• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Nhung chưa từng đào hố nướng khoai lang đỏ, dù không ăn qua thịt heo vẫn thấy heo chạy qua, cho nên vẫn thuận lợi sử dụng que diêm Hoắc Tam Hưng mang tới để châm lửa.

Bên này Hoắc Nhung vừa nhóm lửa lên, vùi củ khoai lang đỏ, bên kia cần câu cá của Hoắc Nhị Quân phát ra một hồi tiếng phù( cá giật dây câu k biết tiếng thế nào!), cô nhanh chóng quay đầu nhìn, quả nhiên kéo lên một con cá.

Thật sự có thể câu được?

Hoắc Nhung tiến tới trước mặt Hoắc Nhị Quân khen một hồi, tuy rằng cá chỉ dài một bàn tay, nhưng cũng đủ nấu canh cá, hai mắt Hoắc Nhung tỏa ra ánh sáng, sau đó nướng khoai lang càng hăng say.

Chưa đợi khoai lang chín, bên kia Hoắc Tam Hưng cũng có động tĩnh, kéo lên liền thấy, thế nhưng đều là cá lớn, có con lớn gấp ba lúc trước, khi Hoắc Tam Hưng kéo lên, ngay cả Hoắc Nhị Quân luôn chững chạc cũng phải đứng dậy, "Ồ, sợ rằng miệng em gái đã ứng nghiệm, thật sự làm em câu được cá to."

"Thật đúng vậy! Trở về để mẹ nấu món mặn."

Hoắc Tam Hưng nhiều lần câu tại con sông này, cũng chưa thấy cá lớn như vậy, vừa nói vừa nhanh chóng đem cá đặt trong túi lưới ngâm trong nước rồi dùng đá đè xuống, lại không yên tâm sợ cá chạy mất, tìm thêm mấy cục đá to, lúc này mới tiếp tục câu.

Cá đã câu được, khoai lang đỏ, khoai tây Hoắc Nhung vùi cũng chín, cô đào khoai lang đỏ ra, kêu hai người lại ăn.

Hai anh em đem cần câu cắm trên mặt đất, dùng đá chèn chắc, mỗi người tiến tới cầm khoai lang đỏ.



Khoai lang đỏ nướng vừa thơm vừa mềm, da nâu thẫm, bẻ ra hương vị thơm ngọt xông thẳng vào mũi, Hoắc Nhung cắn xuống một ngụm, cảm thấy quả thực ngọt tới tận tâm khảm.

Có thể ở chỗ non xanh nước biếc như vậy câu cá ăn khoai lang, còn có cha mẹ và các anh tốt như vậy, cô có thể sống lại một đời, quả thật hạnh phúc tới tận trời.

Ăn xong khoai lang đỏ cùng khoai tây, hai anh em bắt đầu so tài câu cá, Hoắc Nhung còn đi lên thử một chút, nhưng không kiên nhẫn, luôn muốn nhấc cần câu xem, cho nên nửa ngày không câu được gì.

Ba người câu đến khi mặt trời lặn, mắt thấy trời lạnh hơn, mới thu thập đồ vật chuẩn bị về, cá lớn vẫn là con đó, ngoài ra còn mấy con nhỏ, như vậy chia ra cũng đủ ăn hai bữa.

Dọc đường trở về Hoắc Nhung đều rất phần khởi, nếu ngày nào cũng tới chẳng phải ngày nào cũng có cá ăn?

Hoắc Tam Hưng cười nói cô là nha đầu ngốc.

"Hôm nay vận khí tốt, nếu vận khí không tốt, câu một hồi cũng không được, anh ở chỗ này câu lâu như vậy, chưa thấy qua cá lớn đến vậy."

Hoắc Nhung ngẫm lại cũng đúng, việc này sao có thể nói chắc, dù sao hôm nay có cá ăn là được!

Thời điểm mọi người về tới nhà, trời đã đen sì, Lưu Quế Hương ở cửa nhìn xung quanh, thấy người liền chạy nhanh ra đón.

"Đây là đi đâu? Bây giờ mới về, mẹ còn sợ các mấy đứa đi tìm thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì nữa?"

Hoắc Tam Hưng không đồng ý: "Con với anh hai đi cùng em gái, có thể xảy ra chuyện gì, bọn con đi câu cá! Mẹ nhìn nè!"

Lúc này Lưu Quế Hương mới nhìn tới tay Hoắc Tam Hưng, thấy rõ ràng trong tay anh xách một con cá vô cùng lớn.



"Trời ạ! Vận may hôm nay sao tốt thế! Chỗ sông nào có cá lớn như vậy?" Lưu Quế Hương vui vẻ nhắc mãi.

Hoắc Nhung đi lên ôm cánh tay Lưu Quế Hương: "Anh ba bắt được, anh hai cũng bắt được mấy con đấy."

Hoắc Nhị Quân nâng xâu cá nhỏ trong tay lên, tuy rằng đầu cá không lớn nhưng số lượng nhiều, tổng cộng có năm con, vừa vặn mỗi người một con.

Lưu Quế Hương vui vẻ mắt đều nhắm tít cả: "Thật không tệ, thật không tệ, mau xách về cẩn thận để người khác nhìn thấy."

Thời buổi này một miếng thịt cũng có thể làm người ta đánh nhau như gà chọi, tuy là câu trong sông, nhưng để người ta nhìn thấy lại làm họ ghen ghét, cũng không tốt.

