• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Nhất Thành trước mặt Hình Sở Nhan không dám sỗ sàng, càng không dám để bà ngoại trở nên thái quá. Hết cách, anh ghé lại gần sát tai bà, thấp giọng nói nhỏ: "Cháu dâu tương lai, con còn đang theo đuổi."

"Hiểu rồi." Bà ngoại giơ ngón cái lên với anh, sau đó kéo tay Hình Sở Nhan đi vào nhà, hào hứng nói: "Cháu dâu tương lai, thằng Thành là lần đầu theo đuổi con gái, lỡ nó có làm gì con buồn cũng đừng để bụng nhé, dù gì sắp tới chúng ta cũng là người một nhà..."

Nghiêm Nhất Thành: "..."

Rõ ràng từ biểu cảm đến lòng dạ của Hình Sở Nhan vô cùng phẳng lặng, nhưng đến khi nghe bà ngoại của Nghiêm Nhất Thành nói những lời kia, cô bất giác cong môi cười. Có điều, thứ khiến Hình Sở Nhan cười chính là vế sau trong câu nói của bà... người một nhà.

Cho dù là giả dối hay khách sáo đi chăng nữa, nhưng ít ra những người xa lạ mới gặp đã đối xử với Hình Sở Nhan nhiệt tình, không giống như những kẻ mang danh người nhà lại luôn muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Bà Nghiêm Nhất Thành nắm tay dẫn Hình Sở Nhan vào nhà, vừa đi vừa lên tiếng dặn dò Nghiêm Nhất Thành mang hành lý của cô vào phòng bà.

Không gian nhà tương đối nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều, ngoài ra trong góc nhà sát vách còn có một cầu thang bắc lên gác. Nếu như phòng của bà ngoại Nghiêm Nhất Thành ở dưới, chứng tỏ trên căn gác kia là phòng riêng của anh.



Trong lúc Hình Sở Nhan đi tắm, bên ngoài Nghiêm Nhất Thành kể lại vấn đề của cô đang gặp phải cho bà ngoại nghe. Thế nhưng, ngay khi vừa nghe đến việc Hình Sở Nhan có ý định thuê nhà ở một mình thì bà lập tức lắc đầu phản đối.

“Con gái mới mười sáu, mười bảy tuổi ở ngoài nguy hiểm lắm. Con làm bạn trai tương lai của con bé sao không thuyết phục nó ở với chúng ta? Có người trong nhà chăm sóc vẫn tốt hơn chứ?”

Nghiêm Nhất Thành ngồi vò đầu bất lực, sau đó lại nằm dài ra bàn, uể oải đáp: “Nói thì dễ, nhưng cô ấy đâu có thích con. Hơn nữa, cô ấy đã quen sống nhà cao cửa rộng, chỗ chúng ta thì làm sao ở được.”

Nghe đến đây bà ngoại Nghiêm Nhất Thành có chút giận, bà đứng dậy khỏi ghế, lắc đầu quay người bỏ đi: “Là con không làm được, đừng đổ thừa cho hoàn cảnh hay người khác.”

Đồng hồ qua mười một giờ đêm, Nghiêm Nhất Thành vẫn còn ngồi ở bàn học ôn bài cũ, thế nhưng một chữ cũng không lọt vào đầu, bởi tâm trí hiện tại của anh chỉ nghĩ đến những gì bà nói.

Thật lòng Nghiêm Nhất Thành không thể, với tính cách của Hình Sở Nhan, cô chắc chắn không đồng ý đến ở cùng anh và bà. Quan trọng hơn hết, Nghiêm Nhất Thành không thể tìm ra được lý do chính đáng để thuyết phục cô.

Buổi sáng hôm sau cả hai vẫn đến trường bình thường, giờ sinh hoạt cuối tuần lớp trưởng thông báo kế hoạch về sự kiện thành lập trường sắp tới, mỗi lớp sẽ phải có một tiết mục tập thể tham gia.

Trong khi cả lớp đang náo nhiệt bàn tiết mục sẽ thực hiện, Nghiêm Nhất Thành lại ngồi ngây người, chống má nhìn chằm chằm về phía Hình Sở Nhan như kẻ mất hồn.

Giữa chừng, giáo viên chủ nhiệm bỗng đi xuống chỗ của Nghiêm Nhất Thành gọi anh ra ngoài nói chuyện riêng. Hình Sở Nhan ngồi cạnh cửa sổ gần cuối lớp, lúc xoay đầu vô tình bắt gặp anh đang đứng ngoài hành lang trước lớp cùng cô giáo.

