"Rốt cuộc là cái gì?" Có người tò mò hỏi.
“Chẳng lẽ Tô Linh trưởng lão muốn hiến thân sao?” Có người không biết xấu hổ, hỏi ra câu không đứng đắn.
Tuy là trưởng lão, nhưng Tô Linh chỉ mới hai mươi tuổi. So với mấy lão già trong tông môn thì nàng dễ gần hơn, nhưng cũng chính vì vậy, rất nhiều người nói năng không hề kiêng dè.
Đối mặt với sự suy đoán của mọi người, Tô Linh chỉ nở một nụ cười yêu kiều. Nàng duỗi năm ngón tay thon dài, nói: "Năm bụi Tiên Linh thảo."
"Cái gì? Năm bụi Tiên Linh thảo?"
"Ta không nghe lầm chứ? Là Tiên Linh thảo đó, lại còn là năm bụi nữa chứ?" Tô Linh vừa dứt lời, đại điện lập tức hỗn loạn, tất cả mọi người người đều bàn tán xôn xao.
Tiên Linh thảo quý giá đến mức ngay cả Sở gia mỗi năm cũng chỉ có thể trợ cấp cho mỗi người một bụi.
Đối với người bình thường, Tiên Linh thảo là một báu vật vô giá, chưa từng thấy bao giờ.
Vậy mà bây giờ Thanh Long tông lại đưa ra năm bụi. Điều này thực sự có sức hấp dẫn rất lớn đối với đệ tử ngoại môn.
Nhưng với phần lớn mọi người, họ chỉ có thể nghĩ ở trong đầu mà thôi, vì họ biết mình sẽ không bao giờ với tới mấy bụi Tiên Linh thảo đó.
Ngược lại, Tiên Linh thảo chính là mục tiêu của các đệ tử đứng đầu, vậy nên người nào người nấy đều háo hức muốn thử sức.
Nhìn thấy khí thế của các đệ tử cao như vậy, Tô Linh hài lòng gật đầu, rồi giơ tay lên cao.
Phía sau lập tức vang lên tiếng kêu "ầm ầm", cánh cửa cao vài trượng đang từ từ mở ra.
"Các ngươi còn chờ gì nữa? Không ai muốn vượt qua cuộc thi này sao?" Nhìn các đệ tử ngơ ngác, Tô Linh mỉm cười ngọt ngào nói.
“Tiến lên!”
Ngay lập tức, những tiếng reo hò không ngừng vang lên, hàng vạn đệ tử ngoại môn lao thẳng vào cổng như một bầy ngựa hoang.
Sở Hành đi theo dòng người tiến về phía trước, cuối cùng cũng bước vào một cái hang sâu.
Hang động này vô cùng lớn, nhưng lại rất tăm tối, khiến cho tầm nhìn ở đây cực kỳ thấp. Mọi người đều biết nguy hiểm rình rập xung quanh có thể ập đến bất cứ lúc nào.
“Vì võ kỹ bậc bốn, vì năm ngọn Tiên Linh thảo, tiến lên!”
Tuy nhiên, lúc nào cũng sẽ có người tham tiền hơn mạng, biết rõ có nguy hiểm, nhưng vẫn cố chấp tiến về phía trước, hơn nữa còn có rất nhiều người như thế.
“Vút, vút, vút.”
Nhưng vừa mới đi được một trăm thước, ở phía trước lập tức truyền đến từng tiếng xé gió, vô số kim bạc phóng ra từ trên vách đá, bắn về phía đám người kia giống như một trận mưa lớn.
"Aaaaaaa!"
"Huhuhu!"
Ngay sau đó, những tiếng gào khóc vang lên. Các đệ tử chạy ở phía trước đều mất cảnh giác, phần lớn đều đã ngã xuống.
Nhưng dù vậy, mọi người vẫn tiếp tục tiến về phía trước không chút nao núng, liều lĩnh chạy sâu vào hang.
Bởi vì bọn họ biết, tuy kim bạc có uy lực rất lớn, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Đối với người tu võ ở Linh Vũ tầng thứ ba thì đây chỉ là một cơ quan nhỏ, chỉ cần cẩn thận là có thể tránh được.
Càng đi vào sâu, số lượng kim bạc ngày càng dày đặc, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Trước tình cảnh này, đám người nhanh chóng tản ra. Những người chạy phía trước đã không còn là những kẻ thừa nước đục thả câu nữa, mà là những cao thủ như Dương Thiên Vũ và Đoàn Vũ Hiên.
Phải nói rằng đám người Dương Thiên Vũ và Đoàn Vũ Hiên thực sự rất phi thường.
Những người khác đi dưới cơn mưa kim bạc cần phải vô cùng thận trọng.
Trong khi đó, bọn hắn lại giống như đang đi trên đất bằng, không hề giống như đang vượt ải, nhưng lại giống như đang chạy đua với nhau hơn.
Sở Hành vẫn luôn đi theo sau lưng bọn họ, đi cùng với đại quân Linh Vũ tầng thứ ba. Hắn làm như vậy là có hai nguyên nhân.
Đầu tiên, hắn không muốn làm “chim đầu đàn”.
Thứ hai, tình hình của hắn khá đặc biệt, hắn không muốn bộc lộ thực lực quá sớm.
Vậy nên hắn đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội không ai nhìn thấy, nhưng lại có thể vượt qua tất cả mọi người.
“Đoàn Vũ Hiên, ngươi lớn tuổi như vậy mà không chạy lại một tiểu tử như ta, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Hừ, đúng là nhãi ranh. Người tu võ không quan tâm tuổi tác, chỉ quan tâm đến thực lực, nếu muốn khoác lác thì cứ thắng ta trước đã.”
Sau khi đi được một lúc, đoàn người phía trước chỉ còn lại hai bóng người, là Đoàn Vũ Hiên và Dương Thiên Vũ.
Hai người này đều thuộc Linh Vũ tầng thứ tư. Một người tài năng hơn người, một người dày dặn kinh nghiệm, hai người không thể phân cao thấp, khiến cho mùi thuốc súng ở nơi đây ngày càng nồng nặc.
Bởi vì bọn họ biết đối thủ lớn nhất của mình chính là đối phương, nên chỉ cần đánh bại đối phương, thì phần thưởng hạng nhất sẽ thuộc về mình.
“Vù vù.” Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng gió.
Sau khi tập trung nhìn kỹ, cả hai lập tức kinh ngạc, không khỏi bước chậm lại vài bước, vì lúc này có một làn sương mù dày đặc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hang động vốn đã tối, giờ lại có thêm sương mù, khiến cho tầm nhìn của mọi người càng bị hạn chế hơn. Điều này cũng làm tăng độ khó của việc tránh cơ quan, kể cả hai người họ cũng phải cực kỳ cẩn thận.
"Cơ hội tốt."
Nhân lúc mọi người đang lui về sau, Sở Hành mừng thầm tiến lên một bước lớn. Vụt một tiếng, cả người hắn bay về phía trước như một mũi tên rời khỏi dây.
“Vụt.”
Đoàn Vũ Hiên đang tập trung né tránh kim bạc, thì một bóng đen đột nhiên lướt qua mặt hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, người này đã biến mất.
"Chẳng lẽ là ảo giác?"
Cảnh này khiến Đoàn Vũ Hiên giật mình. Ban đầu hắn còn tưởng là Dương Thiên Vũ, nhưng khi phát hiện Dương Thiên Vũ đang đứng cách mình không xa, hắn lại hoảng hốt.
Sau khi thành công bỏ xa mọi người, Sở Hành cũng không kiêng dè gì nữa, gia tăng tốc độ lên đến cực điểm.
Chạy một lúc lâu, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi. Linh khí trong cơ thể giống như không bao giờ cạn, không ngừng tràn ra từ đan điền của hắn.
Không chỉ như vậy, tốc độ, sức mạnh, thính giác và thị giác của hắn cũng vượt xa những người có cùng tu vi, ít nhất cũng mạnh hơn Đoạn Vũ Hiên và Dương Thiên Vũ rất nhiều.
Sở Hành không quá bất ngờ với sự thay đổi này, bởi vì đây chính là khả năng đặc biệt của hắn.
Hắn đã nhận thức được khả năng đặc biệt này cách đây năm năm. Hiện tại, khả năng đặc biệt này đã quay trở lại, khiến hắn có được sự tự tin vô cùng mạnh mẽ, vì không ai có thể tự xưng mình là thiên tài trước mặt hắn nữa.
Sau khi chạy hết cả quãng đường, cuối cùng Sở Hành cũng băng qua cơ quan trận, đi ra khỏi hang động sâu tăm tối, bước vào trong một đại điện rộng lớn.
Ở cuối đại điện có một bệ đá cao, bên trên có đặt một vài vật phẩm, chính là võ kỹ loại bốn và năm bụi Tiên Linh thảo.
Nhìn thấy những thứ này, Sở Hành có chút phấn khích, nhưng hắn không vội tiến lên, mà nhìn về phía mấy cánh cửa đá ở hai bên đại điện.
"Đằng sau đó chính là hung thú trong truyền thuyết sao?" Sở Hành nở một nụ cười mong chờ.
Hắn biết cuộc thi này chỉ mới bắt đầu, thứ mà hắn sắp phải đối mặt sẽ là một sinh vật khát máu, cực kỳ tàn bạo và đáng sợ, được mọi người gọi là hung thú.
"Tô Linh trưởng lão, mau lại đây xem đi, đúng là khiến người ta giật mình."
“Ta trấn giữ ở đây nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đệ tử có thể thông quan với tốc độ này.”
Trong một căn phòng đá bí mật của địa cung, một trưởng lão lớn tuổi đang nhìn chằm chằm vào một chiếc bàn đá đang hỗn loạn, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đó không phải là những viên đá thông thường, mà là cơ quan trong địa cung, chỉ khi cơ quan được kích hoạt, thì những viên đá mới trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng hiện tại, toàn bộ bàn đá đã trở nên hỗn loạn, chứng tỏ là đã có người đã vượt qua cơ quan trận.
Trong bài khảo hạch của những năm trước, người nhanh nhất cũng phải mất một canh giờ mới có thể qua trận, nhưng hiện tại, thời gian chỉ mới trôi qua nửa canh giờ.
Sự việc này đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, hơn mười vị trưởng lão trong phòng đều đã tập trung lại, tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra trong đám đệ tử ngoại môn lần này vẫn có một nhân tố thú vị đấy."
Tô Linh cũng đi tới, nàng nhìn bàn đá đang hỗn loạn, hài lòng gật đầu: "Nếu đã như vậy, chúng ta không thể để hắn vượt qua dễ dàng được. Để ta thêm một chút bất ngờ cho hắn."
Tô Linh vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía những viên đá, nơi có ba viên đá tròn được gắn trên bức tường đá.
Đột nhiên, nàng mỉm cười kỳ lạ, sau đó vỗ nhẹ vào ba viên đá.
“Đừng chạm vào.” Nhìn thấy cảnh này, tất cả trưởng lão có mặt đều lập tức hoảng hốt.
Thế nhưng, mọi chuyện đã quá muộn, cả ba viên đá đều đã bị Tô Linh ấn xuống.
"Sao vậy? Không phải ngươi nói với ta rằng viên đá này là để phóng thích hung thú sao?” Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của các trưởng lão, Tô Linh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Ba viên đá này đúng là dùng để phóng thích hung thú, nhưng không thể kích hoạt cùng một lúc như vậy được.”
“Nếu như kích hoạt cùng một lúc, tất cả hung thú bị giam cầm sẽ được thả ra.”
“Trong đó có ba mươi con hung thú cấp hai, chín con hung thú cấp ba và một con hung thú cấp bốn." Lúc nói lời này, sắc mặt Lý trưởng lão đã trở nên tái nhợt, đến cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Trấn giữ ở đây nhiều năm, ông biết rất rõ về những con hung thú này.
Đó là loại quái vật tàn bạo và đáng sợ, sức mạnh của chúng vượt xa so với người tu võ ở cùng cấp độ.
Hiện tại thả ra nhiều hung thú cùng một lúc như vậy sẽ không tránh khỏi một cuộc thảm sát.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hàng vạn đệ tử trong địa cung sắp bị hung thú tàn sát, ông thực sự không dám nghĩ tiếp.
"Sao ngươi không nhắc ta sớm hơn?"
Lúc này, sắc mặt Tô Linh cũng thay đổi, cơ thể mảnh mai của nàng nhảy lên, lập tức hóa thành một cơn gió. Cửa đá vừa mở ra, bóng dáng của nàng đã biến mất.
"Lý trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào đây?" Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào vị trưởng lão này.
"Còn có thể làm gì nữa, sao không mau chạy tới cứu viện." Lý trưởng lão tức giận hét lên, vội vàng lao ra ngoài.