*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói Đảng Thành Quân từng đóng binh tại Hoài Châu, Đặng Hướng Văn lập tức tán gẫu với anh, cộng thêm ba người Hoắc Nhất Minh vừa đi vừa tán gẫu, cho đến khi tới nhà Đặng Hướng Văn cũng chưa dừng lại.
Bà cụ vừa thấy Hoắc Nhung, liền nhanh chóng kéo cô sang một bên nói chuyện, Tống Yến Lan thấy một mình vợ Đặng Hướng Văn bận rộn trong bếp liền lại gần, vừa giúp đỡ vừa trò chuyện, Hoắc Gia Nhiên mang theo Hoắc Gia Hâm chơi cùng con trai Đặng Hướng Văn hơn mười tuổi ở phòng khách, một bữa cơm mà khách và chủ đều vui vẻ.
Hoắc Nhung đợi tới lúc đi mới đem chuyện Trương Đắc Nam tìm cô nói với Đặng Hướng Văn, cô cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ nói chuyện Trương Đắc Nam tới tìm cô, Đặng Hướng Văn liền hiểu rõ.
"Đây là thứ Trương Đắc Nam mang cho tôi, tôi cũng không dám nhận, liền mang qua cho anh Đặng, anh xem nên xử lí thế nào." Hôm qua Hoắc Nhung không có từ chối đồ Trương Đắc Nam mang tới, chính là đợi thời điểm này, hiện tại đặt bên cạnh Đặng Hướng Văn, đựng trong cái túi kia là một sắt lớn xinh đẹp, trên mặt còn in hoa, vừa thấy liền biết giá trị không nhỏ.
Hai mắt Đặng Hướng Văn nhìn vào trong túi, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tôi thật sự phải điều tra thật kĩ anh ta."
Một tổ trưởng, không những nhận được tin trong nhà máy đổi người đầu tiên, còn có thể tìm được nguồn gốc, đến trước mặt anh muốn mời anh ăn một bữa cơm, không đợi anh đi dự tiệc nhìn xem người này muốn làm cái gì, đã thấy vợ hắn ỷ vào thân phận của chồng mình ức hiếp người trong khu tập thể.
Lần lượt từng chuyện từng chuyện một, có công nhân chính trực nào có thể làm ra chuyện như vậy. Hôm qua hai người họ đi tìm Hoắc Nhung còn tưởng rằng hai người này thành tâm hối lỗi muốn xin lỗi, kết quả thì sao, không ngờ đi đút lót nhờ người ta nói tốt giúp mình!
Đặng Hướng Văn tức giận tóc dựng thẳng lên.
Tống Yến Lan muốn nói hai câu về cách hành xử của Trương Đắc Nam, Hoắc Nhung lại kéo tay cô, cái gì cũng không nói trực tiếp tạm biệt Đặng Hướng Văn.
"Anh Đặng, cơm cũng ăn rồi, chuyện của bà về sau không cần để trong lòng. Thời gian không còn sớm, chúng tôi về trước đây."
Trong lòng Đặng Hướng Văn suy nghĩ chuyện của Trương Đắc Nam, đang muốn gật đầu đồng ý, bà cụ lại tiến lên kéo tay Hoắc nhung, lưu luyến nói chuyện với cô một lúc mới để các cô rời đi.
Tống Yến Lan vừa ra cửa liền nói với Hoắc Nhung: "Không phải Đặng Hướng Văn nói muốn điều tra Trương Đắc Nam sao, chúng ta nên đem những chuyện hắn làm trước kia nói với anh ấy chứ."
Hoắc Nhung dựa gần Đảng Thành Quân, có chút thờ ơ: "Quan hệ của chúng ta với giám đốc Đặng không tốt tới mức đó, anh ấy không hỏi, chúng ta cũng không nói gì, lỡ như làm người ta cảm thấy chúng ta cố ý nhằm vào, liền không tốt."
Đặng Hướng Văn là người thông minh, nói bản thân muốn điều tra, khẳng định sẽ điều tra rõ, bọn họ không cần thiết tốn nhiều miệng lưỡi.
Tống Yến Lan suy nghĩ cảm thấy cô nói đúng, Hoắc Nhất Minh từ đằng sau xoa đầu em gái, khen ngợi: "Em gái trưởng thành rồi, suy nghĩ nhiều hơn anh trai chị dâu nữa."
Hoắc Nhung ngửa đầu cười nói với anh: "Còn không phải vì có mọi người che chở nên cái gì cũng không nghĩ sao."
Chuyện của Trương Đắc Nam kết thúc, rốt cuộc hai người Hoắc Nhung có thời gian đi dạo ở Bình thành, biết Hoắc Nhung muốn mua sách, Đảng Thành Quân mang cô đi hiệu sách Bình thành, tuy cô biết không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhưng hiện tại không biết sẽ thi cái gì, chỉ có thể tùy tiện xem trước, có cái nào thích hợp rồi mua.
Hiệu sách chỗ này không lớn, bên trong lại bày biện không ít sách, chỉ nhìn mặt bìa đã thấy đầy cảm giác thời đại, người bán hàng ngồi đằng sau cũng cầm sách giở xem, bọn họ đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Hai người Hoắc Nhung đi hai vòng hiệu sách, chọn mấy quyển, lúc tính tiền, người bán hàng kia mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thế mà lại là người quen.
"Là hai người sao?" Trần Anh Huy vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Nhung, gương mặt lập tức vui vẻ, không nhịn được lộ vẻ vui sướng.
"Anh làm việc ở đây ư?" Hoắc Nhung không nghĩ tới mua sách cũng gặp được người quen, hỏi.
Trần Anh Huy gật đầu, nhìn mấy quyển sách Hoắc Nhung cầm trong tay, có chút kích động.
"Cô tới mua sách sao? Mấy quyển này đều là sách hay, có thể xem nhiều một chút."
Từ lúc trên xe anh đã cảm thấy Hoắc Nhung không giống người khác, hiện tại phát hiện cô giống mình còn thích đọc sách, còn xem đều là quyển mình thích, vì vậy càng cảm thấy cô không giống cô gái khác, chỉ tiếc cô đã kết hôn, Trần Anh Huy nghĩ, thu liễm một chút vui sướng trên mặt, lại lấy hai quyển sách từ quầy hàng ra đưa cho cô.
"Mấy quyển này cũng không tệ, nếu cô muốn cũng có thể xem xem."
Hoắc Nhung cười nhận lấy nhìn hai lần, xác thật là sách có ích, vì thế nói cảm ơn với anh, sau đó kéo Đảng Thành Quân đứng ở sau lưng mình.
"Mau, đưa tiền."
Đảng Thành Quân sững sờ, anh đã sớm đưa hết tiền cho vợ, trong túi anh chỉ có 2 đồng, là lúc ra cửa Hoắc Nhung cho anh, mua những đồ nhỏ khác thì có thể, còn sách này khẳng định không đủ.
Anh đang suy nghĩ, cô đã quay đầu qua, đối mặt nhìn anh nói: "Em quên mất, ở trong túi em, anh lấy giúp một chút."
Ngay lập tức anh hiểu rõ ý của cô, gương mặt nhịn không được hiện lên vui vẻ, lấy tiền từ trong túi cô ra, trong ánh mắt mất mát Trần Anh Huy mang tiền đi thanh toán, sau đó Hoắc Nhung đưa mấy cuốn sách trong tay qua cho Trần Anh Huy.
Trần Anh Huy mím môi, nhận sách tìm giấy và dây thừng, thay Hoắc Nhung gói lại kĩ càng.
Không đợi Hoắc Nhung duỗi tay, Đảng Thành Quân thuận tay nhận trước, nói: "Nặng, anh cầm."
Hai người này kẻ xướng người họa ý cười rực rỡ, Trần Anh Huy cho dù không nhạy bén cũng phải hiểu rõ, tuy lúc ngồi xe trước đó có thiện cảm với Hoắc Nhung, nhưng cô chẳng những gả cho người ta, mà quan hệ giữa hai người còn rất tốt. Cho dù anh tồn tại bất cứ tâm tư gì, nhìn thấy cảnh này cũng phải từ bỏ.
Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân rời khỏi hiệu sách, cô xoa bụng mình, ngửa đầu làm nũng nói: "Đói rồi."
Bọn họ sáng sớm đã đi, ở nhà uống mỗi bát cháo, đi dạo hơn nửa ngày, sớm đã tiêu hóa sạch sẽ.
Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u còn kèm theo gió lớn, Đảng Thành Quân thấy cô vừa nói vừa chà xát tay vì lạnh, liền đứng bên cạnh cô, rồi đem tay cô nhét vào túi áo của mình.
Hoắc Nhung nhướng mày có phần giảo hoạt, nhỏ giọng nói: "Sao anh không giúp em?"
Đảng Thành Quân nghiêm túc: "Có nghĩ tới, người quá nhiều rồi."
Hoắc Nhung xoay mặt nhìn một chút, quả nhiên trên đường người đến người đi, có phần không biết làm sao: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Được, em muốn ăn cái gì?" Đảng Thành Quân vượt qua Hoắc Nhung nhìn xung quanh, thấy một quán cơm ở cửa còn rất nhiều người, "Ở đó nhiều người, muốn đi ăn không?"
Hoắc Nhung cũng quay đầu nhìn, thấy bên ngoài có người xếp hàng, gật đầu ngay lập tức.
"Ăn, đi xem thử."
Còn chưa tới gần, một mùi thơm lừng từ trong quán bay ra, Hoắc Nhung nhăn cái mũi hít lấy, là mùi thịt dê.
"Nghe thơm quá à, ăn cái này nhé."
Đảng Thành Quân nhìn hàng người dài xếp trước cửa, gật đầu đi tới cuối hàng, sau đó nói với Hoắc Nhung: "Em qua chỗ khuất gió bên kia đợi đi, tới lượt anh gọi em."
Trời thực sự rất lạnh, gió thổi qua như con dao cắt vào mặt, cô che mặt, nghe lời anh chạy qua bên đó đợi.
Lần đợi này đợi gần hai ba mươi phút, nếu không phải ở bên ngoài ngửi được một mùi thơm vô cùng, Hoắc Nhung đã dứt khoát bỏ đi rồi.
Vào trong hỏi mới biết được, quán này bán bánh mì kẹp thịt dê và canh lòng dê.
Thịt dê ở mùa đông là thứ tốt, cho dù thời kì này không giàu có, người thành phố chỉ cần trong tay có chút tiền, cũng muốn ăn chút thịt dê bồi bổ, đỡ thèm.
Thái độ người phục vụ quán cơm này so với quán cơm lần trước đi cùng Lục Hồng Binh tốt hơn nhiều, thấy má Hoắc Nhung lạnh tới mức đỏ bừng, còn lấy chén rót cho cô chén nước.
"Uống chút đi, hôm nay lạnh, các anh ăn gì?"
"Hai bát canh lòng dê, hai cái bánh mì kẹp thịt dê." Rét mùa xuân thật khủng khiếp, Hoắc Nhung uống nước xong mới ấm hơn một chút, đưa tiền giấy gọi đồ ăn, liền ngồi luôn đó đợi.
Đợi canh lòng dê mang lên, Hoắc Nhung ngay lập tức bị hương thơm hấp dẫn, một bát canh lòng dê đầy ắp, lòng dê chiếm hơn một nửa, vô cùng trung thực, quả nhiên tuy giá cả không rẻ, số lượng cũng rất thành thật.
Hoắc Nhung không nghĩ tới một chén lại nhiều như vậy, căn bản ăn không hết, đẩy bát của Đảng Thành Quân lại đây, san một nửa cho anh, sau đó mới uống một ngụm canh nóng hổi.
Tuy là lòng dê nhưng không ngửi thấy chút mùi hôi nào, nước canh trắng như tuyết, trên mặt nổi một lớp váng mỡ, thêm chút cọng hoa tỏi non ngon miệng, nuốt xuống một ngụm lập tức ấm từ miệng đến dạ dày, lòng dê ngon miệng có độ dai.
Hoắc Nhung uống hai ngụm, hạnh phúc tới nỗi híp mắt lại.
"Lúc về mang cho chị dâu và Nhiên Nhiên một phần."
Hiện tại hai vợ chồng Tống Yến Lan đều đi làm, Hoắc Gia Nhiên và Hoắc Gia Hâm bị đưa tới nhà bà ngoại, đợi đến tối mới đón về, lúc bị đưa đi Hoắc Gia Hâm rất không bằng lòng, chân ngắn nhỏ không ngừng đạp muốn đi cùng Hoắc Nhung, Tống Yến Lan bất luận thế nào cũng không đồng ý, lần trước tốt xấu gì hai người Hoắc Nhung đi nhà đồng đội chơi, hôm nay hai người quả thực đi làm chuyện nghiêm chỉnh, chị khẳng định nói cái gì cũng không để Hoắc Gia Hâm đi cùng, nếu cùng đi hiệu sách, xem không được đem sách của người ta xé, vậy càng nguy hiểm hơn.
Hoắc Gia Hâm phản kháng nửa ngày, không thể thay đổi được mẹ mình, cuối cùng vẫn bị ép buộc mang đi, ngay lập tức nhịn không được gào khóc.
Hoắc Nhung đau lòng khi bé khóc, khi đi ngoéo tay nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho bé, cuối cùng mới dỗ được, bé khóc thút thít đôi mắt to nhìn chằm chằm cô, trên lông mi đều là nước mắt, lăn trên mặt muốn rơi.
"Cô, kẹo kẹo."
Hoắc Nhung lắc đầu: "Không ăn kẹo, cô mang thịt thịt cho cháu được không."
Gần đây Hoắc Gia Hâm lại rụng một chiếc răng, Tống Yến Lan đã thu hồi kẹo Đại Bạch Thỏ cho bé, trừ thời điểm đặc biệt khen thưởng cho bé một viên, lúc khác đều không cho bé ăn.
Nghe nói không có kẹo nhưng có thịt, Hoắc Gia Hâm nghĩ cảm thấy rất vui, ở trong ngực bà ngoại nghiêng người về phía Hoắc Nhung, đợi cô đến gần, ôm cổ cô hôn một cái thật vang lên mặt, sau đó nín khóc rồi cười, không để ý còn nước mắt trên lông mi, ngoan ngoãn vẫy tay với Hoắc Nhung để bà ngoại ôm đi.
"Canh lòng dê không dễ mang đi, hơn nữa lạnh thì ăn không ngon, mang mấy cái bánh mì kẹp thịt dê về đi, kêu chị dâu bỏ lên bếp lò nướng một chút, nóng cũng ngon."
Đảng Thành Quân suy nghĩ thấy đúng, đi yêu cầu mấy cái bánh mì kẹp thịt dê.
Bánh mì kẹp thịt dê này khác với bánh mì kẹp thịt Hoắc Nhung từng ăn, thịt dê nấu sau đó xào lên, thịt dê băm nhỏ thêm một thìa bột ớt đỏ au, chiên cho tới khi béo ngậy, cắn một miếng mùi thơm của thịt hòa với vị ngọt của bánh bột ngô, quả thực thèm chết người.
Ăn uống no đủ, cầm bánh mì kẹp thịt dê nóng hổi mà người phục vụ dùng giấy dầu gói kĩ ở trong tay, lúc ra cửa cuối cùng Hoắc Nhung không cảm thấy lạnh.
Sách đã mua, cơm đã ăn, Hoắc Nhung muốn về, Đảng Thành Quân lại đưa cô tới cửa hàng bách hóa trung tâm Bình thành.
"Mấy ngày nữa chúng ta phải về rồi, đồ cho cha mẹ còn chưa mua nữa, dù sao hôm nay không có việc gì, thuận tiện đi mua luôn."
Hoắc Nhung nghĩ cũng đúng, liền cùng đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy bên trong bày hàng la liệt, từ đầu này tới đầu kia, bán gì cũng có, tuy trong thời gian làm việc nhưng người không ít, khắp nơi đều là tiếng nói cười.
Hoắc Nhung phải mua đồ cho Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương, suy nghĩ liền đi thẳng tới quầy thực phẩm, lấy mấy món đặc biệt trong thành phố mua cho hai người.
Tuy trong tay Hoắc Nhung có tiền, nhưng không thể tiêu bừa, trước khi hai người tìm được phương pháp kiếm tiền còn phải lập kế hoạch, cho nên cô không tính mua quá nhiều đồ, nhưng khi ra cửa đi qua quầy len sợi, nhìn thấy bên trong có sợi len có màu giống khăn quàng cổ cô tặng Đảng Thành Quân, nhớ ra cô đáp ứng đan cho anh cái áo len.
Hoắc Nhung đứng bên ngoài quầy nhìn hai lần, quay đầu muốn hỏi anh thế nào lại không thấy người đâu.
Cô ngẩng đầu liếc vào trong, anh lại bất ngờ chui ra từ đằng sau.
"Anh đi đâu thế? Xem len sợi này thế nào?"
Anh không quan tâm tới, kéo cô đến một quầy hàng phía sau.
Đợi cô tới gần, anh vươn tay chỉ một chiếc áo len treo bên trên, nói với người bán hàng: "Đồng chí, phiền anh có thể lấy bộ quần áo kia xuống cho tôi xem được không?"
Hoắc Nhung ngẩng đầu thì thấy, màu sắc cái áo len đó rất giống cái của Đảng Thành Quân, cũng là màu xám nhạt, nhưng độc đáo chính là cách dệt kì lạ của nó, phía trước xen lẫn đường kim màu trắng, không có quy tắc phân bố trên áo len màu xám, nhìn từ xa giống như những ngôi sao xinh đẹp.
Kiểu dáng cái áo len này hoàn toàn khác với những cái xung quanh, vừa thấy liền biết không cùng một loại với thứ khác, thảo nào Đảng Thành Quân nhìn thấy đã vừa ý, cứ phải kéo cô qua đây xem.
Hoắc Nhung cũng cảm thấy cái áo này đẹp, hết sức nổi bật trong một đám áo len, cô cảm thấy ánh mắt Đảng Thành Quân rất tốt, nhưng lại không muốn mua, quần áo của cô không ít, lúc ăn tết chị dâu lại tặng cô một bộ mới, thay vì mua cho bản thân, không bằng mua cho Đảng Thành Quân. Hơn nữa áo len đắt hơn sợi len rất nhiều, áo len này nhìn thì biết giá cả không rẻ, nếu quá đắt, còn không bằng cô tự mua sợi len về đan, dù sao cô cũng không có việc gì.
Nhưng không đợi cô nói ra ý kiến, thái độ của người bán hàng trái lại khiến cô mở mang tầm mắt.
Người bán hàng tương đương tuổi Hoắc Nhung, là cô gái 17, 18 tuổi. Từ khi bọn họ lại đây luôn ngồi sau quầy cắn hạt dưa, đầu cũng không ngẩng, nghe thấy Đảng Thành Quân nói chuyện với cô, mới ngẩng đầu lên liếc qua, sau khi thấy anh chỉ cái áo lông kia, ngay lập tức trở mặt xem thường thật lớn, nói: "Cái kia không bán!"
Sắc mặt Hoắc Nhung lập tức lạnh xuống, gõ gõ quầy hàng: "Có thể hỏi một chút vì sao không bán cái đó không?"
Tuy cô không muốn mua, nhưng cô không muốn mua là một chuyện, bị người ta ức hiếp không bán cho cô lại là một chuyện khác.
Nếu là lí do hợp lí chắc chắn cô sẽ chấp nhận, nhưng giọng điệu tệ như vậy, còn thừa dịp trừng mắt với chồng mình, cô thật sự không nhịn được.
Người bán hàng không nghĩ tới cô ta đã nói không bán còn có người truy hỏi, ngẩng đầu lên tỉ mỉ đánh giá Hoắc Nhung một lượt, lại nhìn Đảng Thành Quân, tức khắc giọng điệu càng không tốt, hừ một tiếng phun vỏ hạt dưa vào thùng rác bên cạnh, lớn tiếng nói: "Tôi nói không bán là không bán, cái kia có người muốn nghe không hiểu sao?"
Nếu là cái khác thì thôi, cái áo kia cô ta giữ đã lâu muốn đợi có tiền sẽ mua về, sao có thể để người khác mua mất, lớn lên xinh đẹp thì sao, tìm được một người đàn ông giỏi lắm chắc?
Nếu người bán hàng này ngay từ đầu nói rõ ràng là có người muốn, Hoắc Nhung khẳng định không nói gì đi luôn, nhưng hiện tại vì thái độ của cô ta nên tức giận, nếu cô ta không nói ra lí do hợp lí, chuyện hôm nay chắc chắn không thể bỏ qua rồi.
Hơn nữa bộ quần áo có người muốn còn treo trong quầy hàng? Hoắc Nhung hừ lạnh trong lòng một tiếng, hỏi tiếp.
"Ai muốn? Đã trả tiền rồi sao? Nếu còn treo trên quầy, vì sao chúng tôi không thể xem một chút?"
Nếu người bán hàng có tiền khẳng định đã sớm mua nó đi rồi, thực ra cô ta muốn cất đi không cho ai thấy, nhưng cô ta không làm chủ được, cái áo len này kiểu dáng xinh đẹp, giá cả cũng không coi là rẻ, tận mấy chục đồng, nghe nói là hàng nước ngoài, tìm khắp Bình thành cũng không nhất định tìm ra cái thứ hai đâu.
Áo len vừa tới cô ta liền vừa ý, đáng tiếc cái áo này là đồ nhà nước, cô ta cũng không thể cất giấu không bán, cho dù thích cũng chỉ có thể ngoan ngoãn treo ra.
Không ít người thích cái áo len này, từ khi treo lên đã có không ít người hỏi, lần này đến lần khác cô ta trừng hai mắt phớt lờ đuổi người ta đi, khi bên trên hỏi tới, lại nói đồ quá đắt, tạm thời bán không được. Kết quả hôm nay đụng phải một người dò hỏi tới cùng.
Người bán hàng lại cáu kỉnh, đứng lên đánh giá Hoắc Nhung lại một lần, thấy cô lớn lên xinh đẹp nhưng cách ăn mặc không giống dáng vẻ có tiền, lập tức tự tin lên: "Dựa vào cái gì để cô xem? Cô xem rồi mua được sao? Bộ quần áo này mấy chục đồng đấy, nếu cô làm dơ làm hỏng của tôi, cô đền không? Cô không cần quan tâm ai đặt nó, dù sao chính là không bán, các người đi nhanh đi đi nhanh đi! Cũng không biết kết hôn rồi, suốt ngày trang quyến rũ muốn làm cái gì chứ?"
Cô ta nói chuyện khó nghe như vậy một nửa vì quần áo, một nửa vì Hoắc Nhung lớn lên xinh đẹp, cô ta thấy quan hệ của Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân thân thiết, liền biết hai người đã kết hôn, cô ta còn chưa kết hôn nên khó chịu, không thoải mái trong lòng, vì thế khi nói chuyện không nhịn được nói lời khó nghe.
Hoắc Nhung nghe vậy liền cười, nếu là vừa nãy cô còn không xác định được bộ quần áo này người bán hàng nói có người muốn là thật hay giả, hiện tại cô ta nói lời này, cô liền biết. Bộ quần áo này tám phần là cô ta muốn giữ lại cho mình mặc, sợ bị mua mất mới cố ý có thái độ kém như vậy.
"Lấy quần áo xuống, tôi muốn, hiện tại liền gói vào cho tôi, tay cô cắn hạt dưa xong rửa sạch sẽ cho tôi, đừng dính bẩn quần áo, bộ này không rẻ nhỉ, làm dơ cô không đền nổi dâu."
Đảng Thành Quân nghe cô dùng một hơi đem lời người bán hàng lặp lại một lần, trong mắt không nhịn được thoáng qua nét cười.
Anh thích dáng vẻ cô không chịu thiệt này, sau này nếu anh không ở bên cạnh cô, cũng có thể yên tâm không ít.
Vả lại khi cô nói chuyện, trong mắt có loại ánh sáng không thể nói rõ, giống như cất giấu ngôi sao, rất rực rỡ.
Người bán hàng nghe một hồi lâu mới hiểu Hoắc Nhung nói cái gì, mắt trợn trừng như chuông đồng, miệng cũng luống cuống: "Tôi đã nói quần áo này không bán, cô nghe không hiểu hả?"
Cô ta bị Hoắc Nhung làm rối loạn thế trận, thái độ đã không còn cứng rắn như trước, nhưng quần áo thích lâu như vậy, khẳng định vẫn không muốn buông tay, vì thế nỗ lực trừng mắt, miễn cưỡng tăng thêm khí thế cho bản thân.
Hoắc Nhung gật đầu, có vẻ như hiểu rõ lời của cô ta, ngoài miệng lại nói lí do thoái thác hoàn toàn bất đồng.
"Hử, lúc trước nói có người mua rồi, hiện tại nói không bán, bán hay không đều là một câu nói của cô phải không? Được, vậy hôm nay phải tìm người hỏi thật kĩ mới được, bộ này rốt cuộc bị ai mua rồi, khiến cô ở đây trừng mắt hô to gọi nhỏ với khách."
Hoắc Nhung vừa nói vậy, cô gái nhỏ cũng luống cuống, tuy tính tình cô ta không tốt, nhưng tuổi lại không lớn, hoàn toàn không cùng một hạng với Hoắc Nhung, cô ta chính là thấy Hoắc Nhung lớn lên xinh đẹp lại muốn mua mất bộ quần áo cô ta thích nên tức không chịu nổi, mới cố ý có thái độ này, không nghĩ tới cuối cùng đá phải tấm sắt, Hoắc Nhung chẳng những không đi còn tranh cãi với mình.
Cô ta lén lút giữ lại quần áo lâu như vậy, mỗi lần đều nói với lãnh đạo vì quá đắt nên không có người muốn, nếu để lãnh đạo biết cô ta cố ý không bán, giữ lại để mua cho bản thân với giá thấp, vậy nguy thật rồi!
Cô ta thấy Hoắc Nhung xoay người muốn đi, vội vàng kéo cô lại, gương mặt cũng sụp đổ, giọng điệu cầu xin.
"Cô đừng nói, tôi bán cho cô tôi bán cho cô còn không được sao?"
Hoắc Nhung nhìn cô ta: "Lấy xuống cho tôi xem."
Người bán hàng cam chịu số phận lấy bộ quần áo kia xuống, nhấc giá treo áo đưa cho Hoắc Nhung để cô xem.
Hoắc Nhung sờ mặt vải, không chỉ kiểu dáng đẹp, sợi len sờ vào cũng rất tuyệt, lông xù mềm mại, gần da cũng không gây cảm giác khó chịu.
Người bán hàng thấy cô lộ ra vẻ yêu thích, trong lòng đau chết được.
"Toàn bộ Bình thành chỉ có một cái áo len này, rất quý, nếu không tôi đã sớm mua rồi."
Cô ta đau lòng nên nói lỡ miệng, Hoắc Nhung cũng cảm thấy hứng thú với giá cả.
"Bao nhiêu tiền?"
"42 đồng!" Người bán hàng nhăn mày nói.
Hoắc Nhung nghe xong sờ cằm, nói: "Không được, tôi còn phải tìm lãnh đạo của cô hỏi một chút, mua đồ từ trong tay cô, tôi không yên tâm."
Khi người bán hàng nói 42 đồng, vẻ mặt không đúng lắm, Hoắc Nhung cảm thấy cô gái này còn muốn lừa cô một khoản, liền thêm một câu.
Người bán hàng nghe xong, vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ.
"38, 38! Cô đừng tìm lãnh đạo của tôi!"
Hoắc Nhung thấy cô ta quả nhiên sửa lời, cười lạnh một tiếng.
"Một lúc cô nói có người mua rồi, một lúc nói không bán, một lúc 42, một lúc 38. Cô nói chuyện có con số chính xác sao, bỏ đi, tôi nên đổi người khác đi."
Người bán hàng không nghĩ tới cái này cũng bị Hoắc Nhung nhìn thấu, sốt ruột tới mức nước mắt muốn rơi xuống, cuống quít tóm lấy Hoắc Nhung, lấy ra một cuốn vở từ cái tủ trên mặt đất, cuống cuồng mở ra cho cô xem.
"Thật sự là 38, giá cả chúng tôi đều viết trên vở, cô xem cô xem! Chuyện này tôi thật sự không dám lừa cô đâu!"
羊杂汤: canh lòng dê( gồm các loại nội tạng: lòng, tim gan,...)
羊肉夹馍: bánh mì kẹp thịt dê kiểu trung.
Nghe nói Đảng Thành Quân từng đóng binh tại Hoài Châu, Đặng Hướng Văn lập tức tán gẫu với anh, cộng thêm ba người Hoắc Nhất Minh vừa đi vừa tán gẫu, cho đến khi tới nhà Đặng Hướng Văn cũng chưa dừng lại.
Bà cụ vừa thấy Hoắc Nhung, liền nhanh chóng kéo cô sang một bên nói chuyện, Tống Yến Lan thấy một mình vợ Đặng Hướng Văn bận rộn trong bếp liền lại gần, vừa giúp đỡ vừa trò chuyện, Hoắc Gia Nhiên mang theo Hoắc Gia Hâm chơi cùng con trai Đặng Hướng Văn hơn mười tuổi ở phòng khách, một bữa cơm mà khách và chủ đều vui vẻ.
Hoắc Nhung đợi tới lúc đi mới đem chuyện Trương Đắc Nam tìm cô nói với Đặng Hướng Văn, cô cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ nói chuyện Trương Đắc Nam tới tìm cô, Đặng Hướng Văn liền hiểu rõ.
"Đây là thứ Trương Đắc Nam mang cho tôi, tôi cũng không dám nhận, liền mang qua cho anh Đặng, anh xem nên xử lí thế nào." Hôm qua Hoắc Nhung không có từ chối đồ Trương Đắc Nam mang tới, chính là đợi thời điểm này, hiện tại đặt bên cạnh Đặng Hướng Văn, đựng trong cái túi kia là một sắt lớn xinh đẹp, trên mặt còn in hoa, vừa thấy liền biết giá trị không nhỏ.
Hai mắt Đặng Hướng Văn nhìn vào trong túi, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tôi thật sự phải điều tra thật kĩ anh ta."
Một tổ trưởng, không những nhận được tin trong nhà máy đổi người đầu tiên, còn có thể tìm được nguồn gốc, đến trước mặt anh muốn mời anh ăn một bữa cơm, không đợi anh đi dự tiệc nhìn xem người này muốn làm cái gì, đã thấy vợ hắn ỷ vào thân phận của chồng mình ức hiếp người trong khu tập thể.
Lần lượt từng chuyện từng chuyện một, có công nhân chính trực nào có thể làm ra chuyện như vậy. Hôm qua hai người họ đi tìm Hoắc Nhung còn tưởng rằng hai người này thành tâm hối lỗi muốn xin lỗi, kết quả thì sao, không ngờ đi đút lót nhờ người ta nói tốt giúp mình!
Đặng Hướng Văn tức giận tóc dựng thẳng lên.
Tống Yến Lan muốn nói hai câu về cách hành xử của Trương Đắc Nam, Hoắc Nhung lại kéo tay cô, cái gì cũng không nói trực tiếp tạm biệt Đặng Hướng Văn.
"Anh Đặng, cơm cũng ăn rồi, chuyện của bà về sau không cần để trong lòng. Thời gian không còn sớm, chúng tôi về trước đây."
Trong lòng Đặng Hướng Văn suy nghĩ chuyện của Trương Đắc Nam, đang muốn gật đầu đồng ý, bà cụ lại tiến lên kéo tay Hoắc nhung, lưu luyến nói chuyện với cô một lúc mới để các cô rời đi.
Tống Yến Lan vừa ra cửa liền nói với Hoắc Nhung: "Không phải Đặng Hướng Văn nói muốn điều tra Trương Đắc Nam sao, chúng ta nên đem những chuyện hắn làm trước kia nói với anh ấy chứ."
Hoắc Nhung dựa gần Đảng Thành Quân, có chút thờ ơ: "Quan hệ của chúng ta với giám đốc Đặng không tốt tới mức đó, anh ấy không hỏi, chúng ta cũng không nói gì, lỡ như làm người ta cảm thấy chúng ta cố ý nhằm vào, liền không tốt."
Đặng Hướng Văn là người thông minh, nói bản thân muốn điều tra, khẳng định sẽ điều tra rõ, bọn họ không cần thiết tốn nhiều miệng lưỡi.
Tống Yến Lan suy nghĩ cảm thấy cô nói đúng, Hoắc Nhất Minh từ đằng sau xoa đầu em gái, khen ngợi: "Em gái trưởng thành rồi, suy nghĩ nhiều hơn anh trai chị dâu nữa."
Hoắc Nhung ngửa đầu cười nói với anh: "Còn không phải vì có mọi người che chở nên cái gì cũng không nghĩ sao."
Chuyện của Trương Đắc Nam kết thúc, rốt cuộc hai người Hoắc Nhung có thời gian đi dạo ở Bình thành, biết Hoắc Nhung muốn mua sách, Đảng Thành Quân mang cô đi hiệu sách Bình thành, tuy cô biết không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhưng hiện tại không biết sẽ thi cái gì, chỉ có thể tùy tiện xem trước, có cái nào thích hợp rồi mua.
Hiệu sách chỗ này không lớn, bên trong lại bày biện không ít sách, chỉ nhìn mặt bìa đã thấy đầy cảm giác thời đại, người bán hàng ngồi đằng sau cũng cầm sách giở xem, bọn họ đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Hai người Hoắc Nhung đi hai vòng hiệu sách, chọn mấy quyển, lúc tính tiền, người bán hàng kia mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thế mà lại là người quen.
"Là hai người sao?" Trần Anh Huy vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Nhung, gương mặt lập tức vui vẻ, không nhịn được lộ vẻ vui sướng.
"Anh làm việc ở đây ư?" Hoắc Nhung không nghĩ tới mua sách cũng gặp được người quen, hỏi.
Trần Anh Huy gật đầu, nhìn mấy quyển sách Hoắc Nhung cầm trong tay, có chút kích động.
"Cô tới mua sách sao? Mấy quyển này đều là sách hay, có thể xem nhiều một chút."
Từ lúc trên xe anh đã cảm thấy Hoắc Nhung không giống người khác, hiện tại phát hiện cô giống mình còn thích đọc sách, còn xem đều là quyển mình thích, vì vậy càng cảm thấy cô không giống cô gái khác, chỉ tiếc cô đã kết hôn, Trần Anh Huy nghĩ, thu liễm một chút vui sướng trên mặt, lại lấy hai quyển sách từ quầy hàng ra đưa cho cô.
"Mấy quyển này cũng không tệ, nếu cô muốn cũng có thể xem xem."
Hoắc Nhung cười nhận lấy nhìn hai lần, xác thật là sách có ích, vì thế nói cảm ơn với anh, sau đó kéo Đảng Thành Quân đứng ở sau lưng mình.
"Mau, đưa tiền."
Đảng Thành Quân sững sờ, anh đã sớm đưa hết tiền cho vợ, trong túi anh chỉ có 2 đồng, là lúc ra cửa Hoắc Nhung cho anh, mua những đồ nhỏ khác thì có thể, còn sách này khẳng định không đủ.
Anh đang suy nghĩ, cô đã quay đầu qua, đối mặt nhìn anh nói: "Em quên mất, ở trong túi em, anh lấy giúp một chút."
Ngay lập tức anh hiểu rõ ý của cô, gương mặt nhịn không được hiện lên vui vẻ, lấy tiền từ trong túi cô ra, trong ánh mắt mất mát Trần Anh Huy mang tiền đi thanh toán, sau đó Hoắc Nhung đưa mấy cuốn sách trong tay qua cho Trần Anh Huy.
Trần Anh Huy mím môi, nhận sách tìm giấy và dây thừng, thay Hoắc Nhung gói lại kĩ càng.
Không đợi Hoắc Nhung duỗi tay, Đảng Thành Quân thuận tay nhận trước, nói: "Nặng, anh cầm."
Hai người này kẻ xướng người họa ý cười rực rỡ, Trần Anh Huy cho dù không nhạy bén cũng phải hiểu rõ, tuy lúc ngồi xe trước đó có thiện cảm với Hoắc Nhung, nhưng cô chẳng những gả cho người ta, mà quan hệ giữa hai người còn rất tốt. Cho dù anh tồn tại bất cứ tâm tư gì, nhìn thấy cảnh này cũng phải từ bỏ.
Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân rời khỏi hiệu sách, cô xoa bụng mình, ngửa đầu làm nũng nói: "Đói rồi."
Bọn họ sáng sớm đã đi, ở nhà uống mỗi bát cháo, đi dạo hơn nửa ngày, sớm đã tiêu hóa sạch sẽ.
Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u còn kèm theo gió lớn, Đảng Thành Quân thấy cô vừa nói vừa chà xát tay vì lạnh, liền đứng bên cạnh cô, rồi đem tay cô nhét vào túi áo của mình.
Hoắc Nhung nhướng mày có phần giảo hoạt, nhỏ giọng nói: "Sao anh không giúp em?"
Đảng Thành Quân nghiêm túc: "Có nghĩ tới, người quá nhiều rồi."
Hoắc Nhung xoay mặt nhìn một chút, quả nhiên trên đường người đến người đi, có phần không biết làm sao: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Được, em muốn ăn cái gì?" Đảng Thành Quân vượt qua Hoắc Nhung nhìn xung quanh, thấy một quán cơm ở cửa còn rất nhiều người, "Ở đó nhiều người, muốn đi ăn không?"
Hoắc Nhung cũng quay đầu nhìn, thấy bên ngoài có người xếp hàng, gật đầu ngay lập tức.
"Ăn, đi xem thử."
Còn chưa tới gần, một mùi thơm lừng từ trong quán bay ra, Hoắc Nhung nhăn cái mũi hít lấy, là mùi thịt dê.
"Nghe thơm quá à, ăn cái này nhé."
Đảng Thành Quân nhìn hàng người dài xếp trước cửa, gật đầu đi tới cuối hàng, sau đó nói với Hoắc Nhung: "Em qua chỗ khuất gió bên kia đợi đi, tới lượt anh gọi em."
Trời thực sự rất lạnh, gió thổi qua như con dao cắt vào mặt, cô che mặt, nghe lời anh chạy qua bên đó đợi.
Lần đợi này đợi gần hai ba mươi phút, nếu không phải ở bên ngoài ngửi được một mùi thơm vô cùng, Hoắc Nhung đã dứt khoát bỏ đi rồi.
Vào trong hỏi mới biết được, quán này bán bánh mì kẹp thịt dê và canh lòng dê.
Thịt dê ở mùa đông là thứ tốt, cho dù thời kì này không giàu có, người thành phố chỉ cần trong tay có chút tiền, cũng muốn ăn chút thịt dê bồi bổ, đỡ thèm.
Thái độ người phục vụ quán cơm này so với quán cơm lần trước đi cùng Lục Hồng Binh tốt hơn nhiều, thấy má Hoắc Nhung lạnh tới mức đỏ bừng, còn lấy chén rót cho cô chén nước.
"Uống chút đi, hôm nay lạnh, các anh ăn gì?"
"Hai bát canh lòng dê, hai cái bánh mì kẹp thịt dê." Rét mùa xuân thật khủng khiếp, Hoắc Nhung uống nước xong mới ấm hơn một chút, đưa tiền giấy gọi đồ ăn, liền ngồi luôn đó đợi.
Đợi canh lòng dê mang lên, Hoắc Nhung ngay lập tức bị hương thơm hấp dẫn, một bát canh lòng dê đầy ắp, lòng dê chiếm hơn một nửa, vô cùng trung thực, quả nhiên tuy giá cả không rẻ, số lượng cũng rất thành thật.
Hoắc Nhung không nghĩ tới một chén lại nhiều như vậy, căn bản ăn không hết, đẩy bát của Đảng Thành Quân lại đây, san một nửa cho anh, sau đó mới uống một ngụm canh nóng hổi.
Tuy là lòng dê nhưng không ngửi thấy chút mùi hôi nào, nước canh trắng như tuyết, trên mặt nổi một lớp váng mỡ, thêm chút cọng hoa tỏi non ngon miệng, nuốt xuống một ngụm lập tức ấm từ miệng đến dạ dày, lòng dê ngon miệng có độ dai.
Hoắc Nhung uống hai ngụm, hạnh phúc tới nỗi híp mắt lại.
"Lúc về mang cho chị dâu và Nhiên Nhiên một phần."
Hiện tại hai vợ chồng Tống Yến Lan đều đi làm, Hoắc Gia Nhiên và Hoắc Gia Hâm bị đưa tới nhà bà ngoại, đợi đến tối mới đón về, lúc bị đưa đi Hoắc Gia Hâm rất không bằng lòng, chân ngắn nhỏ không ngừng đạp muốn đi cùng Hoắc Nhung, Tống Yến Lan bất luận thế nào cũng không đồng ý, lần trước tốt xấu gì hai người Hoắc Nhung đi nhà đồng đội chơi, hôm nay hai người quả thực đi làm chuyện nghiêm chỉnh, chị khẳng định nói cái gì cũng không để Hoắc Gia Hâm đi cùng, nếu cùng đi hiệu sách, xem không được đem sách của người ta xé, vậy càng nguy hiểm hơn.
Hoắc Gia Hâm phản kháng nửa ngày, không thể thay đổi được mẹ mình, cuối cùng vẫn bị ép buộc mang đi, ngay lập tức nhịn không được gào khóc.
Hoắc Nhung đau lòng khi bé khóc, khi đi ngoéo tay nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho bé, cuối cùng mới dỗ được, bé khóc thút thít đôi mắt to nhìn chằm chằm cô, trên lông mi đều là nước mắt, lăn trên mặt muốn rơi.
"Cô, kẹo kẹo."
Hoắc Nhung lắc đầu: "Không ăn kẹo, cô mang thịt thịt cho cháu được không."
Gần đây Hoắc Gia Hâm lại rụng một chiếc răng, Tống Yến Lan đã thu hồi kẹo Đại Bạch Thỏ cho bé, trừ thời điểm đặc biệt khen thưởng cho bé một viên, lúc khác đều không cho bé ăn.
Nghe nói không có kẹo nhưng có thịt, Hoắc Gia Hâm nghĩ cảm thấy rất vui, ở trong ngực bà ngoại nghiêng người về phía Hoắc Nhung, đợi cô đến gần, ôm cổ cô hôn một cái thật vang lên mặt, sau đó nín khóc rồi cười, không để ý còn nước mắt trên lông mi, ngoan ngoãn vẫy tay với Hoắc Nhung để bà ngoại ôm đi.