Cô chủ nhiệm đứng xoay lưng về phía tầm mắt của Hình Sở Nhan, không rõ cô ấy nói gì, Nghiêm Nhất Thành lại tươi cười trông rất vui vẻ. Thoáng chốc, ý nghĩ ích kỷ lướt qua đầu Hình Sở Nhan, trong lòng dâng lên cảm giác muốn độc chiếm nụ cười của anh.



Vì Hình Sở Nhan sợ, sợ một khi nụ cười kia của Nghiêm Nhất Thành biến mất, hơi ấm mà cô đang cố níu cũng sẽ vụt tắt.

Không rõ vô tình hay trùng hợp, Nghiêm Nhất Thành vừa đưa mắt nhìn về phía Hình Sở Nhan cũng là lúc cô vừa xoay mặt đi. Nói chuyện xong, anh trở vào lớp nhưng không về chỗ của mình mà đi thẳng đến chỗ Hình Sở Nhan, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

“Mình xin cô nghỉ buổi chiều rồi, chúng ta cùng đi xem nhà.”

Hình Sở Nhan còn chưa suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, mình tự đi được rồi.”

“Một mình cậu đi sao mà được.” Nghiêm Nhất Thành hơi lên giọng phản bác, rồi lại thấp giọng nhẹ nhàng: “Mình nhờ chủ quán nơi mình làm thêm hỏi người quen tìm giúp cho cậu rồi, tự cậu tìm thì đến bao giờ.”

Thấy Nghiêm Nhất Thành có lòng, Hình Sở Nhan không từ chối nữa, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Phía bên trên bục giảng, tiếng bàn tán ồn ào truyền tới, Hà Chấn Kiệt từ khi nào đã được bầu đóng vai Hoàng tử trong vở kịch Cinderella phiên bản Parody, hiện đang chọn đến các vai phụ. Đáng nói, Hà Chấn Kiệt lại chỉ đích danh muốn Nghiêm Nhất Thành vào vai cận vệ của cậu ta.

Để đặt lên bàn cân so sánh về ngoại hình giữa Nghiêm Nhất Thành và Hà Chấn Kiệt, có thể nói một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng nếu Hà Chấn Kiệt sở hữu ngoại hình sáng sủa cao sang của một thiếu gia nhà giàu thì ngược lại, Nghiêm Nhất Thành mang một vẻ ngoài mạnh mẽ bụi bặm, phong trần. Vậy nên xét vào vai Hoàng tử, Hà Chấn Kiệt hoàn toàn phù hợp hơn.



Giữa lúc mọi người đang vui vẻ bàn vai diễn, bỗng từ đâu phát lên giọng nói bỡn cợt của một nam sinh cùng lớp: “Vai phản diện giao cho Hình Sở Nhan là hợp nhất rồi!”


Bầu không khí đột ngột im bặt, sự tập trung đổ dồn về phía Nghiêm Nhất Thành, anh không nhanh không chậm đứng dậy, sắc mặt ẩn hiện sự phẫn nộ nhìn về người vừa mở miệng.


Tên nam sinh kia lúc này như rùa rụt cổ, vội quay mặt tránh né. Tuy nhiên Nghiêm Nhất Thành không có ý bỏ qua, nhưng anh vừa mới bước ra khỏi chỗ định đi qua phía cậu ta thì bất ngờ, cổ tay phải của anh bị nắm kéo lại.


Sự chú ý của Nghiêm Nhất Thành chuyển qua Hình Sở Nhan đang níu tay mình, vấn đề ánh mắt cô không nhìn lên anh, cũng không nhìn về phía nam sinh kia, mà dừng lại ở vai trái của anh.


Hóa ra, giáo viên chủ nhiệm từ khi nào đã nắm vai Nghiêm Nhất Thành giữ lại tránh anh kích động xảy ra ẩu đả. Đoán Hình Sở Nhan để ý đến chuyện cô giáo động vào người mình, anh theo phản xạ lùi bước tránh đi, chậm rãi ngồi xuống lại bên cạnh cô.


Song song cùng lúc, Hà Chấn Kiệt đứng trên bục giảng quan sát hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ngay khi Nghiêm Nhất Thành vừa hạ hỏa, cậu ta liền nói lớn vào micro: “Sở Nhan sẽ đóng vai công chúa nước láng giềng, vào ngày vũ hội hoàng tử sẽ gả cận vệ cho cô ấy!”


Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo âm thanh hú hét ủng hộ xua đi sự căng thẳng vừa rồi. Nghiêm Nhất Thành dùng ánh mắt khen ngợi dành cho người anh em tốt, còn Hình Sở Nhan tình cờ bắt gặp vẻ mặt gian manh của anh dành cho Hà Chấn Kiệt, phút chốc khiến cô vô thức cong môi cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK