"Thành ơi ăn cái này đi đi đi..." Hà Chấn Kiệt nhái giọng của Hình Sở Nhan châm chọc, sau đó lại thản nhiên gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, Hình Sở Nhan dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cậu ta, gằn giọng hỏi: "Cậu ngứa đòn đúng không?"
"Tôi làm gì?" Hà Chấn Kiệt hiên ngang hất mặt hỏi ngược lại: "Cậu nhột a mẹ ơi!"
Hà Chấn Kiệt còn chưa nói hết, Hình Sở Nhan đã vung tay khiến cậu ta giận bắn mình suýt làm rơi đôi đũa trên tay. Bị doạ một phen, lưng của Hà Chấn Kiệt từ khi nào đã ngã ra sau dựa vào Cẩn Nam.
Mặc dù Hà Chấn Kiệt bị ăn hiếp nhưng tiếng cười của mọi người lại vang lên, thậm chí có người còn thẳng thừng nói: "Chấn Kiệt, mày là đàn ông con trai mà ghen tỵ cái gì? Nhất Thành nó có bạn gái chăm sóc phải mừng thay cho nó chứ?"
Lời người đồng nghiệp nam vừa dứt, giọng nói của Cẩn Nam liền vang lên: "Đúng đó, có gì đâu mà ghen tỵ, cậu muốn thì nói với tôi là được rồi."
Hà Chấn Kiệt bày ra vẻ mặt nhẫn nhục, ghét bỏ mắng: "Biến đi."
Hình Sở Nhan khẽ chậc lưỡi một tiếng xen vào, tỏ ra đầy thương cảm trước bộ dạng thiếu đòn của Hà Chấn Kiệt, thậm chí cô còn tốt bụng nhắc nhở: "Mấy người hay mạnh miệng thường dễ bị nằm dưới lắm."
Bầu không khí trên bàn bỗng rơi vào tĩnh lặng, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên Hà Chấn Kiệt. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan, mi mắt dần dần híp lại đầy nguy hiểm.
Bỗng nhiên, Hà Chấn Kiệt cười khẩy, hóng hách đáp trả: "Cậu cũng nằm dưới đó thôi?"
Lần này mọi ánh mắt lại hướng về Hình Sở Nhan chờ đợi, tuy nhiên cô chẳng chút bối rối mà chậm rãi xoay đầu nhìn Nghiêm Nhất Thành một cái.
Không cần Hình Sở Nhan lên tiếng, Nghiêm Nhất Thành cũng hiểu ý trả lời thay: "Tao nằm dưới."
Hà Chấn Kiệt: "..."
Những tiếng ho khan ngại ngùng vang lên, riêng Cẩn Nam lắc đầu bất lực, từ tốn xoay đầu Hà Chấn Kiệt đang cứng đơ sang chỗ khác.
Nhìn Hà Chấn Kiệt thất thần tại chỗ, Hình Sở Nhan bỗng giành lấy đũa gắp một đũa rau, sau đó bóp cằm nhét đồ ăn vào miệng cậu ta. Xong xuôi, cô đặt đũa trên chén, vỗ nhẹ lên vai Hà Chấn Kiệt an ủi: "Xin lỗi nhé, lẽ ra không nên làm tổn thương trái tim cậu."
Nghiêm Nhất Thành vòng tay phía sau lưng Hình Sở Nhan đẩy nhẹ vào vai Hà Chấn Kiệt, hạ giọng chân thành: "Tụi tao đùa thôi mà, nhưng Sở Nhan nằm trên là thật."
Thoáng cái, Hà Chấn Kiệt bất ngờ bật dậy nhào qua vỗ bốp bốp vào lưng Nghiêm Nhất Thành, giận dữ oán trách: "Mày đúng là vong ơn bội nghĩa! Tao làm cho mày bao nhiêu chuyện, mày lại làm mất mặt tao vậy hả?"
Nghiêm Nhất Thành hiện tại không có lời nào chối cãi, chỉ biết ngồi cười chịu trận.
Cả buổi tối Hình Sở Nhan ở quán chơi, thi thoảng giúp mọi người làm việc vặt. Đợi đến hơn mười giờ mới cùng Nghiêm Nhất Thành trở về nhà.
Lúc đi bộ trên đường vẫn chưa tìm được chủ đề để nói chuyện, nhắc đến chuyện gia đình của Hình Sở Nhan càng không nên. Vì vậy suy ngẫm một hồi, cô quyết định mở lời phá tan sự yên tĩnh giữa cả hai.
"Nhất Thành, cậu có thấy dạo này chúng ta thân mật nhiều quá rồi không?"
Nghiêm Nhất Thành khó hiểu nhìn qua Hình Sở Nhan, thành thật đáp: "Cũng có một chút."
"Vậy chúng ta nên giữ khoảng cách, tránh vượt quá giới hạn thì hơn."
Nói rồi Hình Sở Nhan bỗng đứng xa Nghiêm Nhất Thành ra, có điều tay vẫn nắm chặt tay anh không buông.
Dõi theo hành động của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành không nhịn được bật cười thành tiếng, dứt khoát kéo cô trở lại gần sát người mình.
"Đừng có lấn chiếm vỉa hè."
"Người ta đang giữ khoảng cách mà."
Hình Sở Nhan dùng dằng muốn tách ra, Nghiêm Nhất Thành lại điềm nhiên vòng tay qua cổ cô kẹp chặt, nhẹ giọng nói: "Đừng quậy nữa, nghe mình hỏi này."
Vừa nghe Nghiêm Nhất Thành yêu cầu, Hình Sở Nhan đã thôi gây chú ý mà nhìn anh chờ đợi.
Cả hai cứ vô thức đi thêm một đoạn ngắn, Nghiêm Nhất Thành bấy giờ mới từ tốn bàn vào vấn về: "Buổi dã ngoại trại xuân của khối Tự nhiên là leo núi, cậu muốn biển với lớp hay đi với mình?"
Hình Sở Nhan không đáp, chỉ chớp mắt nhìn Nghiêm Nhất Thành. Rất nhanh anh đã nhận ra bản thân vừa hỏi một câu vô cùng dư thừa, vội sửa lời lại: "Ý mình là, cậu thích đi núi hay đi biển? Nếu cậu thích đi biển, mình sẽ xin chuyển qua đi cùng cậu."
"Mình không thích đi đâu cả." Hình Sở Nhan bình thản đáp, thái độ chẳng chút hứng thú: "Chỗ nào mình cũng không thích."
Nửa chừng Hình Sở Nhan chợt im lặng, không rõ lý do gì trái tim trong lồng ngực của Nghiêm Nhất Thành lại đập thình thịch, ngay cả linh cảm cũng có chút khác lạ.
Quả nhiên, nét mặt nghiêm túc của Hình Sở Nhan chớp mắt trở nên nghịch ngợm, vui vẻ tiếp lời: "Mình chỉ thích đi theo cậu thôi!"
Nghiêm Nhất Thành lặng lẽ để lộ ra biểu cảm lực bất tòng tâm, nụ cười trên môi như thay cho lời muốn nói... hoàn toàn chịu thua.