"Canh lòng dê không dễ mang đi, hơn nữa lạnh thì ăn không ngon, mang mấy cái bánh mì kẹp thịt dê về đi, kêu chị dâu bỏ lên bếp lò nướng một chút, nóng cũng ngon."
Đảng Thành Quân suy nghĩ thấy đúng, đi yêu cầu mấy cái bánh mì kẹp thịt dê.
Bánh mì kẹp thịt dê này khác với bánh mì kẹp thịt Hoắc Nhung từng ăn, thịt dê nấu sau đó xào lên, thịt dê băm nhỏ thêm một thìa bột ớt đỏ au, chiên cho tới khi béo ngậy, cắn một miếng mùi thơm của thịt hòa với vị ngọt của bánh bột ngô, quả thực thèm chết người.
Ăn uống no đủ, cầm bánh mì kẹp thịt dê nóng hổi mà người phục vụ dùng giấy dầu gói kĩ ở trong tay, lúc ra cửa cuối cùng Hoắc Nhung không cảm thấy lạnh.
Sách đã mua, cơm đã ăn, Hoắc Nhung muốn về, Đảng Thành Quân lại đưa cô tới cửa hàng bách hóa trung tâm Bình thành.
"Mấy ngày nữa chúng ta phải về rồi, đồ cho cha mẹ còn chưa mua nữa, dù sao hôm nay không có việc gì, thuận tiện đi mua luôn."
Hoắc Nhung nghĩ cũng đúng, liền cùng đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy bên trong bày hàng la liệt, từ đầu này tới đầu kia, bán gì cũng có, tuy trong thời gian làm việc nhưng người không ít, khắp nơi đều là tiếng nói cười.
Hoắc Nhung phải mua đồ cho Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương, suy nghĩ liền đi thẳng tới quầy thực phẩm, lấy mấy món đặc biệt trong thành phố mua cho hai người.
Tuy trong tay Hoắc Nhung có tiền, nhưng không thể tiêu bừa, trước khi hai người tìm được phương pháp kiếm tiền còn phải lập kế hoạch, cho nên cô không tính mua quá nhiều đồ, nhưng khi ra cửa đi qua quầy len sợi, nhìn thấy bên trong có sợi len có màu giống khăn quàng cổ cô tặng Đảng Thành Quân, nhớ ra cô đáp ứng đan cho anh cái áo len.
Hoắc Nhung đứng bên ngoài quầy nhìn hai lần, quay đầu muốn hỏi anh thế nào lại không thấy người đâu.
Cô ngẩng đầu liếc vào trong, anh lại bất ngờ chui ra từ đằng sau.
"Anh đi đâu thế? Xem len sợi này thế nào?"
Anh không quan tâm tới, kéo cô đến một quầy hàng phía sau.
Đợi cô tới gần, anh vươn tay chỉ một chiếc áo len treo bên trên, nói với người bán hàng: "Đồng chí, phiền anh có thể lấy bộ quần áo kia xuống cho tôi xem được không?"
Hoắc Nhung ngẩng đầu thì thấy, màu sắc cái áo len đó rất giống cái của Đảng Thành Quân, cũng là màu xám nhạt, nhưng độc đáo chính là cách dệt kì lạ của nó, phía trước xen lẫn đường kim màu trắng, không có quy tắc phân bố trên áo len màu xám, nhìn từ xa giống như những ngôi sao xinh đẹp.
Kiểu dáng cái áo len này hoàn toàn khác với những cái xung quanh, vừa thấy liền biết không cùng một loại với thứ khác, thảo nào Đảng Thành Quân nhìn thấy đã vừa ý, cứ phải kéo cô qua đây xem.
Hoắc Nhung cũng cảm thấy cái áo này đẹp, hết sức nổi bật trong một đám áo len, cô cảm thấy ánh mắt Đảng Thành Quân rất tốt, nhưng lại không muốn mua, quần áo của cô không ít, lúc ăn tết chị dâu lại tặng cô một bộ mới, thay vì mua cho bản thân, không bằng mua cho Đảng Thành Quân. Hơn nữa áo len đắt hơn sợi len rất nhiều, áo len này nhìn thì biết giá cả không rẻ, nếu quá đắt, còn không bằng cô tự mua sợi len về đan, dù sao cô cũng không có việc gì.
Nhưng không đợi cô nói ra ý kiến, thái độ của người bán hàng trái lại khiến cô mở mang tầm mắt.
Người bán hàng tương đương tuổi Hoắc Nhung, là cô gái 17, 18 tuổi. Từ khi bọn họ lại đây luôn ngồi sau quầy cắn hạt dưa, đầu cũng không ngẩng, nghe thấy Đảng Thành Quân nói chuyện với cô, mới ngẩng đầu lên liếc qua, sau khi thấy anh chỉ cái áo lông kia, ngay lập tức trở mặt xem thường thật lớn, nói: "Cái kia không bán!"
Sắc mặt Hoắc Nhung lập tức lạnh xuống, gõ gõ quầy hàng: "Có thể hỏi một chút vì sao không bán cái đó không?"
Tuy cô không muốn mua, nhưng cô không muốn mua là một chuyện, bị người ta ức hiếp không bán cho cô lại là một chuyện khác.
Nếu là lí do hợp lí chắc chắn cô sẽ chấp nhận, nhưng giọng điệu tệ như vậy, còn thừa dịp trừng mắt với chồng mình, cô thật sự không nhịn được.
Người bán hàng không nghĩ tới cô ta đã nói không bán còn có người truy hỏi, ngẩng đầu lên tỉ mỉ đánh giá Hoắc Nhung một lượt, lại nhìn Đảng Thành Quân, tức khắc giọng điệu càng không tốt, hừ một tiếng phun vỏ hạt dưa vào thùng rác bên cạnh, lớn tiếng nói: "Tôi nói không bán là không bán, cái kia có người muốn nghe không hiểu sao?"
Nếu là cái khác thì thôi, cái áo kia cô ta giữ đã lâu muốn đợi có tiền sẽ mua về, sao có thể để người khác mua mất, lớn lên xinh đẹp thì sao, tìm được một người đàn ông giỏi lắm chắc?
Nếu người bán hàng này ngay từ đầu nói rõ ràng là có người muốn, Hoắc Nhung khẳng định không nói gì đi luôn, nhưng hiện tại vì thái độ của cô ta nên tức giận, nếu cô ta không nói ra lí do hợp lí, chuyện hôm nay chắc chắn không thể bỏ qua rồi.
Hơn nữa bộ quần áo có người muốn còn treo trong quầy hàng? Hoắc Nhung hừ lạnh trong lòng một tiếng, hỏi tiếp.
"Ai muốn? Đã trả tiền rồi sao? Nếu còn treo trên quầy, vì sao chúng tôi không thể xem một chút?"
Nếu người bán hàng có tiền khẳng định đã sớm mua nó đi rồi, thực ra cô ta muốn cất đi không cho ai thấy, nhưng cô ta không làm chủ được, cái áo len này kiểu dáng xinh đẹp, giá cả cũng không coi là rẻ, tận mấy chục đồng, nghe nói là hàng nước ngoài, tìm khắp Bình thành cũng không nhất định tìm ra cái thứ hai đâu.
