Hoắc Nhung ở bên ngoài đợi chưa được một lúc, Đảng Thành Quân cưỡi xe đạp trở về rồi.
Thấy Hoắc Nhung trời lạnh như vậy còn đứng ở bên ngoài chờ mình, lông mày lập tức nhăn thành chữ xuyên.
"Làm sao vậy? Có việc gấp sao? Làm sao ở đây chờ?" Đảng Thành Quân ở phía sau muốn sờ tay Hoắc Nhung, lại cảm thấy không thích hợp, muốn đem áo cởi xuống khoác cho Hoắc Nhung, bị cô ngăn lại.
Mặt Hoắc Nhung bị gió thổi có chút đỏ, nhưng trên người không lạnh chút nào: "Không có việc gì, em không lạnh, vừa ra ngoài chưa tới một lúc liền thấy anh, không có chuyện gì."
Đảng Thành Quân không tin, Hoắc Nhung đột nhiên vươn tay, nhanh chóng dán mu bàn tay lên tay Đảng Thành Quân một cái, vừa chạm liền rời đi, cười nói: "Anh xem, không lạnh mà."
Cả người Đảng Thành Quân đều choáng váng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ừ một tiếng. Đem tay bị Hoắc Nhung chạm qua nhét vào túi, dùng tay khác đỡ xe đạp, theo Hoắc Nhung vào cửa.
Hoắc Nhung đưa người đi vào mới nhớ ra, cô chỉ lo cùng Đảng Thành Quân tranh luận chuyện lạnh hay không, việc quan trọng cha cô nói cô quên nói lại với anh.
Hoắc Nhung còn muốn mở miệng, lại không kịp, Đảng Thành Quân vừa vào sân, thấy Hoắc Đại Thành đang giết gà, để xe lại đó liền đi lên hỗ trợ.
Mọi người đều đang bận, Hoắc Nhung cũng không nhàn rỗi, đành phải vừa vào nhà hỗ trợ làm sủi cảo, vừa tìm cơ hội nhắc nhở Đảng Thành Quân một cái, kết quả đợi đến khi sủi cảo cho vào nồi.
Lưu Quế Hương thu dọn tất cả đồ vật trong phòng, bưng hai vỉ tràn đầy sủi cảo xuống phòng bếp, kêu Hoắc Nhị Quân múc nước, cho mọi người rửa tay, sau đó mấy anh chị em trò chuyện.
Khi Hoắc Nhung rửa tay, Hoắc Nhất Minh đứng ở trước mặt cô, lần trước anh rời nhà, em gái còn giống như một cô gái nhỏ, lần này trở về lại phải nói đến nhà chồng tương lai. Trong lòng Hoắc Nhất Minh có chút bùi ngùi, nhưng cũng may người em rể tương lai này, tuy rằng hôm nay lần đầu anh thấy, cũng có thể nhìn ra được là người có thể dựa vào, đem em gái giao vào tay cậu ta, anh coi như yên tâm.
Hoắc Nhất Minh nghĩ đến đây, hắng giọng quay đầu nhìn Hoắc Tam Hưng đang đùa giỡn bọn nhỏ: "Tam Hưng, đi gọi Thành Quân vào đây, anh cùng cậu ấy nói chuyện."
Tuy hôm nay Đảng Thành Quân là khách, nhưng vẫn luôn không nhàn rỗi, Hoắc Đại Thành làm cái gì anh đều giành làm, thấy ông giết gà thêm món ăn, dứt khoát tìm tạp dề nói để anh xuống bếp.
Đương nhiên Hoắc Đại Thành không cho, hôm nay để anh mượn máy kéo đón người cũng đủ phiền toái, chỗ nào còn có đạo lý để người ta xuống bếp nấu cơm.
Đảng Thành Quân lại không để bụng, nói anh nấu ăn vừa vặn có thể để Hoắc Nhất Minh nếm thử tay nghề của mình.
Hoắc Đại Thành từ chối mãi lại bị anh giành dao, cuối cùng đành phải đồng ý.
Nói cho cùng trù nghệ của Đảng Thành Quân giỏi là sự thật, có thể công khai nếm thử tay nghề của anh, cũng chứng minh rõ ràng bản lĩnh con rể tương lai.
Vì vậy cục diện phòng bếp liền biến thành Đảng Thành Quân làm, Hoắc Đại Thành trợ giúp.
Lưu Quế Hương bưng sủi cảo đi vào liền thấy, bắt đầu oán trách Hoắc Đại Thành: "Ông một người lớn như vậy, làm sao chút việc cũng không hiểu, Thành Quân là tới làm khách, làm sao ông lại để thằng bé làm việc cho ông?'
Hoắc Đại Thành cảm thấy oan uổng, còn chưa nói gì, Đảng Thành Quân lên tiếng trước: "Là cháu muốn làm, vừa vặn muốn cho nhà anh cả nếm thử tay nghề của cháu."
Anh nói như vậy, Lưu Quế Hương càng cảm thấy anh hiểu chuyện, liền thay đổi biểu tình ghét bỏ với chồng, cười nói: "Vậy hôm nay chúng ta đều có lộc ăn rồi."
Đảng Thành Quân được khen cười cười, khóe mắt thấy Hoắc Tam Hưng vén rèm từ trong nhà đi ra, đứng ở bên ngoài hướng anh vẫy tay, bèn lấy cái nắp nồi sắt lớn đậy lại, nói: "Mọi thứ cháu đều bỏ vào xong, lại hầm một lát nấm chín là được, anh ba gọi cháu, cháu qua trước đã."
Lưu Quế Hương quay đầu nhìn lại, khẳng định là Hoắc Nhất Minh muốn tìm Đảng Thành Quân nói chuyện, gật gật đầu.
"Cháu mau đi đi, còn lại giao cho thím là được."
Bà vừa vặn đem sủi cảo xuống, hoàn thành là có thể ăn cơm rồi.
Đảng Thành Quân đi đến trong sân, Hoắc Tam Hưng nháy mắt ra hiệu với anh, chỉ chỉ trong phòng: "Anh cả muốn tìm cậu nói chuyện, cậu mau vào gặp đi."
Đảng Thành Quân ừ một tiếng, tính vào nhà, lại thấy Hoắc Nhung đột nhiên đi từ trong ra, anh bỗng dừng bước, chỗ tay bị Hoắc Nhung chạm qua giống như nóng lên, anh mím môi, nhìn Hoắc Nhung hỏi: "Làm sao vậy?"
Hoắc Nhung không chú ý đến nét mặt của anh, thấy Hoắc Tam Hưng đi phòng bếp, nhanh chóng ở bên tai anh nhỏ giọng nói: "Cha em nói, hôm nay phải chọn ngày, vừa rồi em quên nói với anh."
Hoắc Nhung sợ hai người bọn họ thì thầm bị mấy anh trai thấy được lại chê cười cô, nói xong liền quay đầu chạy, để lại Đảng Thành Quân đứng tại chỗ thật lâu, mới hiểu được cô có ý gì.
Chọn ngày? Hôm nay? Nhanh như vậy?
Mặt Đảng Thành Quân luôn nghiêm túc, thoạt nhìn không chút hoang mang cả biểu tình đều không đổi, thực tế trong lòng đã sớm sóng lớn mãnh liệt.
Anh biết Hoắc Nhất Minh trở về chủ yếu là vì việc hôn nhân của anh và Hoắc Nhung, nhưng anh không nghĩ tới lại nhanh như vậy, không phải họ chân trước vừa mới vào nhà sao? Anh đang nghĩ gặp mặt trước, cái gì cũng chưa chuẩn bị nữa!
Nhưng vậy không phải đúng như anh mong chờ sao? Kinh ngạc đi qua, trong lòng Đảng Thành Quân bị sự vui sướng to lớn vùi lấp, quay đầu nhìn bóng dáng Hoắc nhung đã chạy thật xa, sau khi hít một hơi sâu, sửa sang lại quần áo, vén rèm vào nhà.
Trong nhà Hoắc Nhất Minh đang cùng Tống Yến Lan ngồi chơi đùa với bọn trẻ, thấy Đảng Thành Quân vào, Tống Yến Lan lập tức đứng dậy một tay ôm Hoắc Gia Hâm, một tay nắm Hoắc Gia Nhiên, cười nhìn Đảng Thành Quân một cái, nói với hai đứa nhỏ: "Đi, chúng ta ra ngoài tìm cô thôi."
Sau đó mang hai đứa ra cửa, Hoắc Nhị Quân rót cho Đảng Thành Quân chén nước, kêu Đảng Thành Quân ngồi xuống, bản thân đi tới cửa: "Chúng tôi nói xong rồi, anh cả hai người nói đi." Nói xong cũng đi luôn.
Đảng Thành Quân cái gì cũng chưa chuẩn bị, Hoắc Nhất Minh cùng Hoắc Nhị Quân không giống nhau, tuy rằng anh ấy là anh, trên thực tế từ nhỏ giống như cha bận tâm chuyện của mấy em trai em gái này, anh cả như cha, anh so với Hoắc Nhị Quân bọn họ có lẽ nghiêm túc nhiều hơn.
Nhưng Đảng Thành Quân cũng không hề sợ hãi, chỉ cần anh thật lòng muốn cưới Hoắc Nhung, Hoắc Nhất Minh sẽ nhìn không ra hay sao? Anh sợ gì!
Trong nhà vắng vẻ còn lại hai người, phòng bếp lại chật ních người.
Lưu Quế Hương vừa mới lấy sủi cảo ra khỏi nồi, Hoắc Gia Hâm đã ngửi thấy mùi hương, xoay quanh trước Hoắc Nhung hỏi khi nào ăn sủi cảo, Hoắc Tam Hưng bị bé xoay chóng mặt, đem bé vác trên vai mang Hoắc Gia Nhiên cùng nhau ra ngoài chơi.
Hoắc Nhung ngồi trước bệ bếp nhóm lửa, chị dâu Tống Yến Lan ngồi bên cạnh, cười nói: "Lúc chị cùng anh em kết hôn, em vẫn còn giống cô gái nhỏ, hiện tại chẳng mấy chốc cũng phải gả cho người ta."
