*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Đóa Sen Nhỏ
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●
Bạch Diệu?
Trong đầu Bạch Kiều hiện ra một gương mặt cứng nhắc trầm tĩnh.
Chú hai hy sinh vì nhiệm vụ, thím hai tái giá. Đột nhiên gia đình gặp biến cố, Bạch Diệu được các đồng sự của chú hai ở cục cảnh sát chiếu cố không ít, không chỉ tích lũy không ít kinh nghiệm, biểu cảm gương mặt cũng học được vô cùng tốt. Thời gian thanh xuân quý báu sống cuộc sống như một cán bộ kỳ cựu.
"Bạch Diệu là......"
"Dì Lâm, bữa khuya dì muốn......"
"......"
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, hai giọng nói đồng thời vang lên, lại cùng lúc im bặt.
Ở cửa phòng thẩm vấn, một người mở nửa cái cửa, chỉ thò đầu vào.
Bạch Kiều nghe thấy giọng nói nên quay đầu, vừa vặn đối mặt với người kia.
"...... Anh họ?"
Nữ cảnh sát: "......"
Người xuất hiện ở cửa vẫn cứng nhắc như trong ký ức, vẫn luôn làm dáng vẻ chín chắn đàng hoàng, cạo tóc húi cua tiêu chuẩn, nhìn còn nghiêm túc hơn so với nữ cảnh sát thẩm vấn bọn họ!
Chỉ là gương mặt đứng đắn ấy còn có thêm vài phần kinh ngạc.
Thứ nhất là Bạch Diệu không nghĩ tới có nhiều người trong phòng thẩm vấn như vậy, thứ hai là không nghĩ tới còn có người quen.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Kiều một lúc rồi lại như không có việc gì đóng cửa đi tới. Hắn cầm bữa khuya trên tay đặt lên bàn dài, cũng tốt bụng giúp lấy ra, lấy ra duy nhất một đôi đũa.
Hương thơm ngào ngạt lập tức khuếch tán trong phòng thẩm vấn. Du Chiêu và Bạch Kiều ở gần bữa khuya nhất nhận lấy một vạn điểm bạo kích!
Có cần phải lạnh lùng như vậy không anh ơi?
Giả vờ không quen cũng không cần phóng độc đêm khuya như vậy mà anh ơi?
Cho dù sau khi chú hai qua đời, gia đình chúng ta rất ít qua lại thì chúng ta vẫn là anh em họ chung dòng máu mà anh ơi?
Người xuất hiện trong phòng thẩm vấn chính là con trai của chú hai Bạch Kiều.
Nhưng mà bất kể kháng nghị thế nào, Bạch Diệu cũng chẳng buồn phản ứng với anh.
Lúc này Trịnh Mãn Ân ngồi xổm trong góc, dùng hai cục giấy bịt lại lỗ mũi đang chảy máu, làm khuôn mặt trở nên buồn cười. Cậu sững sờ nói: "Sao mà người này nhìn quen quá vậy?"
Hà Kiêu nói: "Người ngày nào cũng nhìn thấy trên bảng danh nhân ở trường, có thể không quen mắt sao?"
"Trên bảng danh nhân? Bạch Diệu?"
"Ừm hứm."
"Hội trưởng hội học sinh trường mình?"
"Ừm hứm."
"Sao anh ấy lại ở đây?"
"Hình như là đến đưa bữa khuya."
"......"
Hai người liếc nhìn nhau, nhìn ra được gì đó bất bình thường.
Làm danh nhân ở trường, chuyện cha Bạch Diệu khi làm cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ không phải chuyện bí mật ở trường.
Cục cảnh sát mà cha anh nhậm chức không phải là ở nơi này đó chứ?
Trịnh Mãn Ân đầy kinh ngạc: "lúc nãy tôi...... Hình như nghe thấy Bạch Kiều gọi anh ấy là anh họ."
Hà Kiêu: "Tôi cũng nghe thấy."
Trịnh Mãn Ân lại nói: "Nhưng tại sao anh ấy lại không để ý đến em họ của mình vậy?"
"......"
Cái này lão Hà cũng chẳng biết.
Du Chiêu cũng đang quan sát.
Hắn nhìn người "anh họ" đột nhiên xuất hiện này, mặc kệ từ tướng mạo hay thái độ cũng không nhìn ra được hai người này có quan hệ máu mủ với nhau.
Đối với sự lạnh lùng của "anh họ", Bạch Kiều cũng không cảm thấy xấu hổ, cũng không có cảm xúc mất mát hay đau khổ, thật giống như...... Tập mãi cũng thành thói quen.
Nhà họ Bạch quả nhiên không có một ai tốt!
Ngắn ngủi mấy phút, Bạch Diệu ở trong lòng Du Chiêu đã có cùng vị trí giống như Bạch Đường Nguyên.
Mà hai người phóng độc, một người dám phóng, một người dám ăn.
Nữ cảnh sát được Bạch Diệu gọi là "dì Lâm", ngay trước mặt một đám "quỷ chết đói", yên tâm thoải mái thưởng thức bữa khuya mà Bạch Diệu mang cho mình.
Chờ cô ăn hết một nửa bát malathang, Bạch Diệu mới mở miệng nói: "Mâu thuẫn gì?"
"Kéo bè kéo cánh đánh nhau nơi công cộng, tạo ra ảnh hưởng xấu, nguyên nhân cụ thể......" Khuôn mặt nghiêm nghị của dì Lâm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Là học sinh trường cháu, cháu không biết chuyện gì thì sao dì biết được?"
Cô húp một ngụm canh ngon lành, nói tiếp: "Có điều không phải chuyện lớn, vốn dĩ dì định để mấy đứa này viết kiểm điểm, bọn nó không chịu, chỉ có thể chờ người nhà tới đón."
Bạch Diệu hỏi: "Người nhà?"
Dì Lâm ngẩng đầu: "Cháu muốn làm gì?"
Bạch Diệu nhìn Bạch Kiều một cái: "Cháu trưởng thành rồi, cũng phù hợp với điều kiện người nhà, có thể bảo lãnh người."
"......"
Dì Lâm cũng nhìn Bạch Kiều một cái, nhíu mày: "...... Được rồi, cháu có thể đưa đi."
Bạch Diệu nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Bạch Kiều: "Đi."
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều mờ mịt nhìn xung quanh một cái: "Gọi em à?"
"......" Không gọi em thì gọi ai?
Bạch Kiều nhíu mày: "Em muốn chờ mẹ em đến đón?"
Bạch Kiều liên tục lắc đầu không ngừng.
"Vậy còn không đi?"
Bạch Kiều lại nói: "Vậy còn bạn bè của em thì sao giờ?"
Bạch Diệu quét mắt nhìn những khuôn mặt mong chờ của đám người Trịnh Mãn Ân, lạnh lẽo vô tình nói: "Bọn họ có quan hệ gì với anh?"
Bạch Kiều: "......"
Những người khác: "......"
Bạch Kiều hồi lâu cũng không nhúc nhích, Bạch Diệu không kiên nhẫn được nữa: "Cuối cùng em có đi hay không?"
Bạch Kiều nghĩ một lúc: "Bây giờ em có thể đi bất cứ lúc nào sao?"
Đã được bảo lãnh, anh cũng không bị giam giữ phải không?
"......"
Nhìn thấy sự đồng ý trong mắt anh ấy, Bạch Kiều yên tâm: "Vậy em chờ với bọn họ vậy."
"......"
Bạch Diệu không để ý đến anh nữa, xoay người rời đi, Bạch Kiều đưa mắt nhìn anh đi đến cửa.
"Không được mách lẻo với mẹ em đâu nha anh!"
"......"
"Nếu ngày mai em không trở về nhớ đến bảo lãnh em lần nữa nha anh!"
Trả lời anh là âm thanh đóng cửa "rầm" một tiếng.
Đám người ngồi xổm trong phòng thẩm vấn há hốc mồm.
Vậy là đi rồi?
Hy vọng duy nhất cứ như vậy mà thả đi?
Người này có phải là tên ngốc hay không!
Ngược lại Bạch Kiều rất bình tĩnh, ánh mắt lấy lòng nhìn nữ cảnh sát đang ăn malatang: "À ừ, dì Lâm, có thể trả điện thoại di động lại cho cháu không?"
Dì Lâm lại húp một ngụm canh, dùng khăn giấy tao nhã lau miệng: "Bên kia, tự đi lấy đi."
Bạch Kiều vui vẻ chạy tới lấy điện thoại di động, nhìn thời gian, đã đến mười hai giờ. Anh mở Wechat lên, chuẩn bị báo cho Cố Thi một tiếng, lại thấy Cố Thi gửi Wechat cho anh trước.
- - Sáng mai có việc ở phòng nghiên cứu và giảng dạy, đêm nay ở trường học, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Kiều:......
Trời cũng giúp mình?
Bạch Kiều ngoan ngoãn nhắn lại một câu "dạ", tắt điện thoại một lần nữa.
Du Chiêu nhìn những động tác liên tiếp này, bỗng nhiên quyết định, nói với dì Lâm: "Có giấy bút không?"
Dì Lâm sững sờ nói: "Có, đương nhiên có."
Nơi này của bọn họ không bao giờ thiếu giấy bút!
Dì Lâm đứng dậy lấy trong ngăn tủ ra một chồng giấy, lại tìm một đống bút, cho Du Chiêu một cây, lại nhìn về phía những người khác: "Mấy đứa thì sao? Tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, hay là ngoan ngoãn viết kiểm điểm?"
Đám ngồi xổm vẻ mặt do dự.
Bạch Kiều cầm lấy mấy cây bút bên cạnh, đi đến trước mặt bọn Trịnh Mãn Ân ngồi xuống: "...... Mũi cậu vẫn ổn chứ?"
Trịnh Mãn Ân lập tức bĩu môi: "Không ổn."
Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng mũi cậu bây giờ vẫn còn đau đó!
"Trên đó trông bình thường nhưng lực tay mạnh lắm đó!"
Cho nên tuyệt đối không phải do anh yếu gà mà là do đối thủ quá mạnh!
Bạch Kiều nhịn cười nói: "Còn nhớ lần trước ở trong hẻm, tôi có nói đến La Bưu bắt chẹt học sinh lớp mười rồi sau đó bị bắt chẹt lại không?"
Trịnh Mãn Ân nghĩ một lát: "Nhớ chứ."
Bạch Kiều nhìn về phía Khang Tuyển Trạch đang ngồi trong góc: "Chính là cậu ta đó."
Trịnh Mãn Ân hết sức phối hợp trừng mắt.
Cậu ta?!
Bạch Kiều nhẹ gật đầu, nhét giấy bút vào trong tay cậu: "Viết đi, viết xong sớm về sớm."
Trịnh Mãn Ân vẻ mặt khổ sở: "Người anh em, không phải tôi không viết. Không phải cậu cũng nghe thấy sao, vừa nảy vị cảnh sát đó nói là viết ba ngàn chữ, ba ngàn chữ đó! Tổng số bài văn tôi viết khi lên cấp ba còn chưa tới ba ngàn nữa!"
"......"
Vì sao cậu lại giống như cảm thấy rất vinh dự?
Giọng nói của Trịnh Mãn Ân không nhỏ, toàn bộ mọi người trong phòng thẩm vấn đều nghe được. Dì Lâm nhìn về phía bọn họ một cái: "Ba ngàn chữ là bên kia, mấy đứa viết một ngàn là được rồi."
"......"
Cuối cùng Khang Tuyển Trạch không nhịn được nữa, anh ta trực tiếp đứng dậy: "Dựa vào cái gì?"
Dì Lâm nói: "Dựa theo giám sát ở của KTV là mấy đứa gây chuyện trước. Chuyện nào cũng có đầu có đuôi, tội nào cũng có nhẹ có nặng. Mà thái độ nhận lỗi của bọn họ rất tốt, trừng phạt nhẹ."
Khang Tuyển Trạch: "......"
Nhưng rõ ràng vừa nãy cô không nói như thế!
Bạch Thịnh cũng không thể ngồi yên được: "Cô đây rõ ràng là thiên vị!"
Trước khi Bạch Diệu xuất hiện vẫn thống nhất là ba ngàn chữ, làm sao sau khi Bạch Diệu đến nhận người, bên đó lại giảm xuống còn một ngàn chứ?
Cậu ta oán hận nhìn về phía Bạch Kiều.
Những đặc quyền này vốn dĩ cậu ta cũng có thể có một phần! Bạch Diệu cũng là anh họ của cậu ta!
Nhưng hết lần này đến lần khác anh không thể nói ra được, khó chịu muốn chết!
Đối với phản kháng của bọn họ, dì Lâm cũng chẳng quan tâm: "Thấy tôi thiên vị thì có thể báo cáo cho cấp trên của tôi, hoặc là mấy đứa nói thử xem tại sao lại gây sự? Nói rõ ràng, kiểm điểm cũng giảm xuống một ngàn chữ."
"......"
Tại sao lại gây sự?
Chẳng phải là vì chuyện Khang Tuyển Trạch thích Lục Tiểu hay sao?
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, anh Tuyển lại đến chết cũng không thừa nhận, đến chết cũng không cho người ta nói.
Bọn họ dám khai ra ở trước mặt anh Tuyển sao?
Bọn họ không dám!
Cho nên số lượng từ kiểm điểm của bọn họ không giảm xuống được.
Nhìn bên Trịnh Mãn Ân hí ha hí hửng nhận lấy giấy bút tiến đến bên bàn dài bắt đầu viết kiểm điểm. Bọn họ ghen tị quá!
"Anh Tuyển, nếu không chúng ta......"
Còn chưa nói dứt lời lại bị lườm nguýt, người anh em nói chuyện lập tức câm miệng.
Khang Tuyển Trạch bước từng bước đến bên cạnh bàn dài, cầm lấy giấy bút từ trên bàn, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Kiều: "Tao ghim mày rồi."
Bạch Kiều: "Vậy tao thật sự rất là sợ đó nha."
Khang Tuyển Trạch: "......" Tức thành cá nóc!
Anh ta tức giận vung tay, lấy mảnh giấy "loạt soạt" một tiếng sau đó xoay người tiếp tục ngồi xổm ở trong góc tường viết kiểm điểm.
Ba ngàn chữ mà thôi, đối với học bá mà nói không đáng kể chúc nào!
Cho dù là ba ngàn chữ, anh ta còn viết xong nhanh hơn một ngàn chữ của bọn họ!
Ngay tại thời điểm anh ta đưa bút viết xuống chữ đầu tiên, Du Chiêu ngẩng đầu từ bàn dài bên cạnh lên, giao giấy kiểm điểm đã viết xong vào tay dì Lâm.
"Cháu có thể đi rồi sao?"
"......"
Dì Lâm vô cùng kinh ngạc.
Mới qua có mười lăm phút mà?
Nhanh như thế đã viết xong rồi?
Cô có chút không thể tin nhận lấy giấy kiểm điểm từ tay Du Chiêu, kiểm tra tỉ mỉ một lần, hài lòng ngẩng đầu: "Cậu có thể đi rồi."
"......"
Lúc này Khang Tuyển Trạch ngồi trong góc, nghe được động tĩnh bên này, không khống chế được lực tay, đâm thủng một lỗ trên giấy.
Đây là thiên vị! Cái này chắc chắn là thiên vị!
[...]