Lưu Quế Hương tìm cái lu nhỏ, tính đem con lớn nuôi, con nhỏ nuôi không tốt, ngày mai ăn, con lớn để trong lu có thể sống hai ngày, sau hai ngày thì ăn.

"Mẹ để lại cháo khoai lang đỏ trong nồi, nhanh uống đi. Hôm nay lạnh, cơ thể em gái con mới tốt lên, lần tới về sớm một chút, đừng muộn như lần này."

Hoắc Nhung kéo cánh tay kéo bà vào phòng: "Mẹ, không có việc gì, con thật sự đã khỏe, một chút cũng không có, qua hai ngày là có thể bắt đầu làm việc."

Lưu Quế Hương: "Làm cái gì việc, cả nhà không nuôi nổi con sao? Trong đội đã không có việc gì, con an tâm nghỉ ngơi, xuân sang năm lại nói!"

Hoắc Đại Thành ăn cơm xong, đang ở trong phòng bó chổi, tuy thời buổi này không cho phép buôn bán công khai, nhưng lén làm chút đồ vật nhỏ đổi chút tiền, chỉ cần không quá phô trương, đều giống nhau không có việc gì.

Hoắc Nhung tiến vào sau, trước tiên nói chuyện cá với cha, Hoắc Đại Thành nghe cũng rất vui vẻ: "Cha nói chứ mấy người ở ngoài thì thầm cái gì? Hóa ra là cái này, không tồi, ngày mai có cá ăn, đúng rồi, hôm nay mấy đứa tìm thanh niên trí thức kia thế nào rồi?"

Thời điểm Hoắc Đại Thành hỏi còn có chút lo lắng, sợ Hoắc Nhung luyến tiếc Chu Văn Thanh, kết quả Hoắc Nhung chỉ nói cùng hắn hai câu, sau khi nói xong việc cần nói thì không cùng Chu Văn Thanh nói thêm câu nào, làm Hoắc Đại Thành phấn khởi vô cùng.



"Tốt tốt, con gái cha cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận, ngày mai cha đi nói với thím Thu Vân của con, để thím ấy thu xếp một chút, nhanh chóng để con cùng thằng bé Đảng gia kia gặp mặt, cha đảm bảo, thằng bé là nam nhân tốt đáng giá giao phó."

Hoắc Nhung gật đầu, cô cũng muốn gặp nam nhân được cha cô khen kia, càng muốn nếm một chút tay nghề giỏi làm mọi người tán thưởng không thôi của anh.


Nếu anh nói làm thịt kho tàu kiểu cũ, vậy càng tốt, Hoắc Nhung ở mạt thế lâu như vậy, thèm nhất chính là thịt kho tàu! Chỉ là hoàn cảnh mạt thế kia, đừng nói là thịt kho tàu, ngau cả thịt cô cũng chưa ăn lấy một lần.


Cũng may hiện tại không có thịt, nhưng trong lu có cá, tưởng tượng ngày mai có thể ăn cá, trong lòng Hoắc Nhung rất sung sướng tỏa ra bong bóng, cá kho, cá hấp, cá chua ngọt, đậu hũ canh cá, chế biến thế nào đều được, đây chính là cá hoang dã lớn lên trong sông nhỏ, không cần biết làm thế nào, khẳng định đều ngon mà rụng lông mày(1)!


Thím Thu Vân trong miệng Hoắc Đại Thành tên là Lý Thu Vân, từ thôn khác gả tới Hoắc gia thôn làm dâu, cách nhà Hoắc Nhung không xa, nghe nói có chút quan hệ họ hàng với thanh niên nhà họ Đảng kia, nên mới giới thiệu Đảng Thành Quân cho Hoắc Đại Thành, không nghĩ tới Hoắc Đại Thành đã sớm gặp qua, lập tức đồng ý chuyện hai người gặp mặt, không nghĩ tới Hoắc Tiểu Dung sống chết không đồng ý, Lý Thu Vân còn cho rằng chuyện này thất bại, cũng không nhắc lại, kết quả Hoắc Đại Thành tới nói với bà con gái đồng ý, bảo bà sắp xếp thời gian, để hai đứa nhỏ gặp mặt một lần.


Lúc này Lý Thu Vân hạnh phúc chết đi được, bà nhìn Hoắc Tiểu Dung lớn lên, rất yêu mến cô bé này. Bên kia bà lại có chút quan hệ họ hàng với Đảng Thành Quân, nếu thành sự thật, cũng coi như bà đã thúc đẩy một mối lương duyên. Hơn nữa bà thật sự cảm thấy thằng bé Đảng Thành Quân kia không tồi, nếu không phải trong nhà không có cha mẹ, lại tham gia quân ngũ làm trì hoãn mấy năm, thì không tới phiên bà giới thiệu đối tượng cho nó.


Bà lập tức đáp ứng, quay đầu liền đi thôn Bạch Thủy, nói chuyện xem mắt này với Đảng Thành Quân.


(1) Ngon mà rụng lông mày: 鲜的掉眉毛


Chuyện kể có một vị thần nấu ăn đi tìm món ăn ngon, khi thần xuống trần gian ghé vào một quán được nhiều người đánh giá rất cao. Thần gọi chủ quán và gọi món, ăn mấy lần đều không hài lòng, cuối cùng khi ăn tới một bát canh, thần hài lòng và rút đôi lông mày của mình cho chủ tiệm, chủ quán thấy vậy rất tức giận và cho rằng công sức của mình vô ích. Sau khi thần rời đi, chủ tiệm thấy đôi lông mày đã hóa thành vàng. Nguồn Douban.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK