Trạm dừng chân này không phải là chỗ an toàn và ấm áp, Hình Sở Nhan đã đến lúc phải tự tìm ngôi nhà của riêng mình. Có thể là một nơi tràn ngập nắng sáng, cũng có thể ở tận cùng địa ngục tăm tối.
Đối với Hình Sở Nhan hiện tại, sống hay chết đều đã không còn quan trọng, nhưng nếu được lựa chọn trước khi rời bỏ cuộc sống vô tình này, cô muốn lần cuối được cảm ơn Nghiêm Nhất Thành đã đối xử với cô dịu dàng.
Hình Sở Nhan đặt ba lô trên hành lý kéo đi, một bên vai đeo theo cặp học, đi dọc theo lối vỉa hè đến quán nơi Nghiêm Nhất Thành làm thêm.
Gần đến nơi, Hình Sở Nhan đứng ở một chỗ xa tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Nhất Thành, thoáng chốc đã bắt gặp anh bận rộn chạy bàn tiếp khách. Cởi áo đồng phục khoác sơ mi đen, dáng vẻ Nghiêm Nhất Thành trông trưởng thành lên thấy rõ, cũng nhờ đó trên người anh lại toát ra sự vững chãi đáng dựa dẫm.
Đáng tiếc, Hình Sở Nhan không hề có ý muốn trở thành gánh nặng của Nghiêm Nhất Thành. Bông hoa trong ngực trái của cô vốn đã héo úa, căn bản không thể tiếp tục nuôi dưỡng.
Tựa như có linh cảm mách bảo, lúc Nghiêm Nhất Thành quay vào trong quán bỗng khựng lại, xoay đầu nhìn xung quanh. Quả nhiên, chốc lát anh đã nhận ra sự hiện diện của Hình Sở Nhan.
Nghiêm Nhất Thành tạm dừng công việc đang làm, nhanh chóng chạy ra chỗ Hình Sở Nhan đang đứng cách quán một đoạn tương đối xa. Ai cũng biết, chỉ sợ cô không nhận ra phản ứng vui vẻ của anh khi nhìn thấy cô.
Thế nhưng, nụ cười trên môi Nghiêm Nhất Thành trong chớp mắt đã vụt tắt. Phát hiện hành lý lớn Hình Sở Nhan mang theo, anh nhíu chặt mày, nghiêm trọng hỏi: “Có chuyện gì rồi? Sao cậu mang theo hành lý?”
Hình Sở Nhan không trả lời, hạ cặp học trên vai xuống mở ra, lấy sấp tiền bọc trong giấy trắng đưa cho Nghiêm Nhất Thành, từ tốn cất lời: “Tặng cậu.”
“Tặng mình?” Nghiêm Nhất Thành ngạc nhiên khó hiểu, anh cầm lấy đồ cô đưa mở ra xem. Vừa nhìn thấy sấp tiền giá trị lớn, anh giật mình vội đóng giấy gói kín lại, thái độ trở nên kích động tra hỏi: “Đây là gì? Sao đột nhiên lại cho mình nhiều tiền như vậy?”
Hình Sở Nhan cười như không, bình thản đáp: “Cái đó, là thứ duy nhất giá trị mà mình có. Cảm ơn cậu đã thừa nhận sự tồn tại của mình trên đời này.”
Nghiêm Nhất Thành bỗng buông lỏng tay, nét mặt trầm hẳn xuống. Anh nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan, trái tim căng thẳng đến mức đập thình thịch, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cứng rắn, thấp giọng đe dọa: “Sở Nhan, cậu còn nghĩ đến việc tự tử, mình sẽ mặc kệ cậu.”
Hai khóe môi của Hình Sở Nhan cong lên, phản ứng dường như không hề bị lay động bởi lời cảnh cáo của Nghiêm Nhất Thành, thay vào đó còn có chút nhẹ nhõm khi không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của anh.
Hình Sở Nhan khóa dây kéo cặp học đeo lại bên vai, nắm lấy tay cầm của hành lý, cười khẽ: “Mình đi đây.”
Bước chân Hình Sở Nhan vừa chuyển hướng, Nghiêm Nhất Thành đã chộp lấy cổ tay cô kéo ngược lại. Đối diện trực tiếp nhau, anh không đủ kiên nhẫn trước sự bất cần của Hình Sở Nhan, khẩn trương đề nghị: “Nếu cậu muốn cảm ơn, nghe theo lời mình có được không?”
Ở quầy thu ngân trong quán, từ ông chủ đến nhân viên đều tụ tập lén nhìn vào trong phòng nội bộ đang mở cửa. Bên trong, Nghiêm Nhất Thành bày đồ ăn ra bàn cho Hình Sở Nhan ăn tối, tất cả đều là đồ ăn buôn bán của quán, hoàn toàn tươi mới nóng hổi.
Bên ngoài, chủ quán là một người đàn ông gần ba mươi, mái tóc dài xoăn nhẹ đến vai được buột nửa đầu, anh ta sở hữu vẻ ngoài sắc xảo phi giới tính, tên Cẩn Nam.
Quan sát tình huống mới lạ, Cẩn Nam nhếch môi cười gian xảo, tựa người về trước tì lên thành bàn chỗ quầy thu ngân, hứng thú khơi chuyện: “Chà, thằng nhóc đó trước giờ chỉ hỏi cách nào kiếm thêm tiền, chưa bao giờ nghe hỏi cách tán gái lại có bạn gái rồi nhỉ.”
Hà Chấn Kiệt đứng gần đó nghe thấy liền cười khẩy, ngao ngán lắc đầu: “Ở trên trường còn dính như sam.”
Nghe thấy thế, Cẩn Nam ngoái đầu nhìn Hà Chấn Kiệt, ẩn ý hỏi: “Nhất Thành nó như vậy còn có bạn gái, chú mày thế nào? Công tử lại chẳng có nổi một cô bạn gái à?”
Lời Cẩn Nam vừa dứt, nhân viên đang tụ tập lập tức hùa nhau ồ lên trêu chọc. Nạn nhân Hà Chấn Kiệt trợn mắt, cười khinh quay phắc người bỏ đi, nhất quyết không dại dột tự đẩy bản thân vào đường cùng.
Đến mười giờ Nghiêm Nhất Thành tan ca, lúc trở vào phòng nghỉ của nhân viên mới nhận ra Hình Sở Nhan đã ngồi thu mình ở góc phòng ngủ quên. Anh không tự chủ thở dài một hơi lo lắng, đến tủ lấy đồ của mình rồi quay lại chỗ cô gọi dậy cùng ra về.
Đêm hôm Hình Sở Nhan bỏ nhà đi, kế hoạch sắp tới lại chẳng hề tính tới. Trên đường về nhà Nghiêm Nhất Thành, nghe cô kể lại mọi chuyện, anh liền đoán được những gì cô đang làm thực chất là phó mặc cho tự nhiên, bất chấp hậu quả ra sao.
Tạm thời Hình Sở Nhan tá túc ở nhà Nghiêm Nhất Thành nhờ một đêm, ngày mai cô sẽ tìm chỗ ở khác. Cuộc sống của Hình Sở Nhan phải do cô tự chịu trách nhiệm, không thể mãi đeo bám và ỷ lại vào người đã đối tốt với mình.
Đi bộ khoảng năm phút, cả hai rẽ vào một con hẻm lớn, đi đến ngã tư lại tiếp tục rẽ vào con hẻm nhỏ tối tăm.
Trước khi vào hẻm, Nghiêm Nhất Thành một tay kéo hành lý cho Hình Sở Nhan, một tay bỗng choàng qua ôm vai cô kéo sát lại người anh. Hình Sở Nhan có hơi khó hiểu trước hành động của Nghiêm Nhất Thành nhưng không hề tỏ ra khó chịu hay đẩy ra.
Vào hẻm chỉ tầm mười bước, một đám thanh niên bốn, năm người tụ tập dưới trụ đèn hỏng, đầu thuốc cháy đỏ hiện lên trong bóng tối, mùi thuốc lá nồng nặc toả ra hòa lẫn vào không khí.
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan vừa đến gần, một giọng nói có phần bỡn cợt vang lên: "Ái chà, nay đưa bạn gái về sống chung sao?"
Nghiêm Nhất Thành vẫn ôm vai Hình Sở Nhan kéo đi, lúc lướt qua bọn họ chỉ hờ hững đáp ngắn gọn: "Ừ."
Bọn người kia nghe anh nói xong chỉ cười thành tiếng thiếu tự nhiên, không gây sự cũng không làm khó.
Vào hẻm tầm ba trăm mét là đến nhà của Nghiêm Nhất Thành, căn nhà nhỏ cũ kỹ, thành tường cao phía trên không có ban công, có mỗi cửa sổ hai cánh đóng chặt. Nhà hàng xóm xung quanh trông cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, đều là những căn lụp sụp nối tiếp nhau một đoạn dài.
Đến trước nhà, Nghiêm Nhất Thành vỗ lên cánh cửa bằng sắt đã tróc sơn, cất tiếng gọi: "Ngoại!"
Rất nhanh, từ bên trong cửa đóng kín phát ra tiếng lục đục, chẳng mấy chốc cánh cửa hé mở, ánh đèn theo đó lọt ra ngoài. Giây kế tiếp, người phụ nữ ngoài sáu mươi với mái tóc muối tiêu bới sau đầu bước ra, trên gương mặt đầy nếp nhăn lại hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nụ cười, giống như mỗi lần Nghiêm Nhất Thành cười với Hình Sở Nhan, khiến cô những khi nhìn thấy đều cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Bà ngoại anh bước đến trước mặt cả hai, ánh mắt dành cho Hình Sở Nhan có chút ẩn tình. Chốt lát bà lại nghía qua anh, thái độ hồ hởi dò hỏi: "Cháu dâu?"
"Không phải." Nghiêm Nhất Thành cứng nhắc lắc đầu, dù thâm tâm không muốn vẫn phải phủ nhận: "Bạn... cùng lớp với con thôi."
Nét cười trên mặt bà vụt tắt, tầm mắt lại dần chuyển xuống hành lý kế bên Nghiêm Nhất Thành. Bà lần nữa đưa mắt quan sát biểu tình của Hình Sở Nhan, nhưng biểu cảm của cô luôn trong trạng thái không nóng không lạnh, vô cùng khó đoán.
Ngẫm nghĩ tới lui, bà chợt thở dài một hơi bất đắc dĩ, vu vơ nói: "Xin lỗi, nhà này không dư dả nuôi người ngoài."
Không để hai đứa trẻ có cơ hội giải thích, bà đã nhanh chóng hừ lạnh một tiếng dằn mặt, dứt khoát tuyên bố: "Cháu dâu thì vào, bạn thường không tiếp."