cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Không cần.”
Đàm Đinh thực nhẹ thực nhẹ mà nói: “Chỉ là tôi ôm kỳ vọng quá lớn thôi. Tôi cũng thấy được một ít quả quýt quả hồng trên cây như vậy cũng được rồi.”
Tâm trạng của Đàm Đinh dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Cậu thậm chí còn cong cong mắt cười với Trác Du một chút, ngay sau đó liền vội vàng mà cúi đầu, xách theo cái thúng đi về phía cây quýt kia.
Nhưng mà Trác Du mắt sắc, lập tức liền trộm nhìn Đàm Đinh lúc xoay người, mắt vẫn là rũ xuống, đồng thời cậu còn tiếc nuối mà khép lại quyển sổ nhỏ mà cậu coi như bảo bối vừa rồi, lặng lẽ nhét vào túi áo bên người.
Trác Du biết rằng dựa vào bản tính ngây thơ nhưng nhạy cảm của Đàm Đinh, cho dù nhìn vẻ ngoài thì thấy bình tĩnh nhưng trong lòng nhất định đã khổ sở muốn chết.
Nhưng biết làm sao bây giờ a.
Trác Du nhàm chán mà chọc chọc vài quả hồng héo, chung quy vẫn là không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh dưới gốc cây quýt ở trong góc kia. Hắn vừa nhìn lại thấy trong thúng của Đàm Đinh có vài ba quả và cậu đang kiễng chân lên cố gắng với lấy một quả quýt lớn hiếm hoi trên đầu cành.
Ngốc muốn chết.
Trác Du thấy đầu ngón tay Đàm Đinh chỉ cách quả quýt kia có vài milimet nữa, nhưng lại sống chết với không tới, hắn xem đến trong lòng cũng sốt ruột, do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đi qua giúp Đàm Đinh một chút.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Kết quả lại có một con chuột đen lớn bỗng dưng vụt tới.
“Đàm Đinh đồng học? Thật trùng hợp a.”
Mấy ngày không gặp Giang Miên tựa hồ lại cao thêm một chút, nhảy nhót vui vẻ mà chạy tới.
Cô tình cờ vác hai cái thúng trái cây lớn đi ngang qua, rất có tư thế muốn đem toàn bộ vườn trái cây đào rỗng.
Giang Miên tựa hồ là đang chuẩn bị về phía một cây ăn quả đang kéo dài hơi tàn trước mặt kết quả lại vừa vặn gặp được Đàm Đinh, ánh mắt sáng lên, lập tức vô cùng kinh hỉ mà chào hỏi: “– hóa ra vận may của chủ nhiệm lớp cậu cũng kém như vậy a, tôi còn tưởng là các cậu sẽ đi công viên giải trí chơi nguyên một ngày đó?”
Cô nhìn nhìn tư thế của Đàm Đinh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cậu với không tới sao, để tôi giúp cậu.”
Đàm Đinh còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Giang Miên đặt thúng trong tay xuống đất, lưu loát mà vén tay áo lên, rồi lùi về phía sau vài bước.
Sau đó cô nhanh như chớp mà bắt đầy chạy lấy đà linh hoạt nhảy lên, duỗi tay một cái liền dễ dàng mà hái được quả quýt lớn kia xuống.
Đàm Đinh: “…..!”
“Cho cậu– nhưng mà sao trái cây của cậu ít như vậy a?”
Giang Miên giơ tay lên, đầu tiên là nhẹ nhàng mà ném quả quýt kia vào thúng của Đàm Đinh, sau đó lại liếc thấy đáy thúng sạch sẽ thì vô cùng thoải mái, hào phóng mà đem trái cây trong thúng của mình sang thúng của Đàm Đinh: “Chỗ tôi còn có một ít táo, là ở chỗ sâu trong khu vườn, này, chia cho cậu một chút.”
Đàm Đinh nhìn những quả táo to bự lăn vào trong thúng của mình, giống như là sợ ngây người, ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn mà nhìn Giang Miên không nói nên lời.
Giang Miên đắc ý mà nhếch miệng cười cười.
Cô chỉ chỉ phía sau, nhiệt tình mà nói: “Tôi đi ra bên kia xem một chút, cần hỗ trợ thì cứ tới tìm tôi, thành tích nhảy xa của tôi từ nhỏ đã vô cùng tốt, chỉ cần là quả cao trên dưới 3m tôi đều có thể hái giúp cậu nga!”
Đàm Đinh: “…. Cảm ơn cậu, Giang Miên đồng học.”
Giang Miên cười hắc hắc mà hướng cậu phất phất tay, xoay người tiếp tục công cuộc đào rỗng vườn trái cây.
Đàm Đinh nhìn nhìn những quả táo trong thúng, ngẩng đầu lại sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó cậu tựa hồ là cảm ứng được cái gì đó mà quay đầu đi, liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Trác Du.
