Hiểu biết của anh với Du Chiêu chỉ giới hạn ở trong tư liệu hệ thống đưa và hai lần tiếp xúc ngắn ngủi hôm nay.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, ngoại trừ lúc tìm chỗ ngồi hỏi anh ba chữ, Du Chiêu đã không nói với một anh câu nào!
"Thiết lập tính cách của cậu ta không phải không thích nói chuyện với người khác sao?"
【 Không thích không có nghĩa là không nói.】
"......" Nói cũng phải.
Bạch Kiều bị hệ thống thuyết phục, vừa giương mắt thì nhìn thấy sắc mặt Du Chiêu thay đổi.
Du Chiêu đưa mắt nhìn anh một lúc: "Thiết lập tính cách?"
"......"
Lúc này Bạch Kiều mới phát hiện, hình như anh không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra hết cả rồi.
Trong lòng anh lập tức căng thẳng, muốn mở miệng giải thích, Du Chiêu đã cúi đầu lần nữa.
"......"
Làm sao bây giờ?
Du Chiêu giống như ốc sên rất vất vả mới lộ râu ra bị người ta chạm nhẹ vào, lại rúc mình trở lại trong vỏ ốc.
Ngay tại thời điểm Bạch Kiều cho rằng hắn không mở miệng nữa, trong vỏ ốc truyền ra giọng lãnh đạm: "Không phải không nói, là không có ai để nói."
Bắt đầu từ lúc vào cấp ba, ngoại trừ Trịnh Mãn Ân ra, những người khác nhìn thấy hắn tựa hồ mang theo một loại sợ hãi, nói chuyện với hắn cũng cẩn thận từng li từng tí.
Hắn không thích cách thức giao lưu không ngang hàng đó, cho nên không giao lưu với người khác.
Lúc đầu hắn cho rằng người này sẽ không sợ mình, không ngờ vẫn giống như vậy.
Tự giễu dưới đáy lòng một tiếng, Du Chiêu từ ngăn bàn lấy tai nghe ra.
Bạch Kiều nhìn thấy rõ ràng thất vọng chợt lóe lên trên mặt hắn.
Thất vọng? Với ai? Vì sao?
Vì anh nói thiết lập tính cách hắn quái gở, hay vì anh không kịp trả lời hắn?
Bạch Kiều vô cớ có cảm giác áy náy chưa từng có trước đây, thấy hắn định đeo tai nghe lên, vô thức cảm thấy không thể để hắn tiếp tục ngăn cách bản thân, đột nhiên nghiêng người qua.
"Nếu tôi nói tôi biết, cậu định làm cái gì?"
"......"
Du Chiêu đang đeo tai nghe được một nửa, tay còn nâng giữa không trung, nơi đặt khủy tay của hắn đã bị người khác chiếm lấy, người chiếm bàn của hắn đang ở ngay trước mặt hắn, một đôi mắt đang nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, so với sao trời càng lấp lánh hơn.
...... Cũng có thể là do ánh đèn huỳnh quang trên cao chiếu vào.
Tóm lại hai người đối mặt, Bạch Kiều cũng không tránh né hắn.
Du Chiêu dừng trong chốc lát, nói: "Cậu định làm gì?"
Mặc dù hắn ném vấn đề này trở về, nhưng Bạch Kiều cảm thấy, quyết định của mình không ảnh hưởng đến trả thù cuối cùng của hắn.
Du Chiêu sẽ làm thế nào?
Bị khiêu khích không phục, đánh cho một trận là được.
Nhìn mặt phát ghét, đánh cho một trận là được.
Còn loại thích đâm chọt sau lưng như Bạch Thịnh...... Ít nhất phải đánh ba trận.
Vậy đánh cho ba trận là được!
【 Nhiệm vụ hệ thống, thay đổi phương thức trả thù cực đoan của trúc mã, tạo ra sân trường hài hòa văn minh.】
Bạch Kiều: "......"
Lời giật dây đến bên miệng bị Bạch Kiều nuốt trở lại.
"Không được, tôi phải nói lý, lần này Bạch Thịnh gây sự trước, nó đã làm sai trước rồi, đánh cho một trận cũng không quá đáng mà phải không?"
