*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống đã trôi qua hơn 3 tháng, mắt thấy trời bắt đầu nóng lên.
Mấy ngày này thư từ giữa Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung vẫn luôn chưa từng cắt đứt, tuy được Hoắc Nhung dặn dò, Đảng Thành Quân không nhét tiền vào bì thư gửi về nữa, nhưng hơn 3 tháng này anh đã làm bao nhiêu việc, kiếm được bao nhiêu tiền đều nói rõ ràng trong thư với cô, hơn nữa thời gian gửi thư càng ngày càng ngắn, bức này lại dài hơn bức kia.
Anh nhớ Hoắc Nhung, Hoắc Nhung cũng nhớ anh, trạng thái nhận được thư của anh liền vui vẻ mấy ngày của Hoắc Nhung luôn được Lưu Quế Hương đặt ở trong mắt, buổi tối ăn cơm xong lúc lên giường, bà nhịn không được trò chuyện với chồng.
"Cha nó này, nếu không cũng để Tiểu Dung vào thành phố tìm Thành Quân đi."
Lưu Quế Hương luyến tiếc con gái, Hoắc Đại Thành khẳng định cũng vậy, hiện tại Hoắc Nhị Quân đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhung, so với trước kia vắng vẻ không ít, cho dù Hoắc Đại Thành không nói, trong lòng bà cũng biết.
Nhưng con gái đã gả cho người ta, đâu có đạo lí còn ở bên chăm sóc cha mẹ đẻ, hai ngày trước lúc Đảng Thành Quân gửi thư, Lưu Quế Hương có nghe Hoắc Nhung nhắc qua, nói anh và Hoắc Nhị Quân trong thành phố cùng nhau tìm một ngôi nhà, cũng đã sắp xếp tốt, hỏi Hoắc Nhung có muốn đi xem hay không.
Lúc ấy Hoắc Nhung không nói, nhưng Lưu Quế Hương biết, khẳng định con gái muốn đi.
Lưu Quế Hương không muốn để con gái và con rể tách biệt hai nơi, trong lòng bà nghĩ nếu bên kia Đảng Thành Quân đã sắp xếp tốt, nếu không dứt khoát để Hoắc Nhung vào thành phố đợi, nhưng lại sợ Hoắc Đại Thành luyến tiếc con gái không đồng ý.
Hoắc Đại Thành đang cầm tẩu hút thuốc nhét thuốc lá sợi, nghe xong lời này của vợ, đặt ống điếu ở cạnh giường gõ gõ, nói: "Được, tôi nghĩ nếu không cũng để Tam Hưng đi cùng."
Lưu Quế Hương nghe vậy, trong nháy mắt ngồi thẳng người: "Cái gì? Để Tam Hưng cũng đi cùng?"
Hoắc Đại Thành đem ống điếu đặt bên miệng hút một ngụm: "Đúng vậy, trước đó khi Nhị Quân đi, tôi đã nhìn ra Tam Hưng cũng muốn đi, nó là sợ hai chúng ta ở nhà không có người chăm sóc mới không nói."
"Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ để Nhị Quân vào thành phố mở mang kiến thức, nhưng Thành Quân và Nhị Quân gửi mấy bức thư và mấy thứ đó về bà cũng nhìn thấy, hiện tại cùng trước kia xác thực không giống nhau, Tam Hưng ở bên cạnh chúng ta chỉ có thể ra sức trồng trọt, không có tiền đồ lớn gì, không bằng để nó cùng bọn Thành Quân ra ngoài mở mang kiến thức."
Ở mặt này Lưu Quế Hương xác thật không suy nghĩ lâu dài bằng chồng, nghe chồng nói như vậy, bà cũng cảm thấy dường như là nên như thế, bà sinh được 3 con trai 1 con gái, đều lớn lên bên cạnh bà, ngoại trừ con cả có tiền đồ ở Bình thành có công việc đàng hoàng, còn những đứa khác vẫn luôn ở bên cạnh bà chờ đợi, hiện giờ Hoắc Nhung đã gả cho người ta, Nhị Quân đi rồi, cũng để Tam Hưng đi luôn, trong lòng bà thật sự có chút trống trải.
Nhưng bà cũng chỉ trống trải trong chốc lát, liền vỗ tay một cái hạ quyết tâm.
"Ông nói có đạo lí, 4 đứa nhỏ nhà chúng ta rất thông minh, buộc ở bên cạnh chúng ta thì có tiền đồ lớn gì được, nếu như ông nói Tam Hưng cũng muốn đi, vậy liền để nó đi, chúng ta lại không phải là bảy tám chục tuổi không hành động được, chỉ cần cuộc sống của bọn nhỏ tốt, có gì tôi không thể tạm chấp nhận chứ."
Lưu Quế Hương là người nóng vội, bên này nói xong liền ngay lập tức muốn xuống giường đi nói với hai con, Hoắc Đại Thành nhanh chóng ngăn bà lại: "Giờ là lúc nào rồi? Bây giờ bà nói, Tam Hưng và Tiểu Dung còn ngủ được không, bà mau đi ngủ, đợi ngày mai."
Lúc này Lưu Quế Hương mới ngồi trở lại cởi dép nằm xuống.
Hoắc Đại Thành hút thuốc xong, bưng đèn dầu để ở cạnh giường cũng cởi dép lên giường, vừa mới kéo chăn liền thấy vợ nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về phía trong giường, ông vỗ lưng vợ qua chăn, nói: "Khóc cái gì, không phải còn có tôi sao, bọn nhỏ lớn rồi, tôi không thể luôn buộc bọn chúng bên cạnh được."
Lưu Quế Hương không xoay mặt qua, nhưng vừa phát ra tiếng liền có thể nghe ra giọng bà không thích hợp.
"Tôi biết, chính là trong lòng tôi khó chịu."
Hoắc Đại Thành lại vỗ vỗ vợ, vợ chồng già, Lưu Quế Hương nghĩ gì trong lòng ông đều biết: "Không có gì khó chịu, bà quên Tam Hưng và Tiểu Dung nói rồi sao, sau này kiếm được nhiều tiền, đều đón chúng ta vào thành phố, mỗi ngày mua sữa mạch nha cho bà uống, đến lúc đó Nhị Quân, Tam Hưng kết hôn, chúng ta việc gì cũng không làm, liền trông coi cháu gái cháu trai cho bọn chúng, còn có Tiểu Dung và Thành Quân, con của hai đứa nó còn phải gọi bà là bà ngoại, đến lúc đó xem bà bận đến mức không làm hết việc, còn có khó chịu trong lòng nữa không."
Hoắc Đại Thành nói một hồi, cuối cùng dỗ vợ nín khóc mỉm cười, nói: "Sao không làm hết việc được, tôi thích chăm sóc cháu trai cháu gái cháu ngoại, dù nhiều tôi cũng không chê mệt!"
Hoắc Đại Thành nghe vậy cười rồi thổi tắt đèn dầu: "Vậy bà nhanh chóng chăm sóc bản thân tốt vào, nếu không sau này bà muốn chăm sóc cháu nội cháu ngoại, chạy không nổi đuổi theo bọn nó cũng không được."
Trưa hôm sau Hoắc Tam Hưng đi làm về, cùng với Hoắc Nhung bị Lưu Quế Hương gọi vào nhà.
Buổi trưa Lưu Quế Hương làm bột ngô khuấy(1), vàng óng đựng trong một tô to trên bàn, bên cạnh để 4 cái chén, bên trong chứa nước chấm chua cay khai vị, bỏ thêm tỏi băm ớt và dấm, xào một thìa dầu đến bốc khói, vừa thơm vừa khai vị.
Hoắc Tam Hưng vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của bột ngô khuấy và mùi chua của nước chấm, nhìn Hoắc Nhung hỏi: "Không phải mẹ nói cái này phí thời gian sao? Hôm nay sao lạo có thời gian làm cái này."
Hoắc Nhung hít hít cái mũi, nhìn vào bột ngô khuấy vô cùng muốn ăn, hơn nữa Lưu Quế Hương còn xào một đĩa to rau hẹ xào trứng, ngay lập tức sự thèm ăn tăng lên, nhìn quanh phòng hỏi: "Cha đâu ạ? Sao không tới ăn cơm."
Cô cùng Hoắc Tam Hưng cho rằng mẹ sốt ruột gọi bọn họ về là vì muốn hai người nhanh chóng ăn cơm, đợi Hoắc Đại Thành vừa tới, liền không thể chờ được bưng chén lên.
Lưu Quế Hương gắp cho hai anh em mỗi người một đũa to rau hẹ xào trứng, mở miệng nói: "Hai ngày trước không phải Thành Quân gửi thư nói trong thành phố đã sắp xếp tốt rồi sao, Tiểu Dung con đi thu dọn đồ, vào thành phố đi."
Hoắc Nhung đang ăn nghe vậy vội vã ngẩng đầu.
Cô dự định vào thành phố thăm Đảng Thành Quân, nhưng còn chưa nói với cha mẹ, làm thế nào mẹ cô lại nghĩ xong trước cả cô rồi.
Hoắc Tam Hưng nghe vậy cũng vội vã ngẩng đầu lên, anh em trong nhà đều đi rồi, vừa nghe Hoắc Nhung cũng muốn đi, anh liền không muốn ăn nữa.
Nhưng anh cũng biết mẹ suy xét là bình thường, Đảng Thành Quân và em gái kết hôn chưa được bao lâu, thời gian tách ra dài hơn lúc ở chung, kéo dài như vậy khẳng định là không được.
Hoắc Đại Thành múc một thìa bột to bỏ vào nước chấm, vừa ăn vừa nói: "Nếu bên kia Thành Quân đã sắp xếp tốt, con liền cùng nó ở cùng nhau đi, cũng đừng nôn nóng trở lại, nếu đã có điều kiện thì hai đứa nên ở cùng nhau. Tam Hưng, lần nay con đưa em gái đi."
Hoắc Tam Hưng cũng không yên tâm Hoắc Nhung đi một mình, nghe thế cúi đầu ừ một tiếng.
Lại nghe cha nói tiếp: "Con cũng thu dọn ít đồ đạc, sau khi đi, làm phiền Thành Quân hỏi xem có việc gì con có thể làm không, nếu có, con cũng ở lại luôn đi. Con không cẩn trọng bằng anh hai con, tiền công gì đó không quan trọng, chủ yếu là có thể mở mang kiến thức học chút gì đó là được."
Ông không lo lắng cái khác, chính là Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhị Quân đi rồi đều phải làm phiền Đảng Thành Quân, trong lòng ông còn áy náy.
Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhung nghe thế đều sửng sốt.
"Cha, cha nói gì thế?" Hoắc Tam Hưng giơ đôi đũa, gương mặt tuấn tú nhìn chằm chằm cha mình, mặt đầy nghi ngờ, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của ông.
Lưu Quế Hương đỏ mắt gõ một cái vào chén của anh: "Kêu con và Tiểu Dung cùng vào thành phố, hỏi Thành Quân xem có thể ở lại đó không, không phải con luôn muốn đi sao? Cơ hội thật tốt, con ngẩn người cái gì."
Hoắc Nhung là người đầu tiên nghe hiểu rõ, vui sướng lên: "Cha mẹ, hai người thật sự cam lòng cho anh ba ra ngoài sao?"
Lưu Quế Hương kéo tay Hoắc Nhung: "Mẹ còn không tiếc gả con ra ngoài, 3 thằng nhóc thối có gì mà không tiếc, nhưng chuyện này chúng ta nói không tình, phải để Thành Quân giúp đỡ hỏi một chút mới được."
Nói cho cùng Hoắc Nhị Quân đã làm phiền con rể, chuyện Hoắc Tam Hưng, bọn họ cũng chỉ có thể mặt dày một chút hỏi con rể, nếu có là tốt nhất, nếu không, cho dù bọn họ muốn cũng không có cách nào.
Hoắc Nhung nghe vậy ngay lập tức đứng dậy cầm một bức thư từ trong phòng ra.
"Đừng hỏi nữa, có, con sợ cha mẹ luyến tiếc anh ba, nên luôn không nói với mọi người."
Hoắc Nhị Quân vừa đi liền được Lý Minh Sơn coi trọng, anh làm việc nhanh nhẹn, bản thân tinh tế chu toàn, Lục Hồng Binh thèm vô cùng.
Nghe nói đó là anh hai vợ Đảng Thành Quân, liền hỏi còn người nào trong nhà thích hợp đề cử cho anh ấy, Đảng Thành Quân tự nhiên nghĩ tới Hoắc Tam Hưng, trong thư gửi Hoắc Nhung có nhắc tới hai câu, Hoắc Nhung không vội vàng nói với cha mẹ, chỉ âm thầm hỏi Hoắc Tam Hưng có muốn đi không.
Đương nhiên Hoắc Tam Hưng muốn đi, nhưng chính anh giữ Hoắc Nhung lại không cho cô nói với cha mẹ.
"Anh cả anh hai đều không ở nhà, tời lúc đó em cũng muốn vào thành phố với Thành Quân, bên cạnh cha mẹ không thể không có ai, chuyện này em đừng nói với cha mẹ, tránh cho cha mẹ khó xử."
Hoắc Nhung cũng vô cùng khó xử, cô lại muốn để Hoắc Tam Hưng đi cùng, lại cảm thấy anh nói có lí.
Không đợi cô bên này do dự cho ra kết quả, Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương đã chủ động nhắc tới việc để Hoắc Tam Hưng cũng đi Bình thành.
Hoắc Đại Thành nghe thế vội vàng bảo Hoắc Nhung đưa lá thư kia cho ông nhìn, vừa thấy lập tức vui mừng khôn xiết: "Đứa con rể Thành Quân này thật sự quá tốt, chuyện gì đều nghĩ đến nhà chúng ta, nếu đã đúng lúc có việc để làm, vậy các con nhanh chóng thu dọn đồ đi sớm một chút."
Hoắc Tam Hưng lại không đồng ý: "Cha mẹ....."
Hoắc Tam Hưng vừa mở miệng, Lưu Quế Hương đã cắt ngang: "Mẹ biết con nghĩ cái gì, mẹ và cha con còn chưa già tới mức không động đậy được, mấy anh em các con muốn làm cái gì thì đi làm làm đi, bọn ta có thể tự chăm sóc mình, đợi các con ổn định, có tiền đồ rồi, lại đón cha mẹ đi hưởng phúc."
"Nghe mẹ con đi, đến lúc cha với mẹ con thật sự không động đậy được, sẽ gọi các con về chăm sóc, là đàn ông đừng có làm dáng vẻ dài dòng, rườm rà, cho con đi thì con đi đi, nếu thật sự không muốn đi, vậy sau này đừng nghĩ ra ngoài nữa."
Hoắc Đại Thành hiểu rõ con trai mình, biết ông không nói nặng lời một chút, Hoắc Tam Hưng chắc chắn không muốn, dứt khoát làm mặt lạnh, dạy con trai một trận.
Ông nói như vậy, Hoắc Tam Hưng lại không buồn bực, không những không buồn trong chớp mắt còn đỏ mắt, anh đột nhiên đứng lên, hướng cha mẹ quỳ gối, cũng không đợi hai người duỗi tay ra đỡ, liền dứt khoát lưu loát dập đầu với hai người: "Cảm ơn cha mẹ."
Lời nói dư thừa cũng không cần nói, nếu cha mẹ đã suy xét vì anh như vậy, vậy anh còn gì phải lo lắng nữa.
"Được rồi, người trong nhà đừng làm vậy, mau đứng lên ăn cơm, buổi chiều nên làm việc thì làm việc, ngày mai đi đại đội làm giấy chứng nhận, các con thu dọn đồ xong thì đi sớm đi."
Con rể viết cho con gái mình nhiều thư như vậy, người cha vợ như ông không thể đứng yên được.
Hoắc Tam Hưng không yên tâm về cha mẹ nên không chủ động nhắc tới chuyện đi thành phố, nhưng một khi được cha mẹ ủng hộ, tốc độ làm việc rất nhanh, ngày hôm sau buổi sáng trước khi đi làm, liền dẫn đầu đi đại đội làm giấy chứng nhận.
Hai anh em nhà họ Hoắc liên tiếp làm giấy chứng nhận rời thôn, người trong thôn ít nhiều biết chút tin tức, đều tò mò bọn họ đi vào thành phố làm gì, phải biết người trẻ trong thành phố không có công việc đều xuống nông thôn, có thể có việc gì cho người nông thôn?
Nhưng chuyện này liên quan to lớn, ngoài vợ chồng Hoắc Đại Thành, không ai trong thôn biết hai anh em đi thành phố làm gì, hỏi thì hai người họ nhất định không nói, đánh trống lảng để lừa gạt cho qua, mọi người tò mò thì tò mò, hỏi đi hỏi lại nhiều lần lại không biết được đáp án, thường xuyên như vậy không có ai hỏi nữa.
Buổi chiều Hoắc Nhung không làm việc, nhiệm vụ thu dọn đồ liền giao cho cô, thực sự cô không có bao nhiêu đồ cần thu thập, rốt cuộc cha mẹ ở nhà, trong tay cha mẹ cũng có chút tiền dư, muốn về liền có thể về nhìn.
Hiện tại mắt thấy sắp vào hè, cô liền thu thập vài bộ quần áo mùa xuân và mùa hè, toàn bộ chỉ có một tay nải, nhưng ngoài đồ của cô còn có của Đàng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân, lúc họ đi Bình thành vẫn là mùa đông, chỉ mang theo vài bộ mùa xuân, giờ hai người Hoắc Nhung quay lại vừa vặn có thể mang mấy bộ mùa hè cho hai người.
3 người cả Hoắc Tam Hưng chỉ thu dọn ra một bọc hơi lớn chút, nhưng ngoài quần áo, còn không ít thứ khác, bánh nướng, bánh ngô hấp do Lưu Quế Hương tự làm, rau khô, dưa muối, những gì có thể mang đều muốn hai người Hoắc Nhung mang đi, nói cho cùng thì hiện tại 4 đứa nhỏ đều ở ngoài, nếu không phải hai người thật sự mang không nổi, theo ý của bà, hận không thể dọn cả nhà cho hai người.
Cuối cùng Hoắc Nhung khuyên can mãi, cuối cùng mới tinh giản bớt chút, lúc này đi chỉ mấy bao đồ như cũ, Hoắc Tam Hưng cõng trên lưng xách trên tay, cả người Hoắc Nhung trên dưới chỉ có một bình nước và một túi thức ăn ăn trên đường.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người liền xuất phát đi Bình thành, trước khi đi hai ngày Hoắc Nhung còn gửi một bức thư cho Đảng Thành Quân, nhưng bên trong hoàn toàn không nhắc tới chuyện bọn họ muốn đi Bình thành, cô tính thời gian một chút, đợi bức thư này tới tay anh, cô gần như tới Bình thành rồi, đến lúc đó cửa vừa mở liền có thể xuất hiện trước mặt anh, không phải thú vị hơn là nói trước với anh sao?
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành đưa hai người Hoắc Nhung tới chỗ đường quốc lộ như cũ, Lưu Quế Hương gọi cô sang một bên, muốn nhét tiền cho cô, Hoắc Nhung biết nếu bản thân không cầm thì bà sẽ không yên tâm để bọn họ đi, không từ chối mãi liền nhận lấy, tổng cộng hơn 70 đồng, là toàn bộ tài sản trong tay của hai vợ chồng già có thể dùng.
Thấy cô nhận bà cuối cùng mới yên tâm để hai người lên xe, nhìn xe rời đi không còn bóng dáng, hai vợ chồng vội vã cùng nhau về nhà, tiến vào phòng mình, lại thấy dưới gối ở trên giường lộ ra một góc thư, Lưu Quế Hương nghĩ khẳng định là Hoắc Nhung để lại thư cho bà, nhưng mở ra xem, bên trong lại đựng đầy 20 tờ đại đoàn kết.
"Này....." Lưu Quế Hương cầm phong thư nhìn chồng.
Trên mặt Hoắc Đại Thành lại nổi lên vài nếp nhăn, bất đắc dĩ cười nói: "Con gái đau lòng chúng ta, đưa đã đưa rồi, bà liền nhận đi, đợi sau này con gái cần dùng tiền, bà lại lấy ra là được."
Lưu Quế Hương gật gật đầu, chỉ đành nhận lấy.
(1) 玉米搅团: còn gọi là 水围城, bột ngô khuấy, bột nhão, còn được gọi là nước vây thành. Dùng các loại bột ngũ cốc, trong chương này dùng bột ngô, ngoài ra còn có cả khoai tây, khoai lang,... Nấu chìn bột ngô trên nồi, chảo nóng, luôn khuấy để bột không bị cháy, dính nồi, khi ăn có thêm nước canh chua cay, có thịt nếu muốn. Bột nổi lên ở giữa, xung quanh là nước canh, nên gọi nước vây thành.
Tuyệt kỹ cứu tông môn - Thức thứ nhất: Chơi xỏ lá, truyện hay quá là hay luôn, mọi người ghé đọc trên Wattpad và bình chọn cho conmuadiemlanh nhé!
Cuộc sống đã trôi qua hơn 3 tháng, mắt thấy trời bắt đầu nóng lên.
Mấy ngày này thư từ giữa Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung vẫn luôn chưa từng cắt đứt, tuy được Hoắc Nhung dặn dò, Đảng Thành Quân không nhét tiền vào bì thư gửi về nữa, nhưng hơn 3 tháng này anh đã làm bao nhiêu việc, kiếm được bao nhiêu tiền đều nói rõ ràng trong thư với cô, hơn nữa thời gian gửi thư càng ngày càng ngắn, bức này lại dài hơn bức kia.
Anh nhớ Hoắc Nhung, Hoắc Nhung cũng nhớ anh, trạng thái nhận được thư của anh liền vui vẻ mấy ngày của Hoắc Nhung luôn được Lưu Quế Hương đặt ở trong mắt, buổi tối ăn cơm xong lúc lên giường, bà nhịn không được trò chuyện với chồng.
"Cha nó này, nếu không cũng để Tiểu Dung vào thành phố tìm Thành Quân đi."
Lưu Quế Hương luyến tiếc con gái, Hoắc Đại Thành khẳng định cũng vậy, hiện tại Hoắc Nhị Quân đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhung, so với trước kia vắng vẻ không ít, cho dù Hoắc Đại Thành không nói, trong lòng bà cũng biết.
Nhưng con gái đã gả cho người ta, đâu có đạo lí còn ở bên chăm sóc cha mẹ đẻ, hai ngày trước lúc Đảng Thành Quân gửi thư, Lưu Quế Hương có nghe Hoắc Nhung nhắc qua, nói anh và Hoắc Nhị Quân trong thành phố cùng nhau tìm một ngôi nhà, cũng đã sắp xếp tốt, hỏi Hoắc Nhung có muốn đi xem hay không.
Lúc ấy Hoắc Nhung không nói, nhưng Lưu Quế Hương biết, khẳng định con gái muốn đi.
Lưu Quế Hương không muốn để con gái và con rể tách biệt hai nơi, trong lòng bà nghĩ nếu bên kia Đảng Thành Quân đã sắp xếp tốt, nếu không dứt khoát để Hoắc Nhung vào thành phố đợi, nhưng lại sợ Hoắc Đại Thành luyến tiếc con gái không đồng ý.
Hoắc Đại Thành đang cầm tẩu hút thuốc nhét thuốc lá sợi, nghe xong lời này của vợ, đặt ống điếu ở cạnh giường gõ gõ, nói: "Được, tôi nghĩ nếu không cũng để Tam Hưng đi cùng."
Lưu Quế Hương nghe vậy, trong nháy mắt ngồi thẳng người: "Cái gì? Để Tam Hưng cũng đi cùng?"
Hoắc Đại Thành đem ống điếu đặt bên miệng hút một ngụm: "Đúng vậy, trước đó khi Nhị Quân đi, tôi đã nhìn ra Tam Hưng cũng muốn đi, nó là sợ hai chúng ta ở nhà không có người chăm sóc mới không nói."
"Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ để Nhị Quân vào thành phố mở mang kiến thức, nhưng Thành Quân và Nhị Quân gửi mấy bức thư và mấy thứ đó về bà cũng nhìn thấy, hiện tại cùng trước kia xác thực không giống nhau, Tam Hưng ở bên cạnh chúng ta chỉ có thể ra sức trồng trọt, không có tiền đồ lớn gì, không bằng để nó cùng bọn Thành Quân ra ngoài mở mang kiến thức."
Ở mặt này Lưu Quế Hương xác thật không suy nghĩ lâu dài bằng chồng, nghe chồng nói như vậy, bà cũng cảm thấy dường như là nên như thế, bà sinh được 3 con trai 1 con gái, đều lớn lên bên cạnh bà, ngoại trừ con cả có tiền đồ ở Bình thành có công việc đàng hoàng, còn những đứa khác vẫn luôn ở bên cạnh bà chờ đợi, hiện giờ Hoắc Nhung đã gả cho người ta, Nhị Quân đi rồi, cũng để Tam Hưng đi luôn, trong lòng bà thật sự có chút trống trải.
Nhưng bà cũng chỉ trống trải trong chốc lát, liền vỗ tay một cái hạ quyết tâm.
"Ông nói có đạo lí, 4 đứa nhỏ nhà chúng ta rất thông minh, buộc ở bên cạnh chúng ta thì có tiền đồ lớn gì được, nếu như ông nói Tam Hưng cũng muốn đi, vậy liền để nó đi, chúng ta lại không phải là bảy tám chục tuổi không hành động được, chỉ cần cuộc sống của bọn nhỏ tốt, có gì tôi không thể tạm chấp nhận chứ."
Lưu Quế Hương là người nóng vội, bên này nói xong liền ngay lập tức muốn xuống giường đi nói với hai con, Hoắc Đại Thành nhanh chóng ngăn bà lại: "Giờ là lúc nào rồi? Bây giờ bà nói, Tam Hưng và Tiểu Dung còn ngủ được không, bà mau đi ngủ, đợi ngày mai."
Lúc này Lưu Quế Hương mới ngồi trở lại cởi dép nằm xuống.
Hoắc Đại Thành hút thuốc xong, bưng đèn dầu để ở cạnh giường cũng cởi dép lên giường, vừa mới kéo chăn liền thấy vợ nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về phía trong giường, ông vỗ lưng vợ qua chăn, nói: "Khóc cái gì, không phải còn có tôi sao, bọn nhỏ lớn rồi, tôi không thể luôn buộc bọn chúng bên cạnh được."
Lưu Quế Hương không xoay mặt qua, nhưng vừa phát ra tiếng liền có thể nghe ra giọng bà không thích hợp.
"Tôi biết, chính là trong lòng tôi khó chịu."
Hoắc Đại Thành lại vỗ vỗ vợ, vợ chồng già, Lưu Quế Hương nghĩ gì trong lòng ông đều biết: "Không có gì khó chịu, bà quên Tam Hưng và Tiểu Dung nói rồi sao, sau này kiếm được nhiều tiền, đều đón chúng ta vào thành phố, mỗi ngày mua sữa mạch nha cho bà uống, đến lúc đó Nhị Quân, Tam Hưng kết hôn, chúng ta việc gì cũng không làm, liền trông coi cháu gái cháu trai cho bọn chúng, còn có Tiểu Dung và Thành Quân, con của hai đứa nó còn phải gọi bà là bà ngoại, đến lúc đó xem bà bận đến mức không làm hết việc, còn có khó chịu trong lòng nữa không."
Hoắc Đại Thành nói một hồi, cuối cùng dỗ vợ nín khóc mỉm cười, nói: "Sao không làm hết việc được, tôi thích chăm sóc cháu trai cháu gái cháu ngoại, dù nhiều tôi cũng không chê mệt!"
Hoắc Đại Thành nghe vậy cười rồi thổi tắt đèn dầu: "Vậy bà nhanh chóng chăm sóc bản thân tốt vào, nếu không sau này bà muốn chăm sóc cháu nội cháu ngoại, chạy không nổi đuổi theo bọn nó cũng không được."
Trưa hôm sau Hoắc Tam Hưng đi làm về, cùng với Hoắc Nhung bị Lưu Quế Hương gọi vào nhà.
Buổi trưa Lưu Quế Hương làm bột ngô khuấy(1), vàng óng đựng trong một tô to trên bàn, bên cạnh để 4 cái chén, bên trong chứa nước chấm chua cay khai vị, bỏ thêm tỏi băm ớt và dấm, xào một thìa dầu đến bốc khói, vừa thơm vừa khai vị.
Hoắc Tam Hưng vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của bột ngô khuấy và mùi chua của nước chấm, nhìn Hoắc Nhung hỏi: "Không phải mẹ nói cái này phí thời gian sao? Hôm nay sao lạo có thời gian làm cái này."
Hoắc Nhung hít hít cái mũi, nhìn vào bột ngô khuấy vô cùng muốn ăn, hơn nữa Lưu Quế Hương còn xào một đĩa to rau hẹ xào trứng, ngay lập tức sự thèm ăn tăng lên, nhìn quanh phòng hỏi: "Cha đâu ạ? Sao không tới ăn cơm."
Cô cùng Hoắc Tam Hưng cho rằng mẹ sốt ruột gọi bọn họ về là vì muốn hai người nhanh chóng ăn cơm, đợi Hoắc Đại Thành vừa tới, liền không thể chờ được bưng chén lên.
Lưu Quế Hương gắp cho hai anh em mỗi người một đũa to rau hẹ xào trứng, mở miệng nói: "Hai ngày trước không phải Thành Quân gửi thư nói trong thành phố đã sắp xếp tốt rồi sao, Tiểu Dung con đi thu dọn đồ, vào thành phố đi."
Hoắc Nhung đang ăn nghe vậy vội vã ngẩng đầu.
Cô dự định vào thành phố thăm Đảng Thành Quân, nhưng còn chưa nói với cha mẹ, làm thế nào mẹ cô lại nghĩ xong trước cả cô rồi.
Hoắc Tam Hưng nghe vậy cũng vội vã ngẩng đầu lên, anh em trong nhà đều đi rồi, vừa nghe Hoắc Nhung cũng muốn đi, anh liền không muốn ăn nữa.
Nhưng anh cũng biết mẹ suy xét là bình thường, Đảng Thành Quân và em gái kết hôn chưa được bao lâu, thời gian tách ra dài hơn lúc ở chung, kéo dài như vậy khẳng định là không được.
Hoắc Đại Thành múc một thìa bột to bỏ vào nước chấm, vừa ăn vừa nói: "Nếu bên kia Thành Quân đã sắp xếp tốt, con liền cùng nó ở cùng nhau đi, cũng đừng nôn nóng trở lại, nếu đã có điều kiện thì hai đứa nên ở cùng nhau. Tam Hưng, lần nay con đưa em gái đi."
Hoắc Tam Hưng cũng không yên tâm Hoắc Nhung đi một mình, nghe thế cúi đầu ừ một tiếng.
Lại nghe cha nói tiếp: "Con cũng thu dọn ít đồ đạc, sau khi đi, làm phiền Thành Quân hỏi xem có việc gì con có thể làm không, nếu có, con cũng ở lại luôn đi. Con không cẩn trọng bằng anh hai con, tiền công gì đó không quan trọng, chủ yếu là có thể mở mang kiến thức học chút gì đó là được."
Ông không lo lắng cái khác, chính là Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhị Quân đi rồi đều phải làm phiền Đảng Thành Quân, trong lòng ông còn áy náy.
Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhung nghe thế đều sửng sốt.
