"Tôi không có ý gì cả, anh bạn đó đó, cướp được ví tiền của người khác thì nhanh chóng trả lại, lần này tôi không truy cứu, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Dù sao ảnh cũng đã chụp, cho dù cảnh sát đến chậm, cũng có thể căn cứ vào hình ảnh tìm người, lấy ví tiền trở về.
Bạch Kiều cảm thấy mình đã đủ khí thế rồi, không biết trong mắt người ở sau lưng anh, uy hiếp của anh giống như bọn trẻ con học mẫu giáo "Mày mau trả đồ chơi cho tao, nếu không tao về tao méc má tao nè"
Du Chiêu nhìn người từ lúc bắt đầu xuất hiện vẫn luôn hoạt động trong phạm vi một mét của mình —— người cao khoảng chừng 1m75, thấp hơn hắn nửa cái đầu, trên đỉnh đầu vểnh lên mấy sợi tóc không được vuốt xuống, tóc nhìn vừa đen nhánh vừa mềm mại, khiến cho người ta nhịn không được muốn vuốt thay cho anh.
Có lẽ Du Chiêu rảnh đến nhàm chán nên bị mấy sợi tóc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Tên cướp một bên khác bị Bạch Kiều nhắc đến co rúm đầu lại, bị lão đại tóc vàng trừng mắt nguýt, đoạt lấy ví tiền trong tay cậu ta.
Tóc vàng nhìn Bạch Kiều nói: "Nhóc kia, mày là cảnh sát à?"
Bạch Kiều lập tức phủ nhận: "Không phải."
"Không phải cảnh sát mẹ mày lo chuyện bao đồng làm gì! Theo tao thấy mày cùng một giuộc với đám người phía sau mày, đến gây chuyện đúng chứ?"
Bạch Kiều nhìn 'một đám phía sau' quần chúng ăn dưa, muôn hình vạn trạng trang phục, có mấy người ở phía trước mặc đồng phục của Hải Bắc nhị trung, người này còn hơn người nọ, ăn mặc không có quy củ.
Nhưng cùng loại đồng phục cũng đủ để kéo Bạch Kiều vào chung với bọn họ.
Bạch Kiều nhíu mày: "Vậy anh hi vọng tôi cùng một giuộc với bọn họ, hay là hy vọng tôi đến đây chỉ vì cái ví tiền?"
Tóc vàng đang kiểm tra tiền trong ví, nghe thế thì nói: "Tao không muốn mày đi cùng bọn nó, tao cũng chẳng muốn trả ví tiền cho mày, nếu mà mày biết điều, mau rời khỏi đây đi?"
Bạch Kiều: "Vậy chỉ sợ không rời đi được, nếu không tôi nhìn hai bên đánh, đánh xong chúng ta bàn tiếp?"
"......"
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?
Không đúng!
Lông vàng nhíu mày.
Thằng nhóc này vừa đến đã nhắm vào bọn họ, rõ ràng không hợp với bọn họ, cho dù anh và Trịnh Mãn Ân không cùng một giuộc, bây giờ hai bên lại cùng đối thủ. Đánh tới cuối cùng không phải cũng là nhóm mình thua thiệt?
Lại nói học sinh bình thường đuổi đến chỗ này nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, làm sao có thể bình tĩnh như thằng nhóc này được chứ?
Phân tích cho thấy, bọn họ chính là đồng bọn!
Tóc vàng nổi giận, đây là khiêu khích trắng trợn!
"Thằng nhóc kia, mày dám đùa bỡn ông đây à?"
Bạch Kiều: "???"
Anh xưa nay không thích đùa cợt người, thứ anh đùa cợt cũng không tính là người!
Không đợi anh thanh minh cho bản thân, lông vàng đã chuyển mũi tên: "Trịnh Mãn Ân, tao nhìn không ra nha, mày còn nhỏ mà đã mưu mô như vậy, đm mày có phải muốn tìm kẻ lừa đảo gây chuyện, thời điểm vào cục cảnh sát ném tất cả nồi cho bọn tao?"
Đột nhiên bị cue, vẻ mặt ăn dưa của Trịnh Mãn Ân thay đổi trong chớp mắt, "La Bưu, mày cũng đang tự tâng bốc đấy à? Chỉ bằng mày cũng cần tao phải phí tâm thư chắc? Mày đề cao bản thân quá rồi!"
"Cuối cùng ai đề cao ai? Cũng không biết là đứa nào hôm trước ở quán đồ nướng không biết tự lượng sức mình đứng ra, cuối cùng bị đánh thành đầu heo?"
"Đmm La Bưu, lần trước bọn mày ỷ đông hiếp yếu, mày không biết xấu hổ, dẫn một đám đến ăn chùa, đcm không tiền thì cũng đừng đến nơi cao cấp như vậy, ra vẻ làm cc gì......"
Khẩu chiến bộc phát lần nữa, từ đối thoại của bọn họ Bạch Kiều bắt được mấy từ mấu chốt.
La Bưu, quán đồ nướng, ăn chùa...... Trong ngõ hẻm hẹn đánh nhau!
Cái này không phải nơi Du Chiêu nổi danh trong cuộc chiến đầu tiên có trong tài liệu sao?
Năm lớp mười thì sống ẩn, nhìn thấy nữ chính chuyển trường, vì muốn cho nữ chính chỗ dựa, thanh danh trúc mã ở trường nhất định phải nhanh chóng nổi lên!
Cho nên mới có cái hiện trường này.
Bạch Kiều giật mình nói: "Hóa ra anh là La Bưu à?"
Cái tên xã hội đen đã giúp thanh danh của Du Chiêu truyền xa!
Bạch Kiều đột nhiên chen vào, âm thanh lại lớn, hai người cãi nhau đồng thời nhìn về phía anh.
Trịnh Mãn Ân vẻ mặt không thay đổi, La Bưu nhịn không được để lộ ra vẻ đắc ý.
Người khác sao có thể biết hắn ta, chắc chắn là nghe uy danh của hắn ta, nhìn mặt kinh ngạc của người kia, hắn ta bắt đầu âm thầm đắc ý.
Không ngờ câu tiếp theo của Bạch Kiều: "Nghe nói khuya hôm trước anh ở bên ngoài trường học chặn một học sinh lớp mười, tiền bị vơ vét hết, anh sẽ không phải vì chuyện này nên mới bảo đàn em của anh đi cướp tiền đó chứ?"
Bởi vì nghèo không có cơm ăn?
Anh vừa nói xong, sắc mặt La Bưu tái nhợt giống như người đang gặm quả táo cắn trúng một nửa con sâu.
Trịnh Mãn Ân rất nhanh get được trọng điểm, cậu nói: "Gì? Chặn học sinh lớp mười? Rồi bị vơ vét tài sản? Ha ha ha ha ha ha......"
Cậu đặt trọng tâm lên chữ "bị" kia, ngửa mặt lên trời cười to!
La Bưu tức đến nổ phổi, hắn ta nhìn Bạch Kiều chòng chọc, đỏ ngầu cả mắt: "Mày! Tới! Số!"
"Đánh nó cho tao!"
Tay La Bưu chỉ Bạch Kiều, nhưng băng nhóm vẫn luôn thi hành chính sách địch không động, mình không động, địch động, chẳng cần biết là động tới ai, lên trước rồi tính sau!
Thế là mục tiêu hoàn toàn chệch hướng, hai nhóm người cùng nhau tiến lên lâm vào hỗn chiến.
Bạch Kiều quay đầu nhìn cậu thiếu niên không quan tâm đến đang đeo tai nghe phía sau.
Chỗ nào giống như một cuộc chiến thành danh? Cái này hoàn toàn là góp vào cho đủ doanh số mà!
Cũng không biết có phải thiếu niên kia quá mẫn cảm không, thời điểm Bạch Kiều nhìn sang, Du Chiêu cũng ngẩng đầu theo, hai cặp mắt bất ngờ không kịp chuẩn bị va vào nhau.
Đây là lần thứ hai Bạch Kiều nhìn hắn.
Chỉ là lần này trong cặp mắt kia không có cảnh giác.
Bạch Kiều trừng mắt nhìn, không có tránh đi: "Cậu...... Không ra giúp à?"
"Anh Chiêu không cần ra giúp, anh ấy đến đây để góp vui thôi."
Du Chiêu không mở miệng, một giọng nói khác thay hắn trả lời, Bạch Kiều quay đầu thì thấy người vừa cãi nhau với La Bưu đi về phía bọn họ.
Trịnh Mãn Ân quay lưng về phía âm thanh 'chém giết', nhìn Bạch Kiều nói: "Người anh em, tôi thấy tinh thần chính nghĩa của cậu rất mạnh đó? Tôi là Trịnh Mãn Ân, cậu tên gì?"
"......"
Chiều cao của Trịnh Mãn Ân và Bạch Kiều không khác là bao, nước da ngăm đen, mái tóc xoăn tự nhiên, biểu hiện trên mặt vô cùng thân thiết.
Nếu như trong đôi mắt kia không có tám chuyện chi hỏa cháy hừng hực thì càng thân thiết!
"Tôi tên Bạch Kiều, đến bắt cướp."
Trịnh Mãn Ân không quan tâm anh đến làm gì: "Cậu nói La Bưu bị một đứa lớp mười bắt chẹt? Là trường bọn mình sao? Học lớp nào? Đàn em lần này khá giỏi nha!"
Biết cậu hỏi chuyện này, Bạch Kiều vô thức nhìn sang La Bưu phía bên kia, chỉ thấy người kia nhếch mép cười một nụ cười quái dị, Bạch Kiều chau mày, quay người nhìn theo ánh mắt hắn ta, con ngươi lập tức co rụt lại.
"Cẩn thận!"
Trong lúc vội vàng anh chỉ kịp thời đẩy Trịnh Mãn Ân một cái, tránh khỏi khúc gỗ nện xuống đầu.
Khúc gỗ từ đầu Trịnh Mãn Ân sượt qua vai, đập trúng Du Chiêu đang dựa vào tường, xém chút đánh rơi chiếc tai nghe của hắn.
"......"
"Đm, đánh bằng khúc gỗ?"
Trịnh Mãn Ân còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn thấy ở đầu ngõ xuất hiện mấy người cầm 'hàng nóng' trong tay, quay đầu quát: "La Bưu, mẹ mày chơi đâm sau lưng!"
"Đồ ngu, cái này gọi là binh bất yếm trá*!"
* Ý là không thể quá thật thà với kẻ địch, phải biết dùng mưu kế đánh lừa đối phương, khiến cho kẻ địch không có sự đề phòng để giành lấy thắng lợi.
La Bưu không hề sợ hãi.
Trịnh Mãn Ân đang chuẩn bị cắn xé một trận với hắn ta, người vẫn luôn dựa vào tường di chuyển.
"Anh Chiêu?"
Bạch Kiều vừa lấy lại tinh thần đã thấy thiếu niên mặc đồng phục chậm rãi cất điện thoại và tai nghe đã tháo xuống vào bên trong túi áo, sau đó ngẩng đầu một cái, đá một cái vào thời điểm một người cầm khúc gỗ đập tới.
Dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc, người kia bị đá kêu lên một tiếng đau đớn, khúc gỗ tuột khỏi tay, rơi vào trong tay Du Chiêu, hắn không nói hai lời, cầm cây gậy trong tay đánh xuống, đánh vào lưng khiến người ngã nhào xuống.
Bạch Kiều thẳng lưng lên: "Mạnh như vậy sao?"
"Đây gọi là nhẹ." Trịnh Mãn Ân giống như tập mãi thành thói quen: "Chọc ai cũng không nên chọc đến anh Chiêu, đụng cái gì cũng đừng nên đụng đến tai nghe của ảnh, chậc."
Cậu cảm khái lắc đầu, dùng thái độ xem kịch.
Bạch Kiều nói: "Cậu có đánh hay không?"
Trịnh Mãn Ân sững sờ: "Hả? Tôi không đánh lộn được, sẽ liên lụy đến bọn họ......"
Bạch Kiều xem như đã nhìn ra được, người này chỉ giỏi cái miệng, mặc dù không sợ đánh nhau, nhưng thật sự không có nhiều thực lực, cũng may cậu cũng tự hiểu mình.
"Không đánh thì ngoan ngoãn đứng đó, thấy La Bưu không? Nhìn chằm chằm anh ta, người mất không sao, ví tiền trong tay anh ta đừng để mất."
"...... Hả?"
Trịnh Mãn Ân nửa hiểu nửa không, trơ mắt nhìn Bạch Kiều lao vào vòng chiến.
Cậu vốn muốn ngăn cản, nhưng sau khi thấy Bạch Kiều tóm lấy cổ tay tên lưu manh đoạt lấy 'hàng nóng' trong tay tên ấy, cậu trợn mắt há mồm nhìn.