Editor:
* 麻辣烫 (Malatang)
Edit by Đóa Sen Nhỏ
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●
Bạch Diệu?
Trong đầu Bạch Kiều hiện ra một gương mặt cứng nhắc trầm tĩnh.
Chú hai hy sinh vì nhiệm vụ, thím hai tái giá. Đột nhiên gia đình gặp biến cố, Bạch Diệu được các đồng sự của chú hai ở cục cảnh sát chiếu cố không ít, không chỉ tích lũy không ít kinh nghiệm, biểu cảm gương mặt cũng học được vô cùng tốt. Thời gian thanh xuân quý báu sống cuộc sống như một cán bộ kỳ cựu.
"Bạch Diệu là......"
"Dì Lâm, bữa khuya dì muốn......"
"......"
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, hai giọng nói đồng thời vang lên, lại cùng lúc im bặt.
Ở cửa phòng thẩm vấn, một người mở nửa cái cửa, chỉ thò đầu vào.
Bạch Kiều nghe thấy giọng nói nên quay đầu, vừa vặn đối mặt với người kia.
"...... Anh họ?"
Nữ cảnh sát: "......"
Người xuất hiện ở cửa vẫn cứng nhắc như trong ký ức, vẫn luôn làm dáng vẻ chín chắn đàng hoàng, cạo tóc húi cua tiêu chuẩn, nhìn còn nghiêm túc hơn so với nữ cảnh sát thẩm vấn bọn họ!
Chỉ là gương mặt đứng đắn ấy còn có thêm vài phần kinh ngạc.
Thứ nhất là Bạch Diệu không nghĩ tới có nhiều người trong phòng thẩm vấn như vậy, thứ hai là không nghĩ tới còn có người quen.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Kiều một lúc rồi lại như không có việc gì đóng cửa đi tới. Hắn cầm bữa khuya trên tay đặt lên bàn dài, cũng tốt bụng giúp lấy ra, lấy ra duy nhất một đôi đũa.
Hương thơm ngào ngạt lập tức khuếch tán trong phòng thẩm vấn. Du Chiêu và Bạch Kiều ở gần bữa khuya nhất nhận lấy một vạn điểm bạo kích!
Có cần phải lạnh lùng như vậy không anh ơi?
Giả vờ không quen cũng không cần phóng độc đêm khuya như vậy mà anh ơi?
Cho dù sau khi chú hai qua đời, gia đình chúng ta rất ít qua lại thì chúng ta vẫn là anh em họ chung dòng máu mà anh ơi?
Người xuất hiện trong phòng thẩm vấn chính là con trai của chú hai Bạch Kiều.
Nhưng mà bất kể kháng nghị thế nào, Bạch Diệu cũng chẳng buồn phản ứng với anh.
Lúc này Trịnh Mãn Ân ngồi xổm trong góc, dùng hai cục giấy bịt lại lỗ mũi đang chảy máu, làm khuôn mặt trở nên buồn cười. Cậu sững sờ nói: "Sao mà người này nhìn quen quá vậy?"
Hà Kiêu nói: "Người ngày nào cũng nhìn thấy trên bảng danh nhân ở trường, có thể không quen mắt sao?"
"Trên bảng danh nhân? Bạch Diệu?"
"Ừm hứm."
"Hội trưởng hội học sinh trường mình?"
"Ừm hứm."
"Sao anh ấy lại ở đây?"
"Hình như là đến đưa bữa khuya."
"......"
Hai người liếc nhìn nhau, nhìn ra được gì đó bất bình thường.
Làm danh nhân ở trường, chuyện cha Bạch Diệu khi làm cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ không phải chuyện bí mật ở trường.
Cục cảnh sát mà cha anh nhậm chức không phải là ở nơi này đó chứ?
Trịnh Mãn Ân đầy kinh ngạc: "lúc nãy tôi...... Hình như nghe thấy Bạch Kiều gọi anh ấy là anh họ."
Hà Kiêu: "Tôi cũng nghe thấy."
Trịnh Mãn Ân lại nói: "Nhưng tại sao anh ấy lại không để ý đến em họ của mình vậy?"
"......"
Cái này lão Hà cũng chẳng biết.
Du Chiêu cũng đang quan sát.
Hắn nhìn người "anh họ" đột nhiên xuất hiện này, mặc kệ từ tướng mạo hay thái độ cũng không nhìn ra được hai người này có quan hệ máu mủ với nhau.
Đối với sự lạnh lùng của "anh họ", Bạch Kiều cũng không cảm thấy xấu hổ, cũng không có cảm xúc mất mát hay đau khổ, thật giống như...... Tập mãi cũng thành thói quen.
Nhà họ Bạch quả nhiên không có một ai tốt!
Ngắn ngủi mấy phút, Bạch Diệu ở trong lòng Du Chiêu đã có cùng vị trí giống như Bạch Đường Nguyên.
Mà hai người phóng độc, một người dám phóng, một người dám ăn.
Nữ cảnh sát được Bạch Diệu gọi là "dì Lâm", ngay trước mặt một đám "quỷ chết đói", yên tâm thoải mái thưởng thức bữa khuya mà Bạch Diệu mang cho mình.
Chờ cô ăn hết một nửa bát malathang, Bạch Diệu mới mở miệng nói: "Mâu thuẫn gì?"
"Kéo bè kéo cánh đánh nhau nơi công cộng, tạo ra ảnh hưởng xấu, nguyên nhân cụ thể......" Khuôn mặt nghiêm nghị của dì Lâm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Là học sinh trường cháu, cháu không biết chuyện gì thì sao dì biết được?"
Cô húp một ngụm canh ngon lành, nói tiếp: "Có điều không phải chuyện lớn, vốn dĩ dì định để mấy đứa này viết kiểm điểm, bọn nó không chịu, chỉ có thể chờ người nhà tới đón."
Bạch Diệu hỏi: "Người nhà?"
Dì Lâm ngẩng đầu: "Cháu muốn làm gì?"
Bạch Diệu nhìn Bạch Kiều một cái: "Cháu trưởng thành rồi, cũng phù hợp với điều kiện người nhà, có thể bảo lãnh người."
"......"
Dì Lâm cũng nhìn Bạch Kiều một cái, nhíu mày: "...... Được rồi, cháu có thể đưa đi."
Bạch Diệu nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Bạch Kiều: "Đi."
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều mờ mịt nhìn xung quanh một cái: "Gọi em à?"
"......" Không gọi em thì gọi ai?
Bạch Kiều nhíu mày: "Em muốn chờ mẹ em đến đón?"
Bạch Kiều liên tục lắc đầu không ngừng.
"Vậy còn không đi?"
Bạch Kiều lại nói: "Vậy còn bạn bè của em thì sao giờ?"
Bạch Diệu quét mắt nhìn những khuôn mặt mong chờ của đám người Trịnh Mãn Ân, lạnh lẽo vô tình nói: "Bọn họ có quan hệ gì với anh?"
Bạch Kiều: "......"
Những người khác: "......"
Bạch Kiều hồi lâu cũng không nhúc nhích, Bạch Diệu không kiên nhẫn được nữa: "Cuối cùng em có đi hay không?"
Bạch Kiều nghĩ một lúc: "Bây giờ em có thể đi bất cứ lúc nào sao?"
Đã được bảo lãnh, anh cũng không bị giam giữ phải không?
"......"
Nhìn thấy sự đồng ý trong mắt anh ấy, Bạch Kiều yên tâm: "Vậy em chờ với bọn họ vậy."
"......"
Bạch Diệu không để ý đến anh nữa, xoay người rời đi, Bạch Kiều đưa mắt nhìn anh đi đến cửa.
"Không được mách lẻo với mẹ em đâu nha anh!"
"......"
"Nếu ngày mai em không trở về nhớ đến bảo lãnh em lần nữa nha anh!"
Trả lời anh là âm thanh đóng cửa "rầm" một tiếng.
Đám người ngồi xổm trong phòng thẩm vấn há hốc mồm.
Vậy là đi rồi?
Hy vọng duy nhất cứ như vậy mà thả đi?
Người này có phải là tên ngốc hay không!
Ngược lại Bạch Kiều rất bình tĩnh, ánh mắt lấy lòng nhìn nữ cảnh sát đang ăn malatang: "À ừ, dì Lâm, có thể trả điện thoại di động lại cho cháu không?"
Dì Lâm lại húp một ngụm canh, dùng khăn giấy tao nhã lau miệng: "Bên kia, tự đi lấy đi."
Bạch Kiều vui vẻ chạy tới lấy điện thoại di động, nhìn thời gian, đã đến mười hai giờ. Anh mở Wechat lên, chuẩn bị báo cho Cố Thi một tiếng, lại thấy Cố Thi gửi Wechat cho anh trước.
- - Sáng mai có việc ở phòng nghiên cứu và giảng dạy, đêm nay ở trường học, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Kiều:......
Trời cũng giúp mình?
Bạch Kiều ngoan ngoãn nhắn lại một câu "dạ", tắt điện thoại một lần nữa.
Du Chiêu nhìn những động tác liên tiếp này, bỗng nhiên quyết định, nói với dì Lâm: "Có giấy bút không?"
Dì Lâm sững sờ nói: "Có, đương nhiên có."
Nơi này của bọn họ không bao giờ thiếu giấy bút!
Dì Lâm đứng dậy lấy trong ngăn tủ ra một chồng giấy, lại tìm một đống bút, cho Du Chiêu một cây, lại nhìn về phía những người khác: "Mấy đứa thì sao? Tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, hay là ngoan ngoãn viết kiểm điểm?"
Đám ngồi xổm vẻ mặt do dự.
Bạch Kiều cầm lấy mấy cây bút bên cạnh, đi đến trước mặt bọn Trịnh Mãn Ân ngồi xuống: "...... Mũi cậu vẫn ổn chứ?"
Trịnh Mãn Ân lập tức bĩu môi: "Không ổn."
Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng mũi cậu bây giờ vẫn còn đau đó!
"Trên đó trông bình thường nhưng lực tay mạnh lắm đó!"
Cho nên tuyệt đối không phải do anh yếu gà mà là do đối thủ quá mạnh!
Bạch Kiều nhịn cười nói: "Còn nhớ lần trước ở trong hẻm, tôi có nói đến La Bưu bắt chẹt học sinh lớp mười rồi sau đó bị bắt chẹt lại không?"
Trịnh Mãn Ân nghĩ một lát: "Nhớ chứ."
Bạch Kiều nhìn về phía Khang Tuyển Trạch đang ngồi trong góc: "Chính là cậu ta đó."
Trịnh Mãn Ân hết sức phối hợp trừng mắt.
Cậu ta?!
Bạch Kiều nhẹ gật đầu, nhét giấy bút vào trong tay cậu: "Viết đi, viết xong sớm về sớm."
Trịnh Mãn Ân vẻ mặt khổ sở: "Người anh em, không phải tôi không viết. Không phải cậu cũng nghe thấy sao, vừa nảy vị cảnh sát đó nói là viết ba ngàn chữ, ba ngàn chữ đó! Tổng số bài văn tôi viết khi lên cấp ba còn chưa tới ba ngàn nữa!"
"......"
Vì sao cậu lại giống như cảm thấy rất vinh dự?
Giọng nói của Trịnh Mãn Ân không nhỏ, toàn bộ mọi người trong phòng thẩm vấn đều nghe được. Dì Lâm nhìn về phía bọn họ một cái: "Ba ngàn chữ là bên kia, mấy đứa viết một ngàn là được rồi."
"......"
Cuối cùng Khang Tuyển Trạch không nhịn được nữa, anh ta trực tiếp đứng dậy: "Dựa vào cái gì?"
Dì Lâm nói: "Dựa theo giám sát ở của KTV là mấy đứa gây chuyện trước. Chuyện nào cũng có đầu có đuôi, tội nào cũng có nhẹ có nặng. Mà thái độ nhận lỗi của bọn họ rất tốt, trừng phạt nhẹ."
Khang Tuyển Trạch: "......"
Nhưng rõ ràng vừa nãy cô không nói như thế!
Bạch Thịnh cũng không thể ngồi yên được: "Cô đây rõ ràng là thiên vị!"
Trước khi Bạch Diệu xuất hiện vẫn thống nhất là ba ngàn chữ, làm sao sau khi Bạch Diệu đến nhận người, bên đó lại giảm xuống còn một ngàn chứ?
Cậu ta oán hận nhìn về phía Bạch Kiều.
Những đặc quyền này vốn dĩ cậu ta cũng có thể có một phần! Bạch Diệu cũng là anh họ của cậu ta!
Nhưng hết lần này đến lần khác anh không thể nói ra được, khó chịu muốn chết!
Đối với phản kháng của bọn họ, dì Lâm cũng chẳng quan tâm: "Thấy tôi thiên vị thì có thể báo cáo cho cấp trên của tôi, hoặc là mấy đứa nói thử xem tại sao lại gây sự? Nói rõ ràng, kiểm điểm cũng giảm xuống một ngàn chữ."
"......"
Tại sao lại gây sự?
Chẳng phải là vì chuyện Khang Tuyển Trạch thích Lục Tiểu hay sao?
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, anh Tuyển lại đến chết cũng không thừa nhận, đến chết cũng không cho người ta nói.
Bọn họ dám khai ra ở trước mặt anh Tuyển sao?
Bọn họ không dám!
Cho nên số lượng từ kiểm điểm của bọn họ không giảm xuống được.
Nhìn bên Trịnh Mãn Ân hí ha hí hửng nhận lấy giấy bút tiến đến bên bàn dài bắt đầu viết kiểm điểm. Bọn họ ghen tị quá!
"Anh Tuyển, nếu không chúng ta......"
Còn chưa nói dứt lời lại bị lườm nguýt, người anh em nói chuyện lập tức câm miệng.
Khang Tuyển Trạch bước từng bước đến bên cạnh bàn dài, cầm lấy giấy bút từ trên bàn, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Kiều: "Tao ghim mày rồi."
Bạch Kiều: "Vậy tao thật sự rất là sợ đó nha."
Khang Tuyển Trạch: "......" Tức thành cá nóc!
Anh ta tức giận vung tay, lấy mảnh giấy "loạt soạt" một tiếng sau đó xoay người tiếp tục ngồi xổm ở trong góc tường viết kiểm điểm.
Ba ngàn chữ mà thôi, đối với học bá mà nói không đáng kể chúc nào!
Cho dù là ba ngàn chữ, anh ta còn viết xong nhanh hơn một ngàn chữ của bọn họ!
Ngay tại thời điểm anh ta đưa bút viết xuống chữ đầu tiên, Du Chiêu ngẩng đầu từ bàn dài bên cạnh lên, giao giấy kiểm điểm đã viết xong vào tay dì Lâm.
"Cháu có thể đi rồi sao?"
"......"
Dì Lâm vô cùng kinh ngạc.
Mới qua có mười lăm phút mà?
Nhanh như thế đã viết xong rồi?
Cô có chút không thể tin nhận lấy giấy kiểm điểm từ tay Du Chiêu, kiểm tra tỉ mỉ một lần, hài lòng ngẩng đầu: "Cậu có thể đi rồi."
"......"
Lúc này Khang Tuyển Trạch ngồi trong góc, nghe được động tĩnh bên này, không khống chế được lực tay, đâm thủng một lỗ trên giấy.
Đây là thiên vị! Cái này chắc chắn là thiên vị!
[...]
Editor:
* 麻辣烫 (Malatang)