Áo len vừa tới cô ta liền vừa ý, đáng tiếc cái áo này là đồ nhà nước, cô ta cũng không thể cất giấu không bán, cho dù thích cũng chỉ có thể ngoan ngoãn treo ra.
Không ít người thích cái áo len này, từ khi treo lên đã có không ít người hỏi, lần này đến lần khác cô ta trừng hai mắt phớt lờ đuổi người ta đi, khi bên trên hỏi tới, lại nói đồ quá đắt, tạm thời bán không được. Kết quả hôm nay đụng phải một người dò hỏi tới cùng.
Người bán hàng lại cáu kỉnh, đứng lên đánh giá Hoắc Nhung lại một lần, thấy cô lớn lên xinh đẹp nhưng cách ăn mặc không giống dáng vẻ có tiền, lập tức tự tin lên: "Dựa vào cái gì để cô xem? Cô xem rồi mua được sao? Bộ quần áo này mấy chục đồng đấy, nếu cô làm dơ làm hỏng của tôi, cô đền không? Cô không cần quan tâm ai đặt nó, dù sao chính là không bán, các người đi nhanh đi đi nhanh đi! Cũng không biết kết hôn rồi, suốt ngày trang quyến rũ muốn làm cái gì chứ?"
Cô ta nói chuyện khó nghe như vậy một nửa vì quần áo, một nửa vì Hoắc Nhung lớn lên xinh đẹp, cô ta thấy quan hệ của Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân thân thiết, liền biết hai người đã kết hôn, cô ta còn chưa kết hôn nên khó chịu, không thoải mái trong lòng, vì thế khi nói chuyện không nhịn được nói lời khó nghe.
Hoắc Nhung nghe vậy liền cười, nếu là vừa nãy cô còn không xác định được bộ quần áo này người bán hàng nói có người muốn là thật hay giả, hiện tại cô ta nói lời này, cô liền biết. Bộ quần áo này tám phần là cô ta muốn giữ lại cho mình mặc, sợ bị mua mất mới cố ý có thái độ kém như vậy.
"Lấy quần áo xuống, tôi muốn, hiện tại liền gói vào cho tôi, tay cô cắn hạt dưa xong rửa sạch sẽ cho tôi, đừng dính bẩn quần áo, bộ này không rẻ nhỉ, làm dơ cô không đền nổi dâu."
Đảng Thành Quân nghe cô dùng một hơi đem lời người bán hàng lặp lại một lần, trong mắt không nhịn được thoáng qua nét cười.
Anh thích dáng vẻ cô không chịu thiệt này, sau này nếu anh không ở bên cạnh cô, cũng có thể yên tâm không ít.
Vả lại khi cô nói chuyện, trong mắt có loại ánh sáng không thể nói rõ, giống như cất giấu ngôi sao, rất rực rỡ.
Người bán hàng nghe một hồi lâu mới hiểu Hoắc Nhung nói cái gì, mắt trợn trừng như chuông đồng, miệng cũng luống cuống: "Tôi đã nói quần áo này không bán, cô nghe không hiểu hả?"
Cô ta bị Hoắc Nhung làm rối loạn thế trận, thái độ đã không còn cứng rắn như trước, nhưng quần áo thích lâu như vậy, khẳng định vẫn không muốn buông tay, vì thế nỗ lực trừng mắt, miễn cưỡng tăng thêm khí thế cho bản thân.
Hoắc Nhung gật đầu, có vẻ như hiểu rõ lời của cô ta, ngoài miệng lại nói lí do thoái thác hoàn toàn bất đồng.
"Hử, lúc trước nói có người mua rồi, hiện tại nói không bán, bán hay không đều là một câu nói của cô phải không? Được, vậy hôm nay phải tìm người hỏi thật kĩ mới được, bộ này rốt cuộc bị ai mua rồi, khiến cô ở đây trừng mắt hô to gọi nhỏ với khách."
Hoắc Nhung vừa nói vậy, cô gái nhỏ cũng luống cuống, tuy tính tình cô ta không tốt, nhưng tuổi lại không lớn, hoàn toàn không cùng một hạng với Hoắc Nhung, cô ta chính là thấy Hoắc Nhung lớn lên xinh đẹp lại muốn mua mất bộ quần áo cô ta thích nên tức không chịu nổi, mới cố ý có thái độ này, không nghĩ tới cuối cùng đá phải tấm sắt, Hoắc Nhung chẳng những không đi còn tranh cãi với mình.
Cô ta lén lút giữ lại quần áo lâu như vậy, mỗi lần đều nói với lãnh đạo vì quá đắt nên không có người muốn, nếu để lãnh đạo biết cô ta cố ý không bán, giữ lại để mua cho bản thân với giá thấp, vậy nguy thật rồi!
Cô ta thấy Hoắc Nhung xoay người muốn đi, vội vàng kéo cô lại, gương mặt cũng sụp đổ, giọng điệu cầu xin.
"Cô đừng nói, tôi bán cho cô tôi bán cho cô còn không được sao?"
Hoắc Nhung nhìn cô ta: "Lấy xuống cho tôi xem."
Người bán hàng cam chịu số phận lấy bộ quần áo kia xuống, nhấc giá treo áo đưa cho Hoắc Nhung để cô xem.
Hoắc Nhung sờ mặt vải, không chỉ kiểu dáng đẹp, sợi len sờ vào cũng rất tuyệt, lông xù mềm mại, gần da cũng không gây cảm giác khó chịu.
Người bán hàng thấy cô lộ ra vẻ yêu thích, trong lòng đau chết được.
"Toàn bộ Bình thành chỉ có một cái áo len này, rất quý, nếu không tôi đã sớm mua rồi."
Cô ta đau lòng nên nói lỡ miệng, Hoắc Nhung cũng cảm thấy hứng thú với giá cả.
"Bao nhiêu tiền?"
"42 đồng!" Người bán hàng nhăn mày nói.
Hoắc Nhung nghe xong sờ cằm, nói: "Không được, tôi còn phải tìm lãnh đạo của cô hỏi một chút, mua đồ từ trong tay cô, tôi không yên tâm."
Khi người bán hàng nói 42 đồng, vẻ mặt không đúng lắm, Hoắc Nhung cảm thấy cô gái này còn muốn lừa cô một khoản, liền thêm một câu.
Người bán hàng nghe xong, vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ.
"38, 38! Cô đừng tìm lãnh đạo của tôi!"
Hoắc Nhung thấy cô ta quả nhiên sửa lời, cười lạnh một tiếng.
"Một lúc cô nói có người mua rồi, một lúc nói không bán, một lúc 42, một lúc 38. Cô nói chuyện có con số chính xác sao, bỏ đi, tôi nên đổi người khác đi."
Người bán hàng không nghĩ tới cái này cũng bị Hoắc Nhung nhìn thấu, sốt ruột tới mức nước mắt muốn rơi xuống, cuống quít tóm lấy Hoắc Nhung, lấy ra một cuốn vở từ cái tủ trên mặt đất, cuống cuồng mở ra cho cô xem.
"Thật sự là 38, giá cả chúng tôi đều viết trên vở, cô xem cô xem! Chuyện này tôi thật sự không dám lừa cô đâu!"
羊杂汤: canh lòng dê( gồm các loại nội tạng: lòng, tim gan,...)
羊肉夹馍: bánh mì kẹp thịt dê kiểu trung.