Bạch Kiều gầy hơn hắn tưởng. Ít nhất là khi hắn để tay lên không trực tiếp chạm đến cơ thể ấm áp mà là đè lên những nếp áo sơ mi.
Du Chiêu cũng không được đằng chân lân đằng đầu, thuận thế túm lấy một góc áo sơ mi.
Bạch Kiều: "......"
Cái người trộm túm lấy áo của anh còn làm vẻ mặt bình tĩnh chơi điện thoại.
"Đây có phải chính là cái gọi là ngoài mặt vững như lão cẩu, nội tâm hốt hoảng đến một nhóm?"
Nhị Bát: 【 cậu đang nói chính cậu đấy sao?】
Bạch Kiều bất mãn phản bác: "Tôi hốt hoảng làm gì?"
Nhị Bát đánh ra một cái emoji liếc mắt.
Cái tư thế của hiện tại của hai người, chỉ cần có người chụp được, ngày mai sẽ lên trang nhất của diễn đàn trường. Cậu có thể không hoảng hốt sao?
Sự thật chứng minh, Bạch Kiều thật sự không hoảng hốt.
Anh đắm chìm trong câu chuyện "áo cưới", nghe say sưa ngon lành.
"...... Người đàn ông mở to mắt, nhìn thấy cô gái dưới thân máu me đầy mình, tròng mắt từ trong hốc mắt rớt ra ngoài, làn da từng chút từng chút hư thối. Anh ta sợ hãi, từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng bị cô gái gắt gao kéo lấy cổ chân!"
Du Chiêu đã ra sức xem nhẹ giọng kể bên kia, nhưng tai nghe không có âm thanh, hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài tiến vào màng nhĩ.
Tay hắn nắm thật chặt vạt áo Bạch Kiều.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục: "Cơ thể cô gái dần dần mưng mủ, bám vào đùi người đàn ông đó leo lên. Người đàn ông kéo tóc của cô lại kéo xuống một mảng da người, đẫm máu......"
"Đôi mắt không có con ngươi, tối đen như mực, ngẩng đầu nhìn anh ta......"
"Người đàn ông vừa đau khổ, vừa tuyệt vọng. Cuối cùng anh ta dốc sức lực, đạp một cú vào cô gái máu thịt be bét, quay người xông ra cửa muốn chạy khỏi khách sạn. Ngay khi anh ta xông ra khỏi khách sạn, chỉ nghe ầm một tiếng......"
"A!"
"A--"
Một tiếng "ầm" đùa ác đã dẫn đến hai tiếng hét chói tai.
Một giọng nữ, một giọng nam.
Kỳ diệu là giọng nam lấn át giọng nữ rất rõ ràng.
Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Bạch Kiều hít vào một hơi khí lạnh, sau đó nín thở, cố nén cảm giác đau đớn trên lưng. Anh đối đầu với ánh mắt người khác, miễn cưỡng cứng nhắc cười: "Xin lỗi, cậu kể tiếp đi."
"......"
"......"
Bị anh cắt ngang như vậy, không khí kinh dị gì đó cũng mất, còn tiếp tục thế nào?
Nhưng rất nhanh bọn họ không để ý đến vấn đề này nữa. Tầm mắt rơi xuống hai người đang tựa vào nhau. Một tay Du Chiêu còn đang ôm lấy eo Bạch Kiều.
"......"
Hai người này ôm lấy nhau từ lúc nào vậy?
Trịnh Mãn Ân cách bọn họ gần nhất, nhịn không được lại gần nói: "Tình huống của hai người là sao vậy?"
Bạch Kiều thấy bọn họ chuyển sự chú ý chuyển tới phía sau mình, không đoán được Du Chiêu bây giờ bị dọa thành bộ dáng gì. Vì bảo vệ cho hắn, anh vô thức nhích lại gần hắn: "Xin lỗi nha, tôi sợ, A..."
"......"
Vẻ mặt anh nhăn nhó, thoạt nhìn như bị dọa sợ không nhẹ.
Bạch Kiều bị đau. Đột nhiên bị bấu, anh đau eo, ây da!
Ánh mắt của những người khác chuyển đến Du Chiêu.
Du Chiêu nhìn bình tĩnh hơn nhiều, Bạch Kiều rít lên một tiếng tách hắn từ trong sợ hãi ra, sắc mặt hắn khôi phục bình thường, cũng không có thu tay lại, chỉ ngẩng đầu lên nói: "Cậu tiếp tục."
"......"
Người kể chuyện kia sững sờ nói: "...... Thật ra cũng không có gì, chính là đến cuối cùng người đàn ông đó thấy cảnh nữ sinh viên nhảy lầu tự sát, bị thi thể mặc áo cưới đỏ dọa chết tươi."
Bạch Kiều giống như nhẹ nhàng thở ra: "À, chết thì tốt."
Những người khác: "......"
"Tới tới tới, lượt tiếp theo lượt tiếp theo! Tôi muốn quay cái chai!"
Không biết Hà Kiêu từ màn hình chọn bài hát karaoke đi tới từ lúc nào, mở miệng đúng lúc chuyển ánh mắt tập trung qua.
Bạch Kiều duy trì nụ cười trong chốc lát, thấy bọn họ quay đầu, sắc mặt anh biến đổi. Anh kéo móng vuốt trên eo một cái, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cậu bấu tôi làm gì? Bao lâu rồi cậu không cắt móng tay!"
Đau đến mức anh xém chút không chịu được!
Anh hất tay Du Chiêu ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên lưng mình.
Thấy vẻ mặt anh uất ức lên án, đầu óc hắn trống rỗng trong giây lát, theo bản năng nói: "Hôm qua mới cắt."
Bạch Kiều: "......"
Hóa ra bấu người không cần có móng tay!
Bạch Kiều suy nghĩ không đúng trọng tâm.
Trịnh Mãn Ân làm chủ nhà, thừa dịp mở màn lượt chơi tiếp theo, lại gần hỏi: "Người anh em, cậu không sao chứ?"
Bạch Kiều còn đang xoa eo mình.
Anh rất muốn nói: Có sao đó! Anh đau eo!
Nhưng người bấu mình anh không thể khai ra, nên chỉ có thể nhịn.
"Không có gì, tôi chỉ là...... Sợ."
Trịnh Mãn Ân thở dài một hơi: "Uầy, tôi cũng không biết lá gan cậu nhỏ như vậy. Khó tránh lúc tôi nói kể chuyện ma thì cậu phản ứng lớn thế. Cậu nói sớm với tôi thì tôi đã không sắp xếp cái hoạt động này rồi."
Bạch Kiều: "......"
Anh phản ứng cực kỳ lớn là vì anh cảm thấy cái chủ ý đó ngu ngốc!
"Có điều nam tử hán đại trượng phu, xem như hôm nay cậu được một lần rèn luyện." Trịnh Mãn Ân ghé sát vào tai anh: "Cậu nhìn anh Chiêu thử coi, thấy cậu ấy bình tĩnh biết bao nhiêu không? Cậu phải học tập một chút!"
"......"
Bạch Kiều: Haha......
Anh Chiêu của cậu bình tĩnh, thật sự rất là bình tĩnh!
Bình tĩnh đến mức eo của anh sắp đứt mất!
Anh dùng dăm ba câu đuổi Trịnh Mãn Ân đi, quay người trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu nào đó. Anh ngẩng đầu lại phát hiện Du Chiêu thế mà lại cười!
Thật ra nụ cười của Du Chiêu cũng không rõ ràng. Chỉ là nếu so sánh với vẻ mặt không chút biểu tình lúc bình thường thì khóe miệng anh bây giờ hơi nhếch lên, làm cho vẻ mặt thoạt nhìn ôn hòa hơn mà thôi.
Nhưng cảm xúc như ngọn lửa nhỏ đang nổi lên của Bạch Kiều bị nụ cười không tính là cười của hắn dập tắt.
Giá trị nhan sắc là công lý, anh nhịn!
Đối diện với một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, anh thật sự không xuống ta được!
"Cậu lái xe tới phải không?" Bạch Kiều nói.
Cảm xúc của anh bình phục quá nhanh, Du Chiêu có chút tiếc nuối. Hắn mím môi nói: "Ừm."
"Vậy là được."
"......"
Lúc này nhạc bên trong KTV đã đổi thành 《 Em Gái Cõng Búp Bê 》. Những người khác đang đắm chìm trong trò chơi, Vạn Lăng lại hoàn toàn không có tâm tư chơi.
"Người đó là ai vậy? Cậu ta có quan hệ gì với Du Chiêu?" Cô vỗ vỗ người bên cạnh.
Thẩm Giai Kỳ nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức cười nói: "Cậu ấy à, cậu ấy là danh nhân bên nhị trung đó. Lần này thi tháng nghịch tập từ hạng bét khối lên nhất khối. Cậu có biết học thần thi được 739 điểm không? Là cậu ấy đó, cậu ấy tên Bạch Kiều. Hình như ngồi cùng bàn với Du Chiêu."
Cái này cô vừa mới nghe ngóng được đó!
Nói đến Bạch Kiều, trong mắt Thẩm Giai Kỳ tràn đầy sùng bái thần tượng!
Vạn Lăng nhíu mày.
Nhưng mà hai người ngồi cùng bạn lại thân mật như vậy?
Mới nãy người kia đã dán vào lòng Du Chiêu rồi!
Bọn Trịnh Mãn Ân có quan hệ tốt với Du Chiêu như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy bọn họ như vậy mà!
Vạn Lăng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đang muốn hỏi lại đã thấy hai người ngồi trong góc đột nhiên đứng lên.
Bạch Kiều nói một tiếng với Trịnh Mãn Ân khi vòng ra sau ghế sô pha.
"Hả? Cậu phải đi rồi? Lúc này mới mấy giờ đâu?"
Bạch Kiều bất đắc dĩ nói: "Trong nhà quản nghiêm lắm!"
Nghĩ đến gia đình của anh, Trịnh Mãn Ân cũng không giữ anh lại nữa, lại nhìn về người phía sau anh.
Du Chiêu nói: "Tôi đưa cậu ấy về."
Trịnh Mãn Ân còn chưa lên tiếng, Vạn Lăng đã không nhịn được: "Để cậu ấy gọi xe về không được sao?"
Một người đàn ông còn muốn người đưa tiễn, đám con gái mấy nàng phải làm sao bây giờ?
Bạch Kiều đã sớm nhìn ta cô nàng này hôm nay đến đây là vì Túy Ông chi ý bất tại tửu*. Anh ôm chặt lấy cánh tay Du Chiêu: "Tôi đi một mình sợ lắm, a!"
* Túy Ông chi ý bất tại tửu nôm na là ý định ban đầu không ở chỗ này mà ở chỗ khác, có dụng ý khác. Ý là Vạn Lăng không phải đến chơi mà đến vì Du Chiêu.
"Cậu......"
"Phụt."
Nhìn ra anh đang nói đùa, những người khác vẫn nhịn không được bật cười.
Vạn Lăng tức giận đến đỏ mặt, uất ức nhìn về phía Du Chiêu, hi vọng hắn có thể ở lại.
Nhưng đầy đầu Du Chiêu nhà ta toàn là tranh thủ thời gian cách xa cái màn hình "búp bê", kéo lấy vật trang trí hình người trên cánh tay bước ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
Lúc đóng cửa lại Bạch Kiều cũng không quên vẫy tay lễ phép: "Mấy cậu chơi vui nha, hẹn gặp lại!"
Cánh cửa ngăn cách không khí kinh dị trong phòng. Cảm giác người bên cạnh đã bình tĩnh lại, Bạch Kiều buông cánh tay hắn ra.
Du Chiêu nghiêng đầu nhìn anh.
Bạch Kiều liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Có phải cậu cảm thấy bị người ta phát hiện mình sợ ma cũng không phải chuyện gì to tát hay không?"
Du Chiêu từ chối cho ý kiến.
Thật ra hắn không sợ chuyện mình sợ ma bị người khác biết, chỉ là hắn không biết phải làm sao để thẳng thắn biểu hiện bản thân như Bạch Kiều.
Du Chiêu nói: "Cậu sợ sao?"
Bạch Kiều suy nghĩ: "Trước đây sợ. Bây giờ không có cảm giác gì."
Cho nên thật ra vừa rồi trong phòng bao là anh đang giải vây cho mình?
Đáy lòng Du Chiêu như bị lông vũ lướt qua, có hơi ngứa.
Nghĩ đến trước đó hắn vô thức cấu anh, hắn cúi đầu nhìn một chút: "Eo... Cậu không sao chứ?"
"......"
Bạch Kiều ngẩn ra, lập tức cảm thấy tức giận: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, lúc đó cậu không thể nhẹ nhàng hơn sao?!"
Du Chiêu vô tội cau mày: "Cần bôi thuốc không?"
Bạch Kiều tức giận nói: "Không cần!"
Bây giờ không còn đau nữa rồi.
Lúc này phục vụ ở KTV đưa một vị khách đi ngang qua bọn họ, vị khách kia nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, vẻ mặt khiếp sợ mở to mắt: "Nơi này của các anh còn cung cấp dịch vụ đặc biệt à?"
Nhân viên phục vụ duy trì nụ cười: "Nơi này của chúng tôi là KTV đúng đắn, không cung cấp dịch vụ đặc biệt, còn dịch vụ tự mang theo không tính."
Khách hàng: "......"
Bạch Kiều: "......"
Du Chiêu: "......"
Lúc này hai người mới phát hiện, đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ có ý nghĩa khác thế nào khi người khác nghe thấy.
Tự mang theo? Anh sao?
Bạch Kiều mở mắt càng lớn hơn, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại: "Từ từ, chúng tôi không phải......"
"Anh Tuyển, chính là cậu ta, em tận mắt thấy cậu ta cùng với Lục Tiểu đi ra khỏi thư viện, còn vừa nói vừa cười."
Tiếng nói kích động từ phía sau, Bạch Kiều giật mình một cái, nhanh chóng quay đầu lại. Không biết từ lúc nào ở ngoài cửa KTV một đám người trùng trùng điệp điệp.
Bạch Kiều: "Hình như tôi mới nghe thấy cái tên Lục Tiểu."
Nhị Bát: 【 Cậu không có nghe lầm.】
"Lục Tiểu...... Là Lục Tiểu mà tôi biết sao?"
【 Phỏng đoán theo tình hình, có lẽ là vậy.】
"Vậy anh Tuyển này là?"
【 Nam chính, Khang Tuyển Trạch.】
"......"
Bạch Kiều nhìn một đám người rõ ràng không có ý tốt ở phía trước, lại nhìn Du Chiêu bên cạnh. Vừa nãy có người nói trông thấy Du Chiêu và Lục Tiểu cùng ra khỏi thư viện?
Lục Tiểu, nữ chính trong tư liệu!
Du Chiêu, trúc mã của nữ chính.
Nữ chính và trúc mã, đã gặp nhau?!
Du Chiêu cũng không được đằng chân lân đằng đầu, thuận thế túm lấy một góc áo sơ mi.
Bạch Kiều: "......"
Cái người trộm túm lấy áo của anh còn làm vẻ mặt bình tĩnh chơi điện thoại.
"Đây có phải chính là cái gọi là ngoài mặt vững như lão cẩu, nội tâm hốt hoảng đến một nhóm?"
Nhị Bát: 【 cậu đang nói chính cậu đấy sao?】
Bạch Kiều bất mãn phản bác: "Tôi hốt hoảng làm gì?"
Nhị Bát đánh ra một cái emoji liếc mắt.
Cái tư thế của hiện tại của hai người, chỉ cần có người chụp được, ngày mai sẽ lên trang nhất của diễn đàn trường. Cậu có thể không hoảng hốt sao?
Sự thật chứng minh, Bạch Kiều thật sự không hoảng hốt.
Anh đắm chìm trong câu chuyện "áo cưới", nghe say sưa ngon lành.
"...... Người đàn ông mở to mắt, nhìn thấy cô gái dưới thân máu me đầy mình, tròng mắt từ trong hốc mắt rớt ra ngoài, làn da từng chút từng chút hư thối. Anh ta sợ hãi, từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng bị cô gái gắt gao kéo lấy cổ chân!"
Du Chiêu đã ra sức xem nhẹ giọng kể bên kia, nhưng tai nghe không có âm thanh, hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài tiến vào màng nhĩ.
Tay hắn nắm thật chặt vạt áo Bạch Kiều.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục: "Cơ thể cô gái dần dần mưng mủ, bám vào đùi người đàn ông đó leo lên. Người đàn ông kéo tóc của cô lại kéo xuống một mảng da người, đẫm máu......"
"Đôi mắt không có con ngươi, tối đen như mực, ngẩng đầu nhìn anh ta......"
"Người đàn ông vừa đau khổ, vừa tuyệt vọng. Cuối cùng anh ta dốc sức lực, đạp một cú vào cô gái máu thịt be bét, quay người xông ra cửa muốn chạy khỏi khách sạn. Ngay khi anh ta xông ra khỏi khách sạn, chỉ nghe ầm một tiếng......"
"A!"
"A--"
Một tiếng "ầm" đùa ác đã dẫn đến hai tiếng hét chói tai.
Một giọng nữ, một giọng nam.
Kỳ diệu là giọng nam lấn át giọng nữ rất rõ ràng.
Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Bạch Kiều hít vào một hơi khí lạnh, sau đó nín thở, cố nén cảm giác đau đớn trên lưng. Anh đối đầu với ánh mắt người khác, miễn cưỡng cứng nhắc cười: "Xin lỗi, cậu kể tiếp đi."
"......"
"......"
Bị anh cắt ngang như vậy, không khí kinh dị gì đó cũng mất, còn tiếp tục thế nào?
Nhưng rất nhanh bọn họ không để ý đến vấn đề này nữa. Tầm mắt rơi xuống hai người đang tựa vào nhau. Một tay Du Chiêu còn đang ôm lấy eo Bạch Kiều.
"......"
Hai người này ôm lấy nhau từ lúc nào vậy?
Trịnh Mãn Ân cách bọn họ gần nhất, nhịn không được lại gần nói: "Tình huống của hai người là sao vậy?"
Bạch Kiều thấy bọn họ chuyển sự chú ý chuyển tới phía sau mình, không đoán được Du Chiêu bây giờ bị dọa thành bộ dáng gì. Vì bảo vệ cho hắn, anh vô thức nhích lại gần hắn: "Xin lỗi nha, tôi sợ, A..."
"......"
Vẻ mặt anh nhăn nhó, thoạt nhìn như bị dọa sợ không nhẹ.
Bạch Kiều bị đau. Đột nhiên bị bấu, anh đau eo, ây da!
Ánh mắt của những người khác chuyển đến Du Chiêu.
Du Chiêu nhìn bình tĩnh hơn nhiều, Bạch Kiều rít lên một tiếng tách hắn từ trong sợ hãi ra, sắc mặt hắn khôi phục bình thường, cũng không có thu tay lại, chỉ ngẩng đầu lên nói: "Cậu tiếp tục."
"......"
Người kể chuyện kia sững sờ nói: "...... Thật ra cũng không có gì, chính là đến cuối cùng người đàn ông đó thấy cảnh nữ sinh viên nhảy lầu tự sát, bị thi thể mặc áo cưới đỏ dọa chết tươi."
Bạch Kiều giống như nhẹ nhàng thở ra: "À, chết thì tốt."
Những người khác: "......"
"Tới tới tới, lượt tiếp theo lượt tiếp theo! Tôi muốn quay cái chai!"
Không biết Hà Kiêu từ màn hình chọn bài hát karaoke đi tới từ lúc nào, mở miệng đúng lúc chuyển ánh mắt tập trung qua.
Bạch Kiều duy trì nụ cười trong chốc lát, thấy bọn họ quay đầu, sắc mặt anh biến đổi. Anh kéo móng vuốt trên eo một cái, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cậu bấu tôi làm gì? Bao lâu rồi cậu không cắt móng tay!"
Đau đến mức anh xém chút không chịu được!
Anh hất tay Du Chiêu ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên lưng mình.
Thấy vẻ mặt anh uất ức lên án, đầu óc hắn trống rỗng trong giây lát, theo bản năng nói: "Hôm qua mới cắt."
Bạch Kiều: "......"
Hóa ra bấu người không cần có móng tay!
Bạch Kiều suy nghĩ không đúng trọng tâm.
Trịnh Mãn Ân làm chủ nhà, thừa dịp mở màn lượt chơi tiếp theo, lại gần hỏi: "Người anh em, cậu không sao chứ?"
Bạch Kiều còn đang xoa eo mình.
Anh rất muốn nói: Có sao đó! Anh đau eo!
Nhưng người bấu mình anh không thể khai ra, nên chỉ có thể nhịn.
"Không có gì, tôi chỉ là...... Sợ."
Trịnh Mãn Ân thở dài một hơi: "Uầy, tôi cũng không biết lá gan cậu nhỏ như vậy. Khó tránh lúc tôi nói kể chuyện ma thì cậu phản ứng lớn thế. Cậu nói sớm với tôi thì tôi đã không sắp xếp cái hoạt động này rồi."