【 Cậu vừa mới nghĩ là ba trận.】
Bạch Kiều chân thành tha thiết nói: "Vì cậu, tôi có thể giảm yêu cầu xuống."
【 Chó cắn cậu một cái, cậu không thể cắn lại chó một cái.】
"Nhưng tôi có thể đập nó."
【......】
Anh vô cùng kiên trì, Nhị Bát kết lại suy nghĩ của anh: 【 Cậu chính là muốn cho cậu ta một trận.】
"Đúng."
【 Cậu đang lấy công báo thù riêng.】
"Không, cái này gọi là ăn miếng trả miếng."
Nhị Bát:【......】
Đúng là Bạch Kiều đã muốn đánh Bạch Thịnh từ lâu.
Hiện tại Bạch Thịnh bán đứng La Bưu, lại đắc tội với Du Chiêu, cậu ta có bị đánh, cũng chỉ có thể câm như hến mà chịu đựng, không thể nói ra được.
Có câu nói rất hay, có oán báo oán, có thù báo thù, lúc nên ra tay thì ra tay, đánh kẻ thù chạy té khói!
Cơ hội tốt như thế, lãng phí thì rất đáng tiếc phải không?
【 Cậu như thế là đang lừa thanh thiếu niên phạm tội.】
"......"
【 Thật đáng tiếc, một thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, sẽ chịu sự ảnh hưởng của cậu đi vào con đường phạm tội cực đoan ai ai ai......】
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều bị nó ai ai ai đến run rẩy, nhìn Du Chiêu ở trước mặt, lập tức nghiêm mặt nói: "Người chụp hình có ân oán cá nhân với tôi, tôi hy vọng cậu có thể giao chuyện này cho tôi xử lý."
Du Chiêu: "......"
Anh nói nhảm một đống với hệ thống, trong hiện thực bất quá cũng chỉ vài giây, có điều thần sắc anh đột ngột trở nên nghiêm túc như vậy, khiến Du Chiêu có hơi ngoài ý muốn.
Ân oán cá nhân?
Hắn gặm nhấm nghiền ngẫm bốn chữ này trong lòng một lần, thấp giọng nói câu: "Tùy cậu."
Bạch Kiều nhẹ nhàng thờ ra.
Liên tưởng đến cách thức Du Chiêu đối xử với nữ chính, hắn đúng là một người rất dễ đi đến cực đoan, muốn thay đổi hắn, bất luận là chuyện nhỏ gì cũng không được chủ quan.
Du Chiêu đeo tai nghe lên rồi cầm điện thoại, Bạch Kiều không rõ mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bọn họ một người cúi đầu nhìn điện thoại, một người chống cằm ngây ngốc, hình ảnh hai người hài hòa người khác thấy...... Thật là kinh dị!
"Đó là ai vậy? Dám ngồi chung với Du Chiêu luôn?" Nhân sĩ bất minh giác lệ* đặt câu hỏi.
*Bất minh giác lệ. Nôm na là tuy không hiểu đối phương nói gì hay làm gì, nhưng cảm giác có vẻ rất là lợi hại.
"Hình như tên Bạch Kiều, trước học A7 đó."
"Quan hệ của cậu ta với Du Chiêu hình như rất tốt......"
"Không phải nói Du Chiêu không thích có ai vượt ranh giới sao? Cậu kia nằm sấp lên bàn cậu ta rồi kìa!"
"Người này lợi hại thật đó!"
"Chắc là đã thực hiện một giao dịch gì đó mà bọn mình không biết......"
"......"
Trong lớp học tiếng xì xào bàn tán, mãi đến khi Triệu Lộ cầm danh sách bước lên bục giảng, phòng học mới trở lại yên tĩnh.
Nhưng vẫn như cũ có người không nhịn được quay đầu lại.
Bạch Kiều đã ngồi lại vị trí của mình, bình an vô sự.
Giang Trác nghĩ thế nào cũng không hiểu, cậu ta biết trước khi chia lớp, Bạch Kiều và Du Chiêu cơ bản không có bất cứ giao lưu nào với nhau, rõ ràng Du Chiêu đối xử với bất kỳ ai cũng là cái thái độ "cách xa tôi một chút", tại sao hôm nay lại khoan dung với Bạch Kiều như vậy?
Cậu ta vẫn chờ Bạch Kiều bại trận dưới tay Du Chiêu, chờ anh bị bẽ mặt!
Chẳng lẽ vừa nãy đến phòng giáo viên gặp được người nào kiềm chế Du Chiêu lại?
Đúng, nhất định là vậy!
Vừa mới khai giảng lớp mười một, người trong nhà Du Chiêu dù sao cũng phải yêu cầu hắn khiêm tốn lại một chút mà.
Bạch Kiều đúng là gặp may.
Giang Trác thất vọng hừ một tiếng, quay đầu trở về.
Trên bục giảng Triệu Lộ cầm danh sách gọi từng người lên bảng giới thiệu.
Ngày đầu tiên lớp mười một họp lớp buổi tối, ngoại trừ tự giới thiệu, tuyển ban cán sự, cũng không có chuyện gì khác, sau đó lại đưa ra mấy vấn đề về ký túc xá nội trú.
Bạch Kiều vẫn học ngoại trú, muốn đến ký túc xá trường học còn phải xử lý một số thủ tục, nghĩ đến ngày mai còn phải mang sách và hành lý đến trường, hắn lập tức sầu.
Tìm người mang giúp?
Vẫn là quên đi.
Cuộc sống cấp ba chính là bận rộn lại phong phú, tay làm hàm nhai cũng rất tốt.
Anh sắp xếp ổn thỏa cho ngày mai, họp lớp cũng kết thúc.
Bởi vì chuyện anh cần làm quá nhiều, Bạch Kiều không ở lại trường học thêm, lên tiếng chào hỏi với Du Chiêu rồi xông ra khỏi phòng học.
Du Chiêu vẫn còn đắm chìm trong "chào hỏi" khó hiểu của người kia, ngay cả có hai người đến bên cạnh cũng không để ý đến.
Hà Kiêu ngồi xuống chỗ Bạch Kiều, nhìn người bước vào từ cửa sau phòng học: "Mày chuyển lớp thành công rồi sao?"
Mặt Trịnh Mãn Ân đầy mất mát: "Chủ nhiệm nhỏ con của lớp mày không cần tao."
Hà Kiêu: "......"
Có khả năng đây là nguyên nhân chính chủ nhiệm lớp anh không cần cậu.
Anh không an ủi Trịnh Mãn Ân, ngược lại lấy điện thoại di động ra đưa cho Du Chiêu, nói: "Tra được người đưa hình lên lãnh đạo trường, là một học sinh lớp mười tên Bạch Thịnh, thời điểm đánh nhau tên đó cũng có ở đó, ở bên phía La Bưu."
"......"
Bạch Thịnh? Họ Bạch.
Du Chiêu nhìn hình trên ảnh chụp, đột nhiên nhớ đến "ân oán cá nhân" Bạch Kiều nói trước đó.
"Điều tra cậu ta thêm đi."
"Điều tra? Cần gì phải điều tra chứ?" Trịnh Mãn Ân nói: "Chặn lại trong hẻm tẩn cho một trận là được rồi, là đàn em của tên La Bưu kia thôi mà."
Du Chiêu không nói gì, Hà Kiêu nói: "Đã biết."
Trịnh Mãn Ân bất đắc dĩ buông tay.
Bạch Kiều về đến nhà, không khí có chút nặng nề.
Đầu tiên là Cố Thi ra mở cửa, nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Về rồi? Đói bụng chưa?"
Bạch Kiều nói: "Hơi đói."
"Muốn ăn cái gì? Mẹ làm cho con......"
"Ăn cái gì mà ăn? Ăn no rồi ra ngoài gây chuyện!"
Trong phòng khách, vẻ mặt Bạch Đường Nguyên tức giận, trên bàn trà trước mặt ông có mấy tấm ảnh, bởi vì dùng sức ném xuống, ảnh rải rác khắp nơi, còn có một tấm nằm ở mép bàn trà, chỉ cần chạm nhẹ sẽ rơi xuống đất.
Bạch Kiều thay giày xong đi đến, nhìn thấy mấy tấm ảnh cũng chẳng ngoài ý muốn, cầm một tấm lên: "Tin tức của ngài nhanh thật đấy, mấy tấm này ai đưa cho ngài?"
Bạch Đường Nguyên tuyệt đối không ngờ đến cái thái độ này của anh, không khỏi trừng to mắt, máu nóng từ từ hạ xuống lại tăng lên: "Mày...... Mày thừa nhận?"
Bạch Kiều từ chối cho ý kiến.
Bạch Đường Nguyên lập tức muốn ra tay, vừa đưa tay lên đã bị Cố Thi ngăn lại: "Ông định làm gì, con nó còn chưa khỏi bệnh, có gì không thể từ từ nói chuyện sao?"
"Nó còn chưa khỏi bệnh? Nó chưa khỏi bệnh còn có thể đi đánh nhau với người ta?! Bà cứ nuông chiều cho dữ vào, bà xem nó bị bà chiều thành cái dạng gì? Chết cũng không biết hối cải! Bà tránh ra!"
Ông đưa tay đẩy Cố Thi ra, Bạch Kiều bỗng nhiên cao giọng nói: " Dưỡng bất giáo, phụ chi quá*. Có quan hệ gì với mẹ của tôi? Cái nồi này ngài quăng cũng quá dứt khoát rồi!"
* Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Câu này trong tam tự kinh. Ý là nuôi mà không dạy dỗ là lỗi của người cha.
"Mày......"
"Bạch Kiều! Mau về phòng đi!" Cố Thi vội la lên.
Bạch Kiều không nghe theo, anh tiến đến kéo Cố Thi ra, đứng ở trước mặt Bạch Đường Nguyên, cười an ủi Cố Thi trước, sau đó quay đầu nói: "Ngài không hỏi vì sao tôi lại đánh nhau sao?"
Bạch Đường Nguyên lại nổi nóng: "Làm sao? Mày đánh nhau còn muốn nói lý lẽ?"
"Ông bạo lực gia đình thì ông có lý lẽ?"
"......"
Tay của Bạch Đường Nguyên còn giơ trên không trung, nếu vừa nãy không phải Cố Thi ngăn cản, bạt tai đó đã đánh thẳng xuống.
Dù sao cũng là giáo sư đại học, vẫn phải nói đến hàm dưỡng, bị anh nhắc nhở, Bạch Đường Nguyên cũng phát giác được mình hành động quá khích, tức giận thu tay lại.
"Vậy mày nói đi! Tại sao lại đánh nhau?"
Bạch Kiều liếc mắt nhìn tấm ảnh trên bàn trà, bỗng nhiên cười cười: "Tin tức của ngài không phải rất nhanh sao? Sao không tự điều tra đi?"
"Mày......"
"Tiểu Kiều, sao lại nói chuyện với cha con như vậy? Hôm nay con sao vậy? Ở trường gặp chuyện phiền lòng sao?"
"......"
Phụ nữ luôn rất mẫn cảm.
Cố Thi rõ ràng đã nhận ra thái độ của Bạch Kiều với chồng mình đã thay đổi, lên tiếng hỏi thăm.
Bạch Kiều giật mình, cúi đầu nhìn thấy nét mặt lo lắng của Cố Thi mới ý thức được vẻ mặt bây giờ của mình là gì, lời nói cũng ẩn chứa gai góc.
Bạch Thịnh là một tia sét, sẽ khiến gia đình họ tan đàn xẻ nghé.
Bạch Kiều không biết có nên lôi tia sét kia ra vào lúc này hay không, anh nhìn Cố Thi rất lâu, cũng không dám nói ra.
Anh hít một hơi thật sâu: "Chuyện đánh nhau tôi không muốn giải thích, về mấy tấm ảnh, người chụp hình lúc ấy cũng đang đánh nhau trong đám người kia, tôi cũng lấy làm lạ, tên đó lúc đánh nhau còn không quên chụp hình lại, nhiều người như vậy không chụp, hết lần này đến lần khác chỉ chụp mỗi tôi, không có phụ huynh nào nhận được tin tức, chỉ có một mình ông nhận được...... Không ngờ rửa hình còn rất đẹp."
Anh cười một cái không rõ ý tứ, Bạch Đường Nguyên khẽ giật mình.
Vấn đề rõ ràng như vậy, Bạch Đường Nguyên cũng ý thức được, chỉ là ông cảm thấy chắc chắn là Bạch Kiều làm sai, nên mới không nghĩ nhiều.
Bây giờ thằng nhóc này có ý gì? Châm chọc ông?!
[…]