Chương 7: Săn linh dược
Hóa ra ÂÂu Dương trưởng lão chính là vị trưởng lão đã đăng ký cho Sở Hành, nhưng ông còn một thân phận khác, chính là quản sự của Võ Kỹ Các.
Ông cảm thấy người đã đánh nát cơ quan cọc này rất có khả năng là Sở Hành, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, ông lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Dù sao thì Sở Hành mới chỉ tu luyện Hư Huyễn Chưởng được mười ngày. Trong vòng mười ngày, hắn không thể nào tu luyện Hư Huyễn Chưởng đến trình độ này được.
"ÂÂu Dương trưởng lão, ngài mau tới xem cái này." Trong lúc ông còn đang nghi hoặc, mật thất bên cạnh lại truyền đến tiếng gọi.
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, Âu Dương trưởng lão lại một lần nữa kinh hãi, bởi vì cơ quan cọc trong mật thất này đã bị phá nát thành từng mảnh.
“Lôi Đình Tam Thức, thức thứ hai.”
“Trong nội môn chưa có một ai học qua võ kỹ này.” Lần này, vẻ mặt của Âu Dương trưởng lão đã trở nên nghiêm trọng.
Lôi Đình Tam Thức là võ kỹ chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tu luyện, bây giờ lại xuất hiện ở nội môn như vậy, chứng tỏ có đệ tử hạch tâm để lộ võ kỹ này ở nội môn.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, ông lại cảm thấy điều này không có khả năng. Dù sao thì nguyên tắc của Thanh Long tông rất nghiêm khắc, nếu có người dám lén lút tiết lộ võ kỹ, cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện. Đệ tử nòng cốt sẽ không ngu ngốc đến mức làm ra một chuyện như vậy.
"Chẳng lẽ…?" Cuối cùng, Âu Dương trưởng lão cũng tìm được một chút manh mối, sau đó nói với trưởng lão đang đứng phía sau: "Đi mời Tô Linh trưởng lão đến đây."
Cùng lúc đó, Sở Hành đang tu luyện ở trong phòng của mình.
Trải qua một canh giờ luyện hóa, Sở Hành đã liên tiếp luyện hóa ba ngọn Tiên Linh thảo. Nếu như cảnh tượng này bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ không nói nên lời.
Bởi vì cho dù là cao thủ tu võ cũng cần ít nhất một ngày mới có thể luyện hóa được một ngọn Tiên Linh thảo, trong khi đó Sở Hành còn chưa mất đến nửa canh giờ.
Hơn nữa, tất cả Tiên Linh thảo mà Sở Hành luyện hóa đều được đan điền hấp thu, không hề lãng phí dù chỉ là một chút.
Ngay cả cao thủ tu võ cũng không thể làm được loại chuyện này. Nghe nói, người bình thường luyện hóa Tiên Linh thảo, có thể hấp thu được năm phần mười linh khí đã được xem là tốt lắm rồi.
"Xem ra, muốn lấy được sức mạnh từ ngươi cũng phải trả một cái giá rất lớn." Dù vậy, Sở Hành vẫn có chút bất lực, bởi vì sau khi luyện hóa ba ngọn tiên thảo, hắn không hề có cảm giác đột phá, thậm chí còn cảm thấy đan điền của mình trống rỗng.
Đổi lại là người bình thường, nếu như có thể hấp thu toàn bộ linh khí của ba ngọn Tiên Linh thảo, gần như có thể đột phá từ Linh Vũ tầng thứ tư đến Linh Vũ tầng thứ năm.
Điều này chứng tỏ rằng mặc dù thần lôi ban cho Sở Hành sức mạnh vượt xa người thường, nhưng muốn nâng cao tu vi, hắn cũng phải trả một cái giá vượt xa người thường.
Mặc dù Sở Hành có thể ngưng tụ linh khí thông qua pháp quyết, nhưng cho dù có tu luyện liên tục mấy tháng trời, cũng không bao giờ so được với linh khí trong một ngọn Tiên Linh thảo.
Từ điểm này có thể thấy, nếu Sở Hành muốn nâng cao tu vi thì cần phải trả một cái giá cực kỳ lớn. Đây cũng là vấn đề nan giải mà hắn sắp phải đối mặt.
"Haiz, chẳng lẽ đây được gọi là được này mất kia sao?"
Nhìn hai ngọn Tiên Linh thảo ở đầu giường, Sở Hành rất muốn luyện hóa bọn chúng, nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì đây là thứ hắn chuẩn bị trả lại cho Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt tỷ hẳn là sắp tiến vào Linh Vũ tầng thứ năm rồi. Hai ngọn Tiên Linh thảo này có thể giúp được cho nàng." Do dự một lúc, Sở Hành đem Tiên Linh thảo cất đi, sau đó thổi đèn rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Sở Hành thức dậy rất sớm, hắn ôm theo hai ngọn Tiên Linh thảo đi tìm Sở Nguyệt.
Tuy nhiên, nội môn quá lớn, nghe nói đệ tử nội môn còn nhiều hơn đệ tử ngoại môn, tổng cộng có đến mười vạn người.
Quần thể cung điện mênh mông rộng lớn, tìm người ở một nơi như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
"Đại ca, huynh nghĩ chúng ta có nên tham gia liên minh hay không? Dù sao thì đi săn linh dược cũng cần người đông thế mạnh."
“Gia nhập liên minh rất khó thoát thân, nếu như sau này liên minh gặp nạn, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."
"Huynh nói cũng đúng, thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên đến quảng trường báo danh trước." Một cặp thanh niên nhìn giống như huynh đệ đi ngang qua Sở Hành, nhưng cuộc trò chuyện của bọn họ vừa rồi lại khiến hắn vui mừng khôn xiết.
"Hai vị sư huynh, các huynh vừa nói hoạt động săn linh dược đã bắt đầu mở báo danh rồi sao?" Sở Hành tiến lên hỏi.
"Đúng vậy, thời gian săn linh dược mỗi năm đều không cố định. Năm nay quả thực sớm hơn những năm trước."
“Xem ra đệ là đệ tử mới của năm nay? Nếu muốn báo danh thì cứ đi với chúng ta.”
"Làm phiền hai vị sư huynh." Sở Hành mỉm cười khách khí, hắn đang cảm thấy vô cùng phấn khích.
Linh dược chính là thảo dược chứa đựng linh khí. Chúng thường được chia thành bốn cấp bậc hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm tùy theo chủng loại. Tiên Linh thảo trong tay Sở Hành chính là linh dược thượng phẩm.
Về phần săn linh dược, đó là phúc lợi mà Thanh Long tông cung cấp cho các đệ tử nội môn.
Trên dãy núi Thanh Long có một nơi mọc rất nhiều linh dược, nơi đó được gọi là núi Linh Dược.
Núi Linh Dược vốn là cấm địa của Thanh Long tông, nhưng mỗi năm sẽ được mở ra một lần, tất cả đệ tử nội môn đều có thể báo danh để tham gia.
Sở dĩ gọi là săn linh dược là vì linh dược có linh tính, chúng có thể nhảy ra khỏi mặt đất, chạy với tốc độ cực nhanh, hơn nữa sức công kích của chúng cũng khá mạnh, muốn hái được cũng không phải là chuyện dễ.
Hiện tại, Sở Hành cần nhất là linh dược, lấy được càng nhiều thì càng tốt, vậy nên hoạt động săn linh dược bắt đầu vào lúc này là một tin tức tốt đối với hắn.
"Sư đệ, xem ra đệ vẫn chưa gia nhập liên minh, không lẽ đệ định đi săn một mình sao?" Hai huynh đệ nhìn về phía Sở Hành.
"Có vấn đề gì sao?" Sở Hành có chút không hiểu.
"Thành thật mà nói, việc săn linh dược này không phải là việc một người có thể làm được. Ta khuyên đệ nên gia nhập liên minh là tốt nhất." Hai huynh đệ có lòng tốt nhắc nhở.
Liên minh là một tổ chức do các đệ tử nội môn cùng nhau thành lập, bởi vì tổ chức này có thể gắn kết mối quan hệ giữa các đệ tử, nên Thanh Long tông không những không phản đối mà còn vô cùng khuyến khích.
"Ta mới vào nội môn, không biết nhiều về liên minh, không biết trong nội môn có liên minh nào mạnh?" Sở Hành tò mò hỏi.
"Haha, đệ hỏi đúng người rồi, huynh đệ chúng ta vừa tiến hành khảo sát rất nhiều liên minh trong nội môn."
“Theo khảo sát, chúng ta được biết, trong nội môn có hàng ngàn liên minh lớn nhỏ. Trong số đó, liên minh có thế lực mạnh nhất chính là Thiên Hạ Minh và Kiếm Đạo Minh."
“Thiên Hạ Minh có số lượng thành viên lớn nhất, hơn năm ngàn người. Mấy người có chữ Thiên Hạ trên lưng bên kia chính là thành viên của Thiên Hạ Minh."
"Kiếm Đạo Minh có ít thành viên hơn, nhưng ít nhất cũng có hơn một ngàn người. Kiếm Đạo Minh khá đặc biệt, nếu đệ muốn tham gia thì phải tu luyện võ kỹ sử dụng kiếm. Mấy người mang thiết huyền kiếm ở đằng kia chính là thành viên của Kiếm Đạo Minh."
“Sở dĩ ta nói hai liên minh này mạnh nhất không chỉ vì số lượng thành viên đông đảo, mà còn là vì người sáng lập ra hai liên minh này đều là những nhân vật nổi tiếng trong Thanh Long tông chúng ta."
“Hai người đó đã trở thành đệ tử nòng cốt từ mười năm trước, hiện tại cũng là những người giỏi nhất trong số các đệ tử nòng cốt. Có bọn họ chống lưng, rất ít người dám động đến thành viên của Thiên Hạ Minh và Kiếm Đạo Minh."
"Đại ca, huynh nói sai rồi. Mặc dù Thiên Hạ Minh và Kiếm Đạo Minh rất mạnh, nhưng ta nghĩ liên minh mạnh nhất phải là Dực Minh." Trong lúc ca ca đang nói chuyện hăng say, đệ đệ đã ngắt lời với một ý kiến trái chiều.
“Dực Minh quả thực rất mạnh, nhưng số lượng thành viên lại quá ít. Người ta có câu, hai quyền không đánh lại bốn tay, nếu như xảy ra xung đột, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của Thiên Hạ Minh cùng với Kiếm Đạo Minh.” Ca ca lắc đầu nói.
"Vậy cũng chưa chắc, mặc dù Dực Minh có ít thành viên, nhưng bọn họ đều là những người ưu tú nhất, có thể lấy một chọi một trăm. Ta nghĩ rằng nếu Thiên Hạ Minh có bắt tay với Kiếm Đạo Minh, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Dực Minh." Đệ đệ phản bác lại.
"Hai vị, rốt cuộc Dực Minh này có lai lịch thế nào?" Nhìn thấy hai người tranh cãi không ngừng, Sở Hành càng nghe càng thấy tò mò.
"Sư đệ, nghe ta nói, Dực Minh này nhất định là thần thoại của nội môn chúng ta." Đệ đệ thấy vậy thì ôm lấy Sở Hành, bắt đầu khua môi múa mép kể lại.