Bạch Kiều: "......"
Anh phản ứng cực kỳ lớn là vì anh cảm thấy cái chủ ý đó ngu ngốc!
"Có điều nam tử hán đại trượng phu, xem như hôm nay cậu được một lần rèn luyện." Trịnh Mãn Ân ghé sát vào tai anh: "Cậu nhìn anh Chiêu thử coi, thấy cậu ấy bình tĩnh biết bao nhiêu không? Cậu phải học tập một chút!"
"......"
Bạch Kiều: Haha......
Anh Chiêu của cậu bình tĩnh, thật sự rất là bình tĩnh!
Bình tĩnh đến mức eo của anh sắp đứt mất!
Anh dùng dăm ba câu đuổi Trịnh Mãn Ân đi, quay người trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu nào đó. Anh ngẩng đầu lại phát hiện Du Chiêu thế mà lại cười!
Thật ra nụ cười của Du Chiêu cũng không rõ ràng. Chỉ là nếu so sánh với vẻ mặt không chút biểu tình lúc bình thường thì khóe miệng anh bây giờ hơi nhếch lên, làm cho vẻ mặt thoạt nhìn ôn hòa hơn mà thôi.
Nhưng cảm xúc như ngọn lửa nhỏ đang nổi lên của Bạch Kiều bị nụ cười không tính là cười của hắn dập tắt.
Giá trị nhan sắc là công lý, anh nhịn!
Đối diện với một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, anh thật sự không xuống ta được!
"Cậu lái xe tới phải không?" Bạch Kiều nói.
Cảm xúc của anh bình phục quá nhanh, Du Chiêu có chút tiếc nuối. Hắn mím môi nói: "Ừm."
"Vậy là được."
"......"
Lúc này nhạc bên trong KTV đã đổi thành 《 Em Gái Cõng Búp Bê 》. Những người khác đang đắm chìm trong trò chơi, Vạn Lăng lại hoàn toàn không có tâm tư chơi.
"Người đó là ai vậy? Cậu ta có quan hệ gì với Du Chiêu?" Cô vỗ vỗ người bên cạnh.
Thẩm Giai Kỳ nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức cười nói: "Cậu ấy à, cậu ấy là danh nhân bên nhị trung đó. Lần này thi tháng nghịch tập từ hạng bét khối lên nhất khối. Cậu có biết học thần thi được 739 điểm không? Là cậu ấy đó, cậu ấy tên Bạch Kiều. Hình như ngồi cùng bàn với Du Chiêu."
Cái này cô vừa mới nghe ngóng được đó!
Nói đến Bạch Kiều, trong mắt Thẩm Giai Kỳ tràn đầy sùng bái thần tượng!
Vạn Lăng nhíu mày.
Nhưng mà hai người ngồi cùng bạn lại thân mật như vậy?
Mới nãy người kia đã dán vào lòng Du Chiêu rồi!
Bọn Trịnh Mãn Ân có quan hệ tốt với Du Chiêu như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy bọn họ như vậy mà!
Vạn Lăng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đang muốn hỏi lại đã thấy hai người ngồi trong góc đột nhiên đứng lên.
Bạch Kiều nói một tiếng với Trịnh Mãn Ân khi vòng ra sau ghế sô pha.
"Hả? Cậu phải đi rồi? Lúc này mới mấy giờ đâu?"
Bạch Kiều bất đắc dĩ nói: "Trong nhà quản nghiêm lắm!"
Nghĩ đến gia đình của anh, Trịnh Mãn Ân cũng không giữ anh lại nữa, lại nhìn về người phía sau anh.
Du Chiêu nói: "Tôi đưa cậu ấy về."
Trịnh Mãn Ân còn chưa lên tiếng, Vạn Lăng đã không nhịn được: "Để cậu ấy gọi xe về không được sao?"
Một người đàn ông còn muốn người đưa tiễn, đám con gái mấy nàng phải làm sao bây giờ?
Bạch Kiều đã sớm nhìn ta cô nàng này hôm nay đến đây là vì Túy Ông chi ý bất tại tửu*. Anh ôm chặt lấy cánh tay Du Chiêu: "Tôi đi một mình sợ lắm, a!"
* Túy Ông chi ý bất tại tửu nôm na là ý định ban đầu không ở chỗ này mà ở chỗ khác, có dụng ý khác. Ý là Vạn Lăng không phải đến chơi mà đến vì Du Chiêu.