Trên con đường phía trước hai nhóm người tay không đánh nhau, trong ngõ nhỏ mười mấy người đánh nhau liều mạng!
Bạch Kiều đối đầu hai người, anh không có thói quen dùng gậy gộc, dùng không thuận tiện thì ném đi, ngay lúc có người đánh tới thì cúi đầu một cái, xoay người tránh khỏi, một tay nắm lấy khủy tay tên lưu manh, một tay nắm lấy vai hắn ta, thực hiện cú quật vai đẹp mắt khiến một người ngã sấp xuống, tiếp đó ngồi xổm xuống, quét chân một cái, một người khác ngã xuống.
Trịnh Mãn Ân ở một bên mắt nhìn đăm đăm: "Đm, trâu bò quá!"
Du Chiêu đang bị người vây đánh, mặc dù hắn không ở thế hạ phong, nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong, đang muốn tìm biện pháp tốc chiến tốc thắng, 'vòng vây' đột nhiên bị người phá ra một lỗ hổng, vừa đưa mắt nhìn thì thấy thiếu niên yếu ớt giống như 'mẫu giáo méc mẹ', không cần sử dụng hàng nóng, bốn lạng đẩy ngàn cân giải quyết mấy tên, phá ra cái lỗ hổng lớn của 'vòng vây'.
"......"
Kinh hãi nhất không ai qua được La Bưu.
Hắn ta không ngờ tới bài tẩy + vương bài của mình, bị hai tên giải quyết gọn nhẹ.
Hai tên đó thật sự là học sinh sao?
Hiện tại học sinh đều thế hả? Người này còn mạnh hơn người kia!
Quan trọng nhất là vì sao cả hai người đều bị hắn ta gặp trúng!!!
Mãi đến khi La Bưu bị người vây đánh vẫn không hiểu được, tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy?
"Binh bất yếm trá? Khi nãy mày rất ngang ngược mà!" Trịnh Mãn Ân ở trên cao nhìn xuống La Bưu bị chế ngự, cười đến vô cùng ngứa đòn.
La Bưu vẫn không phục: "Tên họ Trịnh, mày nhờ người ngoài thì có tài cán gì, mẹ mày có ngon......"
"Người ngoài thì sao? Người ngoài cũng là do tao mời về, ai bảo mày không có tiền như ông đây làm chi?"
Còn về phần anh trai nhỏ chính nghĩa kia là duyên từ trên trời rơi xuống!
Trịnh Mãn Ân cười cười, đoạt lấy ví tiền từ trong tay La Bưu, quay sang đưa cho Bạch Kiều: "Người anh em, thứ cậu muốn."
Bạch Kiều đưa tay nhận lấy: "Cảm...... Cảm ơn."
"Là tôi nên cảm ơn cậu...... Không đúng, sao cậu lại thở dốc? Cơ thể cậu yếu như thế sao?"
Lúc đánh nhau còn như rồng như hổ, sao lúc đánh xong lại mệt mỏi như chó vậy?
Bạch Kiều cúi đầu khoác tay, nói: "Cậu...... Cậu có gì ăn không?"
"Ăn?" Trịnh Mãn Ân kinh ngạc: "Cậu...... Cậu đói bụng hả?"
Bạch Kiều gật đầu.
"......"
Trịnh Mãn Ân giật mình: "Không phải...... Ờ thì cũng không phải anh em tôi không có nghĩa khí đâu, nhưng bọn tôi ra ngoài đánh nhau, ai lại mang trong người đồ ăn chứ? Nếu không thì tôi mời cậu ăn cơm, một bữa no nê luôn, cậu còn đi được không? Không đi được thì tôi cõng......"
Chữ 'cậu' còn chưa nói ra, giữa hai người có một cánh tay đưa đến, không biết Du Chiêu lấy từ đâu ra đồ ăn vặt, đưa đến trước mặt Bạch Kiều.
Bạch Kiều không khách khí nhận lấy: "Cảm......"
Cậu ngừng nói, chỉ nhìn tên trên bao bì đồ ăn: Snickers
Đánh bay cơn đói, hãy là chính mình!
[...]
Editor: Hình như quảng cáo Snickers bên thị trường Trung Quốc (có ở thị trường khác hay không mình không biết) gắn liền với câu 'đánh bay cơn đói, hãy là chính mình!' thì phải. Nhìn thanh snickers là nhớ ngay đến câu ấy.