"Cha, cha nói gì thế?" Hoắc Tam Hưng giơ đôi đũa, gương mặt tuấn tú nhìn chằm chằm cha mình, mặt đầy nghi ngờ, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của ông.
Lưu Quế Hương đỏ mắt gõ một cái vào chén của anh: "Kêu con và Tiểu Dung cùng vào thành phố, hỏi Thành Quân xem có thể ở lại đó không, không phải con luôn muốn đi sao? Cơ hội thật tốt, con ngẩn người cái gì."
Hoắc Nhung là người đầu tiên nghe hiểu rõ, vui sướng lên: "Cha mẹ, hai người thật sự cam lòng cho anh ba ra ngoài sao?"
Lưu Quế Hương kéo tay Hoắc Nhung: "Mẹ còn không tiếc gả con ra ngoài, 3 thằng nhóc thối có gì mà không tiếc, nhưng chuyện này chúng ta nói không tình, phải để Thành Quân giúp đỡ hỏi một chút mới được."
Nói cho cùng Hoắc Nhị Quân đã làm phiền con rể, chuyện Hoắc Tam Hưng, bọn họ cũng chỉ có thể mặt dày một chút hỏi con rể, nếu có là tốt nhất, nếu không, cho dù bọn họ muốn cũng không có cách nào.
Hoắc Nhung nghe vậy ngay lập tức đứng dậy cầm một bức thư từ trong phòng ra.
"Đừng hỏi nữa, có, con sợ cha mẹ luyến tiếc anh ba, nên luôn không nói với mọi người."
Hoắc Nhị Quân vừa đi liền được Lý Minh Sơn coi trọng, anh làm việc nhanh nhẹn, bản thân tinh tế chu toàn, Lục Hồng Binh thèm vô cùng.
Nghe nói đó là anh hai vợ Đảng Thành Quân, liền hỏi còn người nào trong nhà thích hợp đề cử cho anh ấy, Đảng Thành Quân tự nhiên nghĩ tới Hoắc Tam Hưng, trong thư gửi Hoắc Nhung có nhắc tới hai câu, Hoắc Nhung không vội vàng nói với cha mẹ, chỉ âm thầm hỏi Hoắc Tam Hưng có muốn đi không.
Đương nhiên Hoắc Tam Hưng muốn đi, nhưng chính anh giữ Hoắc Nhung lại không cho cô nói với cha mẹ.
"Anh cả anh hai đều không ở nhà, tời lúc đó em cũng muốn vào thành phố với Thành Quân, bên cạnh cha mẹ không thể không có ai, chuyện này em đừng nói với cha mẹ, tránh cho cha mẹ khó xử."
Hoắc Nhung cũng vô cùng khó xử, cô lại muốn để Hoắc Tam Hưng đi cùng, lại cảm thấy anh nói có lí.
Không đợi cô bên này do dự cho ra kết quả, Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương đã chủ động nhắc tới việc để Hoắc Tam Hưng cũng đi Bình thành.
Hoắc Đại Thành nghe thế vội vàng bảo Hoắc Nhung đưa lá thư kia cho ông nhìn, vừa thấy lập tức vui mừng khôn xiết: "Đứa con rể Thành Quân này thật sự quá tốt, chuyện gì đều nghĩ đến nhà chúng ta, nếu đã đúng lúc có việc để làm, vậy các con nhanh chóng thu dọn đồ đi sớm một chút."
Hoắc Tam Hưng lại không đồng ý: "Cha mẹ....."
Hoắc Tam Hưng vừa mở miệng, Lưu Quế Hương đã cắt ngang: "Mẹ biết con nghĩ cái gì, mẹ và cha con còn chưa già tới mức không động đậy được, mấy anh em các con muốn làm cái gì thì đi làm làm đi, bọn ta có thể tự chăm sóc mình, đợi các con ổn định, có tiền đồ rồi, lại đón cha mẹ đi hưởng phúc."
"Nghe mẹ con đi, đến lúc cha với mẹ con thật sự không động đậy được, sẽ gọi các con về chăm sóc, là đàn ông đừng có làm dáng vẻ dài dòng, rườm rà, cho con đi thì con đi đi, nếu thật sự không muốn đi, vậy sau này đừng nghĩ ra ngoài nữa."
Hoắc Đại Thành hiểu rõ con trai mình, biết ông không nói nặng lời một chút, Hoắc Tam Hưng chắc chắn không muốn, dứt khoát làm mặt lạnh, dạy con trai một trận.
Ông nói như vậy, Hoắc Tam Hưng lại không buồn bực, không những không buồn trong chớp mắt còn đỏ mắt, anh đột nhiên đứng lên, hướng cha mẹ quỳ gối, cũng không đợi hai người duỗi tay ra đỡ, liền dứt khoát lưu loát dập đầu với hai người: "Cảm ơn cha mẹ."
Lời nói dư thừa cũng không cần nói, nếu cha mẹ đã suy xét vì anh như vậy, vậy anh còn gì phải lo lắng nữa.
"Được rồi, người trong nhà đừng làm vậy, mau đứng lên ăn cơm, buổi chiều nên làm việc thì làm việc, ngày mai đi đại đội làm giấy chứng nhận, các con thu dọn đồ xong thì đi sớm đi."
Con rể viết cho con gái mình nhiều thư như vậy, người cha vợ như ông không thể đứng yên được.