“Trác Du…”
Đàm Đinh đầu tiên là có chút vui vẻ mà kêu tên của hắn, mà sau khi cậu thấy được sắc mặt của Trác Du thì có chút phát khiếp mà rụt rè dừng bước.
Đàm Đinh mờ mịt mà dừng một chút, liền nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Giang Miên vừa nói đằng sau có cây táo, chúng ta đi xem đi?”
Trác Du trầm mặc một lát.
Rồi hắn đột nhiên cầm lấy một quả táo trong thúng của Đàm Đinh, tùy tiện mà xoa xoa lên tay áo, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Đàm Đinh, làm như không có việc gì mà cắt một miếng táo.
“Đi.”
Quả táo nhiều nước lại giòn giòn ngọt ngọt tan trong miệng, Trác Du vô thanh vô thức mà nhai thật lâu cảm thụ được vị chua chua ngọt ngọt độc đáo kia nhảy nhót trên lưỡi mình rồi từ từ tan ra.
Sau một lúc lâu hắn thực bình tĩnh mà nhìn Đàm Đinh nói: “Sao lại không đi?”
– —-
Sâu trong khu vườn quả nhiên có mấy cây táo.
Đàm Đinh còn chưa kịp cao hứng, liền thấy Trác Du dừng lại đứng thẳng tại chỗ, sau đó đột nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy một cái, nhảy thẳng tới chỗ quả táo cao nhất trên cây.
Sau đó Trác Du trước tiên là cầm quả táo kia đánh giá một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, làm như không có việc gì mà ngó về phía Đàm Đinh một cái.
Nhưng mà hắn cũng không nói gì, chỉ là ngón tay buông lỏng, đem quả táo kia tùy ý mà ném vào trong thúng của mình, xoay người lại nhảy dựng lên, liền nhảy vài cái, cùng với tiếng xào xạc của cành cây va chạm, rất mau trong tay hắn liền tràn đầy một đống quả táo.
Trác Du lại tiếp tục đánh giá mấy quả táo trong tay một lát, sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu, rồi lại khẽ liếc Đàm Đinh một cái.
Đàm Đinh: “…..”
Đàm Đinh nhận ra rằng có chỗ nào đó không đúng.
“Trác Du, có phải là cậu không thích hái trái cây hay không?”
Cậu cảm giác được trên mặt Trác Du viết năm cái chữ to “Mau chú ý tới tôi”, vì thế Đàm Đinh ngây người 3 giấy, chung quy vẫn là cẩn thận mà mở miệng: “Không sao, chúng ta có thể trở về sớm một chút, tôi mang theo sach bài tập vật lý đây, chúng ta có thể…”
“Không ghét.”
Trác Du thong thả ung dung nói: “Huống hồ không phải là cậu thích tái sao, tôi hái cho cậu nhiều một chút, cậu xách thúng theo tôi là được.”
Đàm Đinh đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau một lúc lâu mới chớp chớp mắt, thực vui vẻ mà nhỏ giọng ừ một tiếng.
Trác Du lại tiến vào trạng thái khổng tước xòe đuôi.
Đàm Đinh liền nhìn hắn nghênh ngang lắc lư cái đuôi to, nhanh nhẹn linh hoạt mà nhảy lên nhảy xuống, vô cùng gọn gàng mà hái hết quả táo này đến quả táo kia, sau đó còn soái khí mà trang bức ném vào trong thúng của Đàm Đinh.
Đàm Đinh ngoan ngoãn mà đi theo phía sau hắn đem những quả táo xếp vô cùng ngay ngắn, sau đó nhìn cái thúng chậm rãi phình ra nhô lên như một tòa núi nhỏ, rất nhanh liền đầy đến mức không thể cầm nổi.
Vì thế Trác Du cầm trong tay một quả táo cuối cùng, tạo thành một cái đỉnh cho tòa núi nhỏ thơm ngon này.
Hắn tùy ý mà lau lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm toàn bộ cánh tay vừa mỏi vừa đau, nhưng nhìn sườn mặt vui vẻ, nhảy nhót của Đàm Đinh trong lòng khẽ nhéo một cái.
“Như thế nào.”
Trác Du đắc ý dào dạt mà lắc lẵ cái đuôi hỏi: “Có tôi hái vừa đều lại vừa ổn hay không? Hơn nữa mấy quả táo tôi chọn đều to hơn rất nhiều so với mấy quả của người bạn ở câu lạc bộ thực vật cho cậu đúng không?”
Đàm Đinh sau một lúc lâu mới phản ứng lại Trác Du là đang nói Giang Miên.
Cậu nhất thời không phản ứng kịp vì sao đang êm đẹp mà lại chuyển sang đề tài này, nhưng là cúi đầu nhìn thấy cái thúng đầy táo nặng trĩu, vẫn là thành thật mà gật gật đầu.
“Rất lớn, rất nhiều.”
