• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe Hà Chấn Kiệt nói xong, Hình Sở Nhan đang nằm trên giường cũng phải ngồi bật dậy, tuy nhiên cô vẫn tỉnh táo nhìn nhận vấn đề, hoài nghi hỏi: “Lấy bằng chứng đâu để cha mẹ cậu tin?”

Nhắc đến Hà Chấn Kiệt liền bức xúc chửi tục, bực bội đáp: “Cô ta chụp lén tôi với Cẩn Nam ở quán ăn mấy lần khác nhau, với lại...”

Đang nói Hà Chấn Kiệt bỗng hạ thấp giọng im lặng, mãi một hồi lâu sau mới yếu ớt bổ sung: “Tin nhắn của bọn tôi trong điện thoại chưa kịp xóa, mặc dù là châm chọc nhau nhưng xưng hô có hơi... thân mật.”

Hình Sở Nhan không chút ngạc nhiên “Ồ” một tiếng, làm cho Hà Chấn Kiệt bên kia đầu dây xấu hổ muốn độn thổ. Trước đây cậu ta thật sự đã từng khó chịu khi bị trêu chọc với Cẩn Nam, nhưng thời gian và cảm xúc là điều cậu ta không thể điều khiển.

Thẹn quá hóa giận, giọng nói của Hà Chấn Kiệt lộ ra vài ý gắt gỏng: “Mau nghĩ cách giúp tôi, đều là cậu hại còn gì!”

Trái với trạng thái nóng vội của Hà Chấn Kiệt, Hình Sở Nhan vẫn vô cùng bình thản, cô từ tốn dò hỏi: “Sao cô ta lại đột nhiên nói với cha mẹ cậu chuyện này?”

“Chuyện cô ta đánh nhau vì thích Nhất Thành đó, giáo viên chủ nhiệm gọi về mời phụ huynh, mẹ tôi cũng biết Nhất Thành có bạn gái rồi nên dạy dỗ cô ta mấy câu. Nào ngờ cô ta nói bản thân không sai, còn nói là tôi biết cô ta thích Nhất Thành nhưng không giúp đỡ mà còn giúp cậu ấy quen cậu.”

Vừa nói hết câu Hà Chấn Kiệt liền thở ra hậm hực, cậu ta không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi tiếp lời: “Tôi nói Nhất Thành trước giờ chưa từng có tình cảm với cô ta, kết quả cô ta lại nói là do cậu giúp tôi có cơ hội qua lại với chủ quán nơi tôi làm thêm, vậy nên tôi mới giúp cậu với Nhất Thành đến với nhau. Cô ta còn nói lúc trước cô ta bị đuổi là do tôi rỉ tai với chủ quán, kẹt cái là cha mẹ tôi biết Cẩn Nam.”



Hình Sở Nhan ngồi tựa lưng vào đầu giường lắng nghe, đợi Hà Chấn Kiệt nói xong, cô mới trầm ngâm xác nhận lại: “Tóm lại là bây giờ cha mẹ cậu nghi cậu là người đồng tính, có quan hệ sâu xa với Cẩn Nam?”

“Đúng!” Hà Chấn Kiệt nhấn mạnh giọng.

“Cậu có biết cha mẹ cậu dự tính gì không?”

Bên kia Hà Chấn Kiệt giữ yên lặng vài giây, giọng điệu lúc này có hơi không tự tin: “Nghe cha mẹ tôi bàn sẽ đưa Thiên Tuệ sang nước ngoài cùng cha mẹ cô ta để tách cô ta ra khỏi Nhất Thành, hơn nữa họ cũng muốn đưa tôi sang đó để ngừng gặp gỡ Cẩn Nam.”

Hình Sở Nhan khẽ cười lạnh, ẩn ý hỏi: “Cậu tin tôi không? Nếu có, ngày mai tôi sẽ đến dàn xếp cho cậu.”