Hoắc Tam Hưng không yên tâm về cha mẹ nên không chủ động nhắc tới chuyện đi thành phố, nhưng một khi được cha mẹ ủng hộ, tốc độ làm việc rất nhanh, ngày hôm sau buổi sáng trước khi đi làm, liền dẫn đầu đi đại đội làm giấy chứng nhận.
Hai anh em nhà họ Hoắc liên tiếp làm giấy chứng nhận rời thôn, người trong thôn ít nhiều biết chút tin tức, đều tò mò bọn họ đi vào thành phố làm gì, phải biết người trẻ trong thành phố không có công việc đều xuống nông thôn, có thể có việc gì cho người nông thôn?
Nhưng chuyện này liên quan to lớn, ngoài vợ chồng Hoắc Đại Thành, không ai trong thôn biết hai anh em đi thành phố làm gì, hỏi thì hai người họ nhất định không nói, đánh trống lảng để lừa gạt cho qua, mọi người tò mò thì tò mò, hỏi đi hỏi lại nhiều lần lại không biết được đáp án, thường xuyên như vậy không có ai hỏi nữa.
Buổi chiều Hoắc Nhung không làm việc, nhiệm vụ thu dọn đồ liền giao cho cô, thực sự cô không có bao nhiêu đồ cần thu thập, rốt cuộc cha mẹ ở nhà, trong tay cha mẹ cũng có chút tiền dư, muốn về liền có thể về nhìn.
Hiện tại mắt thấy sắp vào hè, cô liền thu thập vài bộ quần áo mùa xuân và mùa hè, toàn bộ chỉ có một tay nải, nhưng ngoài đồ của cô còn có của Đàng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân, lúc họ đi Bình thành vẫn là mùa đông, chỉ mang theo vài bộ mùa xuân, giờ hai người Hoắc Nhung quay lại vừa vặn có thể mang mấy bộ mùa hè cho hai người.
3 người cả Hoắc Tam Hưng chỉ thu dọn ra một bọc hơi lớn chút, nhưng ngoài quần áo, còn không ít thứ khác, bánh nướng, bánh ngô hấp do Lưu Quế Hương tự làm, rau khô, dưa muối, những gì có thể mang đều muốn hai người Hoắc Nhung mang đi, nói cho cùng thì hiện tại 4 đứa nhỏ đều ở ngoài, nếu không phải hai người thật sự mang không nổi, theo ý của bà, hận không thể dọn cả nhà cho hai người.
Cuối cùng Hoắc Nhung khuyên can mãi, cuối cùng mới tinh giản bớt chút, lúc này đi chỉ mấy bao đồ như cũ, Hoắc Tam Hưng cõng trên lưng xách trên tay, cả người Hoắc Nhung trên dưới chỉ có một bình nước và một túi thức ăn ăn trên đường.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người liền xuất phát đi Bình thành, trước khi đi hai ngày Hoắc Nhung còn gửi một bức thư cho Đảng Thành Quân, nhưng bên trong hoàn toàn không nhắc tới chuyện bọn họ muốn đi Bình thành, cô tính thời gian một chút, đợi bức thư này tới tay anh, cô gần như tới Bình thành rồi, đến lúc đó cửa vừa mở liền có thể xuất hiện trước mặt anh, không phải thú vị hơn là nói trước với anh sao?
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành đưa hai người Hoắc Nhung tới chỗ đường quốc lộ như cũ, Lưu Quế Hương gọi cô sang một bên, muốn nhét tiền cho cô, Hoắc Nhung biết nếu bản thân không cầm thì bà sẽ không yên tâm để bọn họ đi, không từ chối mãi liền nhận lấy, tổng cộng hơn 70 đồng, là toàn bộ tài sản trong tay của hai vợ chồng già có thể dùng.
Thấy cô nhận bà cuối cùng mới yên tâm để hai người lên xe, nhìn xe rời đi không còn bóng dáng, hai vợ chồng vội vã cùng nhau về nhà, tiến vào phòng mình, lại thấy dưới gối ở trên giường lộ ra một góc thư, Lưu Quế Hương nghĩ khẳng định là Hoắc Nhung để lại thư cho bà, nhưng mở ra xem, bên trong lại đựng đầy 20 tờ đại đoàn kết.
"Này....." Lưu Quế Hương cầm phong thư nhìn chồng.
Trên mặt Hoắc Đại Thành lại nổi lên vài nếp nhăn, bất đắc dĩ cười nói: "Con gái đau lòng chúng ta, đưa đã đưa rồi, bà liền nhận đi, đợi sau này con gái cần dùng tiền, bà lại lấy ra là được."
Lưu Quế Hương gật gật đầu, chỉ đành nhận lấy.
(1) 玉米搅团: còn gọi là 水围城, bột ngô khuấy, bột nhão, còn được gọi là nước vây thành. Dùng các loại bột ngũ cốc, trong chương này dùng bột ngô, ngoài ra còn có cả khoai tây, khoai lang,... Nấu chìn bột ngô trên nồi, chảo nóng, luôn khuấy để bột không bị cháy, dính nồi, khi ăn có thêm nước canh chua cay, có thịt nếu muốn. Bột nổi lên ở giữa, xung quanh là nước canh, nên gọi nước vây thành.
Tuyệt kỹ cứu tông môn - Thức thứ nhất: Chơi xỏ lá, truyện hay quá là hay luôn, mọi người ghé đọc trên Wattpad và bình chọn cho conmuadiemlanh nhé!