"Cậu......"
"Phụt."
Nhìn ra anh đang nói đùa, những người khác vẫn nhịn không được bật cười.
Vạn Lăng tức giận đến đỏ mặt, uất ức nhìn về phía Du Chiêu, hi vọng hắn có thể ở lại.
Nhưng đầy đầu Du Chiêu nhà ta toàn là tranh thủ thời gian cách xa cái màn hình "búp bê", kéo lấy vật trang trí hình người trên cánh tay bước ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
Lúc đóng cửa lại Bạch Kiều cũng không quên vẫy tay lễ phép: "Mấy cậu chơi vui nha, hẹn gặp lại!"
Cánh cửa ngăn cách không khí kinh dị trong phòng. Cảm giác người bên cạnh đã bình tĩnh lại, Bạch Kiều buông cánh tay hắn ra.
Du Chiêu nghiêng đầu nhìn anh.
Bạch Kiều liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Có phải cậu cảm thấy bị người ta phát hiện mình sợ ma cũng không phải chuyện gì to tát hay không?"
Du Chiêu từ chối cho ý kiến.
Thật ra hắn không sợ chuyện mình sợ ma bị người khác biết, chỉ là hắn không biết phải làm sao để thẳng thắn biểu hiện bản thân như Bạch Kiều.
Du Chiêu nói: "Cậu sợ sao?"
Bạch Kiều suy nghĩ: "Trước đây sợ. Bây giờ không có cảm giác gì."
Cho nên thật ra vừa rồi trong phòng bao là anh đang giải vây cho mình?
Đáy lòng Du Chiêu như bị lông vũ lướt qua, có hơi ngứa.
Nghĩ đến trước đó hắn vô thức cấu anh, hắn cúi đầu nhìn một chút: "Eo... Cậu không sao chứ?"
"......"
Bạch Kiều ngẩn ra, lập tức cảm thấy tức giận: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, lúc đó cậu không thể nhẹ nhàng hơn sao?!"
Du Chiêu vô tội cau mày: "Cần bôi thuốc không?"
Bạch Kiều tức giận nói: "Không cần!"
Bây giờ không còn đau nữa rồi.
Lúc này phục vụ ở KTV đưa một vị khách đi ngang qua bọn họ, vị khách kia nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, vẻ mặt khiếp sợ mở to mắt: "Nơi này của các anh còn cung cấp dịch vụ đặc biệt à?"
Nhân viên phục vụ duy trì nụ cười: "Nơi này của chúng tôi là KTV đúng đắn, không cung cấp dịch vụ đặc biệt, còn dịch vụ tự mang theo không tính."
Khách hàng: "......"
Bạch Kiều: "......"
Du Chiêu: "......"
Lúc này hai người mới phát hiện, đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ có ý nghĩa khác thế nào khi người khác nghe thấy.
Tự mang theo? Anh sao?
Bạch Kiều mở mắt càng lớn hơn, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại: "Từ từ, chúng tôi không phải......"
"Anh Tuyển, chính là cậu ta, em tận mắt thấy cậu ta cùng với Lục Tiểu đi ra khỏi thư viện, còn vừa nói vừa cười."
Tiếng nói kích động từ phía sau, Bạch Kiều giật mình một cái, nhanh chóng quay đầu lại. Không biết từ lúc nào ở ngoài cửa KTV một đám người trùng trùng điệp điệp.
Bạch Kiều: "Hình như tôi mới nghe thấy cái tên Lục Tiểu."
Nhị Bát: 【 Cậu không có nghe lầm.】
"Lục Tiểu...... Là Lục Tiểu mà tôi biết sao?"
【 Phỏng đoán theo tình hình, có lẽ là vậy.】
"Vậy anh Tuyển này là?"
【 Nam chính, Khang Tuyển Trạch.】
"......"
Bạch Kiều nhìn một đám người rõ ràng không có ý tốt ở phía trước, lại nhìn Du Chiêu bên cạnh. Vừa nãy có người nói trông thấy Du Chiêu và Lục Tiểu cùng ra khỏi thư viện?
Lục Tiểu, nữ chính trong tư liệu!
Du Chiêu, trúc mã của nữ chính.
Nữ chính và trúc mã, đã gặp nhau?!