Giấc mộng được thực hiện nên tâm trạng Đàm Đinh rất tốt, cậu cố hết sức mà ôm thúng, ngẩng đầu, thực nghiêm túc mà nhìn Trác Du nói; “Trác Du, cậu thật lợi hại.”
Haizzz, người này sao lại…sao lại khen người ta một cách trực tiếp như vậy a.
Trác Du dừng một chút, sau một lúc lâu mới khẽ hừ một tiếng quay đầu đi.
Không đợi Đàm Đinh nói chuyện, Trác Du lại liếc mắt nhìn cánh tay gầy yếu của cậu, dừng một chút, trực tiếp cầm lấy cái thúng nặng rồi đi thẳng.
“Đi nhanh đi.”
Trác Du nói: “Tôi thấy sắc trời không còn sớm, bọn họ sợ là đã sớm trở về, nhanh lên không thì quay lại cơm cũng chả còn mấy miếng.”
– —-
Mồm Trác Du thật sự là được khai quang.
“– đây là tôi đã tận lực lưu lại cho các cậu.”
Hàn Tử Khiêm khóc chít chít mà chỉ vào nửa chén cơm cùng hai cái đĩa đồ ăn phụ lẻ loi hiu quạnh trên bàn: “Hai người các cậu về cũng quá muộn đi, tìm người tìm không thấy, nhắn wechat cũng không trả lời tôi, vốn dĩ ở đây đã ít thức ăn, lại còn có mấy Alpha khờ kia ăn vô cùng nhanh, tôi ăn cơm cũng phải tranh tranh đoạt đoạt một hồi…”
Trác Du thật sự rất câm nín.
Hắn kỳ thật không quá để ý đến chất lượng đồ ăn lắm, nhưng mà bên cạnh lại có người rất tham ăn, liền mấy món cơm lức rau nguội như này không biết có đủ hay không…
“Không sao.” Đàm Đinh nói.
Trác Du sửng sốt.
Đàm Đinh tựa hồ là có chút mệt mỏi, cúi đầu xoa xoa đôi mắt, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng mà cùng Trác Du nói: “Hôm nay tôi thật sự là có chút mặt mỏi, thật sự là không có sức ăn cơm, vừa đủ cho một mình Trác Du ăn — tôi còn mang theo chút đồ ăn vặt, tôi đi lấy cho cậu một chút.”
Một lát sau, Đàm Đinh ôm một túi trứng kho cùng chân giò hun khói, chậm rì rì mà đi ra khỏi phòng mình.
Trác Du nhìn hai má cậu bừng lên tông màu cam ấm áp dưới ánh hoàng hôn, khóe mắt nam hài ửng đỏ, vừa ngáp vừa đem hai túi lớn nhét vào trong lòng mình, lại xoa xoa đôi mắt ươn ướt, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cậu ăn nhiều chút, tôi, tôi đi ngủ trước.”
Trác Du xách túi trứng kho trầm mặc sau một lúc lâu, lại nhìn Đàm Đinh tựa hồ là mệt đến ngay cả đứng cũng không vững, có chút chần chờ hỏi: “Cậu không thoải mái sao? Sao đột nhiên liền mệt mỏi như vậy? Cơm không ăn đã đi ngủ rồi?”
“Lúc ra vườn trái cây liền cảm thấy có chút choáng váng.”
Không biết có phải vì hoàng hôn chiếu rọi hay không, làn da lộ ra chỗ cổ của Đàm Đinh đều lộ ra màu hồng nhạt, cậu lại lẩm bẩm ngáp một cái, chậm rì rì nói: “– có thể do ngồi quá lâu trên cái thứ gọi là xe buýt kia, tôi nghỉ ngơi một chút liền tốt rồi.”
“Chúc cậu ngủ ngon, Trác Du.” Đàm Đinh nói.
Buổi tối 6 giờ rưỡi nói ngủ ngon chuyện này là thật sự có chút quái dị.
Tuy rằng hắn cảm thấy Đàm Đinh hành vi đến cơm cũng không ăn của Đàm Đinh thật sự có chút khác thường nhưng Trác Du nhìn bộ dáng của cậu đúng là thật sự không quá tỉnh táo, chung quy vẫn là chần chờ mà gật gật đầu nói ngủ ngon.
Vì thế Trác Du ngồi ở trên thềm đá, vừa nhìn cảnh hoàng hôn cùng núi non ngoài cửa, sơn cảnh cùng hoàng hôn, vừa bóc ra hai quả trứng kho cùng ba miếng chân giò hun khói, hứng thú tưng bừng mà gắp vào trong bát mình.
Sau đó hắn liền cứ như vậy mà đem nửa chén cơm nguội kia giải quyết trước ánh mắt cực kỳ hâm mộ của con chó vàng trong sân, hư vô mờ mịt mà ăn xong bữa cơm chiều.