Trong điện thoại phát ra những âm thanh bày tỏ cảm xúc nghi ngờ, Hình Sở Nhan hiểu ý tứ nên không chờ câu trả lời mà trực tiếp quyết định: “Thế nhé, giờ tôi đi nói chuyện với Nhất Thành trước, mai gặp.”

Hơn chín giờ tối, Thiên Tuệ từ ngoài trở về, lúc chiều tối sau khi bị cha mẹ Hà Chấn Kiệt la rầy một trận, cô ta mang tâm tình không tốt tìm chỗ bình tĩnh lại. Chỉ là không ngờ trên đường lúc Thiên Tuệ quay về, phía sau cô ta lại bị đeo bám bởi một đám lưu manh.

Nhận thức được tình hình không ổn, bước chân của Thiên Tuệ càng lúc càng nhanh, ngay khi vừa gần đến con hẻm lớn vào nhà, cô ta lập tức dồn lực bỏ chạy.

Nhưng chỉ trong tíc tắc, từ phía sau hàng loạt bàn tay bịt miệng lẫn túm lấy cánh tay và bả vai Thiên Tuệ kéo giật mạnh. Cô ta còn chưa kịp định hình phản kháng thì đã bị lôi lên chiếc xe tám chỗ chạy lướt qua.

Sau khi thành công bắt Thiên Tuệ lên xe, đám lưu manh kia cũng buông lỏng tay, cô ta đang ngã trên ghế vội vàng chật vật ngồi dậy, biểu cảm khó che giấu được sự kinh hãi trợn mắt nhìn những tên thanh niên ngồi vây lấy mình.

“Các người là ai?”



Ngồi ở hàng ghế phía sau có ba người, phía trước có hai người, bên cạnh Thiên Tuệ có một người nhuộm tóc vàng hoe, trên môi luôn mang theo một nụ cười bỡn cợt cùng ánh mắt nguy hiểm.

Thiên Tuệ ngồi lùi sát vào thành xe, giữ khoảng cách với người bên cạnh nhiều nhất có thể. Lướt mắt qua những gương mặt không chút tử tế, Thiên Tuệ nhất thời hít thở không thông, trực tiếp hỏi: “Sở Nhan thuê các người bắt tôi?”

“Sở Nhan?” Tên tóc vàng ngạc nhiên thốt lên, bộ dạng thật sự giống như mới nghe lần đầu: “Sở Nhan là tên bạn gái của Nhất Thành?”

Thiên Tuệ cau chặt hai đầu chân mày nhìn hắn ta, cảm xúc trong cô ta hiện tại vừa lo sợ lại vừa tức giận. Cô ta tức vì Hình Sở Nhan ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, sau lưng lại giở thủ đoạn đê tiện, còn sợ là cô ta sợ bọn người này sẽ làm bậy.

Đối diện với dáng vẻ e dè của Thiên Tuệ, tên tóc vàng bỗng thở dài một hơi giả vờ tiếc thương, hắn ta còn cố ý ngồi nhích sát vào chỗ cô ta, từ tốn nói vào vấn đề: “Cô em xinh đẹp à, em biết Nhất Thành có bạn gái rồi còn phá hoại họ làm gì, trên đời này đâu thiếu đàn ông, như anh đây chẳng hạn.”

Vẻ mặt Thiên Tuệ lộ ra sự khó chịu, một tên ngồi hàng ghế phía trên vẫn luôn quay xuống, hắn bất ngờ vỗ vào đầu cô ta, gắt gỏng mắng: “Mày tỏ thái độ với ai vậy hả?”

“Im!” Tên tóc vàng chỉ tay vào tên thanh niên vừa rồi cảnh cáo, đợi cậu ta thu lại dáng vẻ hùng hổ, hắn ta mới quay sang giơ tay vuốt lên chỗ bị đánh của Thiên Tuệ: “Đừng sợ...”

Tên tóc vàng còn chưa nói hết câu, Thiên Tuệ đã hất mạnh tay hắn ta ra. Hắn ta liền cười khẩy một tiếng, đột ngột túm tóc cô ta giật mạnh.

Tiếng hét đau đớn của Thiên Tuệ vang lên, giữa lúc cô ta cựa quậy gỡ tay tên tóc vàng ra khỏi tóc mình, hắn ta lại nghiến răng tiếp lời: “** nó, cứng đầu như mày khó trách Nhất Thành dù không có điều kiện cũng sẵn sàng bỏ tiền ra đòi công bằng cho bạn gái. Mày thích phá tình cảm của người khác lắm đúng không?”

Vừa nghe hết những lời kia, Thiên Tuệ sững sờ bất động, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng. Máu huyết trong người cô ta bỗng chốc sôi sục, cơn phẫn nộ thoáng cái đã lấn át sự sợ hãi mà thẳng thừng đáp trả: “Nói đi, Hình Sở Nhan bỏ ra bao nhiêu tiền thuê các người? Ném đá giấu tay sao? Cô ta không đủ tự tin về bản thân nên lấy Nhất Thành ra làm bia đỡ đạn? Hay cô ta sợ nhiều bí mật về đời tư và nhân cách bị công khai nên muốn chơi chiêu bẩn trước?”



Tên tóc vàng lắng nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn nắm được trọng tâm hỏi ngược lại: “Mày là người viết bài bôi xấu bạn gái Nhất Thành trên mạng?”


“Hình Sở Nhan gây thù chuốc oán với không ít người, bằng chứng đâu lại nói là tôi?”


“Còn giả ngu? Mày vừa mới nói còn gì?” Tên tóc vàng mất kiên nhẫn trước sự đổi trắng thay đen của Thiên Tuệ, hắn ta bực bội nói thẳng: “Hôm mày cùng dì ruột chạm mặt Nhất Thành ở bệnh viện, mày cũng đã phát hiện bạn gái nó đến đó xét nghiệm ADN đúng không? Nhưng xui là mày nhầm kết quả dẫn đến kết cục ngoài ý muốn, vì vậy mày mới trở mặt đổ lỗi cho hết người này đến người khác? Rốt cuộc não mày chứa gì trong đó vậy, ngu không tả nổi!”


Sắc mặt Thiên Tuệ dần chuyển sang phẫn nộ, cô ta bỗng bật cười điên dại dọa đám thanh niên giật mình kinh ngạc. Cô ta gật gù trong vô thức, ánh mắt tối sầm xuống, tông giọng cũng hạ thấp đầy đay nghiến: “Phải, tôi ngu nên mới không mạnh tay với Hình Sở Nhan, để nó có được trái tim người tôi thích ngay trước mắt. Ngu hơn nữa là tôi chỉ dám đứng từ xa thích Nhất Thành, để cậu ấy đem tình cảm dành tặng cho người khác.”


Trạng thái một bên căng thẳng, một bên kiêu ngạo ban đầu đã đảo ngược lại giữa Thiên Tuệ và đám thanh niên. Biểu tình trên gương mặt cô ta chốc lát hiện lên đầy sự thù hận, cất giọng lạnh nhạt: “Hình Sở Nhan trả các người bao nhiêu, tôi trả gấp ba, thậm chí là gấp năm, miễn sao các người có thể tách cô ta ra khỏi Nhất Thành.”


Đám thanh niên đồng loạt im lặng không đáp, tên tóc vàng bỗng hướng mặt nhìn thẳng về trước, lên tiếng hỏi: “Thế nào?”


Hai người ngồi trước bỗng nép gọn qua một bên, gập lưng ghế cũ xuống để ở vị trí của Thiên Tuệ và tên tóc vàng kia có thể nhìn thấy rõ.


Lúc này, một người thanh niên mặc áo khoác trùm nón ngồi ở ghế lái phụ chợt xoay nửa đầu xuống, tuy không nhìn rõ mặt nhưng mũi và miệng vô cùng quen mắt. Bất chợt, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh khẽ vang lên: “Muốn động vào bạn gái tôi? Chết sớm đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK