Năm năm trước, đại lục Cửu Châu bất ngờ xuất hiện một hiện tượng lạ.
Thần lôi chín màu luẩn quẩn khắp bầu trời toàn bộ đại lục, uy lực cuồn cuộn, đủ để tiêu diệt toàn bộ đại lục.
Thế nhưng sau khi thần lôi đánh xuống, nó bỗng nhiên tan biến. Đừng nói tới huỷ diệt đại lục, thần lôi thậm chí còn chẳng phá hoại một thứ gì, vô cùng kỳ lạ.
Còn nơi mà thần lôi đánh xuống chính là địa giới của Thanh Châu, nơi cằn cỗi nhất Cửu Châu.
Chuyện này đã kinh động toàn bộ đại lục, thế lực thống trị toàn bộ đại lục là hoàng triều Khương Thị còn phái rất nhiều cao thủ tới Thanh Châu để tìm ra chân tướng…
Chỉ là đã năm năm trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.
……
Địa giới Thanh Châu, tông môn mọc lên như rừng, Thanh Long tông là một trong số đó.
Hôm nay là ngày thu nhận đệ tử mỗi năm một lần của Thanh Long tông.
Bên ngoài Thanh Long tông, biển người nghìn nghịt.
Có một người phụ nữ muốn con mình bái nhập Thanh Long tông, nhưng lại chửi như tát nước một đệ tử của Thanh Long tông.
“Một tên tạp dịch hạ đẳng như ngươi mà cũng xứng đuổi ta đi à?”
Người phụ nữ chỉ vào thiếu niên phía trước, bà ta không những hung dữ độc ác mà trong mắt còn tràn ngập khinh thường.
Sở dĩ bà ta dám ngông cuồng như vậy chỉ bởi vì thiếu niên kia là đệ tử ngoại môn của Thanh Long tông.
Mặc dù đệ tử ngoại môn cũng là người của Thanh Long tông, nhưng địa vị rất thấp, chẳng khác gì tạp dịch trong tông môn.
Đến cả người ngoài cũng xem thường những người này.
“Phu nhân, tông môn đã đóng lại, nếu muốn bái nhập tông môn, hãy đợi năm sau rồi tới.”
“Ngoài ra, ta cũng nhắc nhở bà một câu, ở đây là Thanh Long tông, không phải nơi bà có thể la lối om sòm, ta khuyên bà nên cẩn thận lời nói và hành động.”
Thiếu niên nghiêm túc nói.
Hắn tên là Sở Hành, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng lá gan của hắn lớn hơn người bình thường nhiều, chỉ riêng việc hắn cãi vã với người phụ nữ này, cũng rất ít người dám làm.
“Thằng oắt con, chỉ là một đệ tử ngoại môn thấp kém mà dám cả gan uy hiếp ta?”
“Ta nói cho ngươi, ngươi phải lập tức sắp xếp chỗ ở cho mẹ con ta, nếu không ngươi không xong với ta đâu.”
Người phụ nữ càng tức giận, bà ta túm vạt áo của Sở Hành, có vẻ như nếu hắn không nghe theo, bà ta sẽ đánh cho hắn một trận.
Nhưng trước tình hình này, không chỉ không có ai ra khuyên ngăn mà còn đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Đệ tử ngoại môn chính là những kẻ ti tiện như vậy, trong mắt mọi người, bọn hắn còn không bằng heo chó.
“Sở Hành đệ, gặp phải phiền phức gì à?”
Một giọng nói ngọt ngào bỗng nhiên truyền tới từ phía tông môn.
Đưa mắt lên xem, ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi, ánh mắt của đám đàn ông càng thẳng hơn.
Đó là một thiếu nữ, cho dù là gương mặt hay khí chất của thiếu nữ này đều vô cùng xuất chúng.
Đặc biệt là đôi chân xinh đẹp dưới lớp váy của nàng, trắng nõn như tuyết, dưới ánh nắng chiếu rọi, nó càng lấp lánh tỏa sáng, những người đàn ông ở đây nhìn thấy cảnh này đều nuốt nước bọt.
Mặc dù thiếu nữ này xinh đẹp, nhưng đôi mắt nàng lại vô cùng sắc bén, lúc này, ánh mắt sắc bén đó rơi xuống trên người của người phụ nữ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bà đang làm gì?”
“Không có gì, không có gì, ta chỉ là nói mấy câu với tiểu huynh đệ này mà thôi.” Vừa nói, bà ta vừa vỗ quần áo nhăn nhúm của thiếu niên do bị lôi kéo.
Người phụ nữ cười vô cùng khiên cưỡng, đến cả gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
Không vì điều gì khác, chỉ vì trên người thiếu nữ này mặc váy dài màu tím, đại diện cho đệ tử nội môn của Thanh Long Tông.
Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn khác nhau như trời và đất, người bình thường như bà ta hoàn toàn không dám đắc tội.
Thiếu nữ nhìn người phụ nữ, chỉ nói một chữ: “Cút.”
Nghe thấy lời nói, người phụ nữ không chút do dự dắt con trai mình nhanh chóng rời đi. Trong lúc hoảng hốt, bà ta còn ngã nhào một cái, vô cùng thảm hại.
Thấy vậy, Sở Hành đi tới phía trước thiếu nữ, hành một lễ: “Đa tạ Sở Nguyệt sư tỷ.”
“Sư tỷ gì chứ? Đệ khách sáo với ta như vậy làm gì, chúng ta là người nhà.” Sở Nguyệt nhíu mày, có chút không vui.
Nàng nói không sai, Sở Hành và nàng quả thực là người nhà, bọn họ đều đến từ một thế gia là Sở gia.
Sở Nguyệt chính là đường tỷ, con của nhị bá Sở Hành, nàng chỉ lớn hơn hắn một tuổi.
Tuy nhiên, ba năm trước, Sở Nguyệt đã thông qua bài kiểm tra của nội môn, trở thành đệ tử nội môn, bây giờ nàng đã là cao thủ Linh Vũ tầng thứ tư.
“Phải tuân thủ quy tắc của tông môn.” Sở Hành tươi tỉnh nói.
"Haizz." Nhưng khi nhìn thấy Sở Hành như vậy, Sở Nguyệt vẫn cảm thấy đau lòng: "Sở Hành đệ, đệ vẫn không tham gia đợt kiểm tra nội môn của năm nay à? Không lẽ đệ vẫn chưa đạt tới cảnh giới Linh Võ tầng thứ ba?”"
Sở Hành không trả lời, gương mặt hắn vẫn mỉm cười như cũ, không ai biết hắn đang có ý gì.
Thấy vậy, Sở Nguyệt bèn gỡ chiếc túi gấm đeo trên hông xuống, đặt vào trong tay Sở Hành: "Luyện hóa nó đi, có lẽ nó có thể giúp đệ đột phá tầng thứ ba."
Sở Hành mở túi gấm ra, một luồng linh khí bức người chợt tuôn ra, một gốc Tiên Linh thảo sáng rực, trong suốt, to chừng ngón tay đang nằm ở bên trong.
"Sở Nguyệt tỷ, thứ này rất quý, ta không thể nhận được.” Sở Hành vội vàng trả Tiên Linh Thảo lại cho Sở Nguyệt.
Tiên Linh Thảo chính là thuốc tiên của người tu võ, vô cùng quý giá, có công dụng vô tận với những người tu võ ở cảnh giới Linh Vũ.
Còn Sở gia, hàng năm đều sẽ trợ cấp cho mỗi người một gốc Tiên Linh thảo để khiến bọn họ nhanh chóng tăng tu vi.
Ngẫm lại, gốc cây này của Sở Nguyệt cũng do gia tộc trợ cấp, nhưng nàng vẫn chưa sử dụng, mà lại đưa cho Sở Hành, điều này khiến hắn vô cùng cảm động, mà cũng không nỡ nhận.
"Ta nói ta cho đệ thì đệ cứ lấy đi, đệ có còn là đệ đệ của ta nữa không.” Sở Nguyệt có chút không vui.
"Ôi chao, từ khi nào mà Sở Nguyệt tỷ lại hào phóng như vậy, vậy mà lại tặng Tiên Linh thảo cho người khác?"
"Tỷ xem đi, ta cũng là đệ đệ của tỷ, vừa hay sắp tới ta cũng sẽ đột phá cảnh giới Linh Vũ tầng thứ tư, hay là Sở Nguyệt tỷ tặng Tiên Linh thảo này cho ta có được không?”
Một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ với Sở Hành đi tới, trên người hắn cũng mặc trang phục của đệ tử nội môn.
Hắn tên là Sở Chân, cũng tới từ Sở gia. Năm năm trước, hắn và Sở Hành cùng nhau bái nhập Thanh Long tông, nhưng hai năm trước, hắn đã trở thành đệ tử nội môn.
"Sở Chân đệ, đệ đã đột phá cảnh giới Linh Võ tầng thứ ba, thành công ngưng tụ linh khí từ lâu rồi."
"Nhưng hiện tại, Sở Hành đệ vẫn chưa ngưng tụ được linh khí, Tiên Linh thảo này quan trọng với đệ ấy hơn." Sở Nguyệt mạnh mẽ nhét Tiên Linh thảo vào tay Sở Hành.
"Sở Nguyệt tỷ, tỷ nói sai rồi, mặc dù Tiên Linh thảo rất tốt, nhưng nó cũng không phải có tác dụng với tất cả mọi người."
"Loại người có thiên phú cực kém như Sở Hành, cho hắn Tiên Linh thảo cũng lãng phí mà thôi."
"Còn không bằng tặng cho ta." Nói tới đây, Sở Chân túm lấy Tiên Linh thảo trong tay Sở Hành, híp hai mắt lại, ánh mắt tràn ngập uy hiếp: "Sở Hành, ngươi thấy sao?"
Thấy tình huống này, Sở Hành cũng mỉm cười, lúc này hắn mới nói: "Ngươi nói đúng, Tiên Linh thảo quý giá như thế, đương nhiên phải đưa cho người cần nó. Tuy nhiên, Tiên Linh thảo này là thứ Sở Nguyệt tỷ tặng của ta, ngươi không hỏi mà tự ý lấy, có phải đã quá coi trọng bản thân rồi không ?"
Nói xong, Sở Hành duỗi tay về phía Tiên Linh Thảo trong tay Sở Chân.
"Ngươi dám lấy?" Sở Chân hung dữ nhìn chằm chằm Sở Hành.
Nhưng Sở Hành cũng không để ý hắn, mà cứ thế cầm Tiên Linh Thảo ở trong tay.
"Ngươi thật sự dám lấy?"
Thấy Sở Hành dám không nhìn mình, mặt Sở Chân Sở Chân sầm xuống, trông như sắp sửa ra tay.
"Sở Chân đệ, đệ định làm gì?" Sở Nguyệt lên tiếng hỏi.
Thấy Sở Nguyệt mở miệng, Sở Chân mới phất tay áo từ bỏ, nhưng hắn vẫn hung dữ trừng mắt liếc Sở Hành.
"Sở Nguyệt tỷ, gốc Tiên Linh thảo này là tỷ cho ta mượn, sau này ta chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi." Sở Hành cất Tiên Linh thảo xong thì nói.
"Được." Thấy Sở Hành đã nhận, Sở Nguyệt rất vui vẻ, nàng cũng chỉ tùy tiện đồng ý, hoàn toàn không muốn hắn trả lại cho mình.
"Thật buồn cười, trả lại? Ngươi lấy gì để trả lại?" Sở Chân nói.
Sở Hành vẫn không để ý tới Sở Chân, mà nói với Sở Nguyệt nói: "Đúng rồi, Sở Nguyệt tỷ, năm nay ta sẽ tham gia đợt kiểm tra nội môn."
"Khoe khoang tới mức nghiện rồi à?Vậy mà còn muốn tham gia kiểm tra nội môn, chỉ dựa vào ngươi à?" Sở Chân liên tục cười lạnh.
Lúc này, cuối cùng Sở Hành cũng nhìn sang Sở Chân, hỏi: "Nếu ta thông qua kiểm tra, ngươi định thế nào?"
"Không phải ta xem thường ngươi, nếu ngươi có thể thông qua đợt kiểm tra nội môn, ta sẽ đưa ngươi Tiên Linh thảo gia tộc trợ cấp cho ta năm nay." Sở Chân nói.
"Ngươi nói thật chứ?" Sở Hành híp mắt hỏi.
"Có Sở Nguyệt tỷ làm chứng, nhưng nếu ngươi không thể thông qua thì sao?" Sở Chân hỏi.
"Tiên Linh thảo của ta trong năm nay sẽ thuộc về ngươi."
Nói xong, Sở Hành từ biệt Sở Nguyệt, rồi tiếp tục đi làm việc cùng các đệ tử ngoại môn.
Nhìn thấy Sở Hành làm việc nặng, trong lòng Sở Nguyệt cảm thấy xót xa. Nàng không vui nhìn về phía Sở Chân: "Sở Chân đệ, chúng ta đều là người một nhà, đệ không giúp đỡ Sở Hành thì thôi đi, tại sao đệ còn muốn làm khó đệ ấy?"
"Người một nhà? Sở Nguyệt tỷ, chắc tỷ cũng biết, Sở Hành này hoàn toàn không phải người Sở gia chúng ta."
"Hắn đã vào tông môn năm năm mà vẫn không thể thông qua kiểm tra nội môn, quả thực là nỗi sỉ nhục của Sở gia chúng ta."
"Cả Sở gia có ai thích hắn chứ? Chỉ có mình tỷ đối xử tốt với hắn thôi, còn đưa cả Tiên Linh thảo của mình cho hắn dùng nữa." Sở Chân rất khó hiểu.
"Nhưng đệ ấy chính là người của Sở gia!" Sở Nguyệt có chút tức giận, nàng trừng mắt liếc hắn rồi rời đi.
Sở Chân vẫn đứng ở chỗ cũ bật cười không quan tâm. Sở gia không cần phế vật, mặc dù hắn không có được Tiên Linh thảo của Sở Nguyệt, nhưng hắn biết, gốc Tiên Linh thảo năm nay của Sở Hành chắc chắn sẽ là của hắn.
……
Đêm đã rất khuya, nơi nghỉ ngơi của đệ tử ngoại môn, một mảnh tối đen.
Bận rộn một ngày, tất cả mọi người đều đã rất mệt, đã đi ngủ từ sớm, chỉ có mỗi phòng của Sở Hành vẫn còn sáng đèn.
Hắn ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy Tiên Linh thảo mà Sở Nguyệt tỷ tặng cho mình ra, thấp giọng nói: "Hy vọng gốc Tiên Linh thảo này có thể cho người ăn no.”
Nói xong, Sở Hành nhắm hai mắt lại, đặt Tiên Linh thảo giữa hai bàn tay, bấm ra một pháp quyết kỳ lạ.
Mà lúc này, linh khí bên trong Tiên Linh thảo bắt đầu chảy từ lòng bàn tay của Sở Hành vào trong cơ thể hắn, cuối cùng hội tụ lại bên trong đan điền.
Cùng lúc đó, tiếng cắn nuốt truyền ra từ bên trong đan điền của Sở Hành, giống như có một thứ gì đó đang ăn.
Nếu nhìn xuyên qua làn da, sẽ có thể phát hiện ở một góc sâu trong đan điền của Sở Hành có một luồng sấm sét cắn nuốt.
Luồng sấm sét này chia thành chín màu, mỗi màu sắc đều giống như một con lôi đình cự thú, tỏa ra khí tức đáng sợ không thuộc về trời đất này.