Lưu Quế Hương cũng có chút cảm khái: "Chứ còn gì nữa, nếu không phải....."
Bà nói một nửa, câu kế tiếp chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, biết bà muốn nói cái gì.
Tống Yến Lan vỗ vỗ tay Hoắc Nhung, "Không có việc gì, tuy rằng chị không gặp nhiều người, nhưng chị cảm thấy đối tượng của Tiểu Dung không tồi. Hôm nay đi đón chúng ta, nói chuyện làm việc đều vô cùng thỏa đáng, còn biết nấu cơm phải không? Cha nói gà trong nồi là cậu ấy làm? Ngửi thấy rất thơm rồi."
Lưu Quế Hương gật gật đầu, đem kẻ xúi quẩy bà suýt tí nữa nhắc đến ném sang một bên, chuyên tâm khen con rể tương lai này: "Sẽ còn không ít đâu."
Tống Yến Lan nghe bà khen không ngớt, biết mẹ chồng đối với con rể tương lai rất vừa lòng, nghe nói anh có không ít tài, trong lòng cũng động chút tâm tư.
"Mẹ, vậy sau này cậu ấy muốn làm gì có nói qua với cả nhà không?"
Tống Yến Lan không giống Hoắc Nhất Minh, cô là người thành phố hàng thật giá thật, cả nhà đều là nhân viên nhà nước, sách đọc nhiều, cũng hiểu nhiều, hiển nhiên suy nghĩ lâu dài.
Lưu Quế Hương không hiểu những cái này, lắc lắc đầu.
"Không nói qua với mẹ, nhưng cha con có thể biết, mẹ cũng không hiểu những cái này, nói với mẹ cũng vô dụng."
Tuy rằng Tống Yến Lan là người thành phố, nhưng tri thư đạt lí, trên người không có nửa điểm kiêu ngạo của người thành phố, tình cảm của cô với Hoắc Nhất Minh rất tốt, đối với Hoắc Tiểu Dung cũng như em gái mình, tự nhiên cũng quan tâm.
"Cậu ấy có bản lĩnh giỏi giang, ở lại trong thôn không phát huy được tài năng, chờ trở về con cùng Nhất Minh hỏi thăm xem, xem có chỗ nào cần cậu ấy, xem có thể hay không tìm cho cậu ấy một công việc."
Lưu Quế Hương nghe vậy trước tiên là vui vẻ, sau lại có chút do dự: "Vậy quá làm phiền các con đi?"
Tống Yến Lan nói: "Chúng ta là người một nhà, mẹ khách sáo với con làm gì."
Nói xong nhìn về Hoắc Nhung, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Dung, trước kia chị dâu cảm thấy em còn nhỏ, không cùng em nói chuyện tỉ mỉ, hiện tại em sắp kết hôn, em có nghĩ tới sau này làm gì không?"
Cô là cô gái thành phố, khi là thiếu nữ, không nghĩ cái gì mà lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cô vẫn luôn cho rằng nữ nhân có thể vây quanh nam nhân sinh con chăm con, nhưng không thể chỉ biết sinh con chăm con, bất cứ cái gì, có chút việc bản thân phải tự làm mới được.
Hoắc Nhung không nghĩ tới Tống Yến Lan có thể nói như vậy với cô, vốn dĩ cô rất thích chị dâu này, hiện tại thiện cảm với người chị dâu này càng trực tiếp tăng cao, thấy Tống Yến Lan nhìn mình, cô nghĩ hay là đem ý nghĩ của mình nói với cô ấy.
"Em muốn tìm chút tài liệu tiếp tục việc học."
Cô còn muốn tham gia thi đại học, nhưng chuyện này hiện tại chắc chắn không thể nói.
Tống Yến Lan nghe vậy trước tiên sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, "Chị dâu ủng hộ em, đọc nhiều sách là chuyện tốt, em muốn tài liệu gì nói với chị, chị để ý giúp em, nếu có thể mua được, chị nhờ người mang về cho em."
Hoắc Nhung gật gật đầu, cười ngọt ngào với cô ấy: "Cảm ơn chị dâu."
Tống Yến Lan cười nói: "Được rồi, hôm nay em với mẹ một người với một người càng khách sáo."
Xa cách một năm, gặp lại Hoắc Tiểu Dung, cô ấy cảm ấy cô dường như trưởng thành không ít.
Tống Yến Lan cùng Hoắc Nhung nhỏ giọng thì thầm mấy câu, bên kia Lưu Quế Hương cũng nấu xong sủi cảo, Hoắc Nhung chuẩn bị sang bên kia nhìn xem anh cả nói chuyện với Đảng Thành Quân thế nào, liền thấy gương mặt hài lòng của Hoắc Nhất Minh từ bên trong đi ra.
Lần trước Hoắc Đại Thành nói chuyện với Đảng Thành Quân khi ra ngoài cũng là vẻ mặt này, trong lòng Hoắc Nhung lập tức vô cùng tò mò, rốt cuộc Đảng Thành Quân đã nói gì với cha và anh cả? Làm hai người đối với anh giống như hài lòng vô cùng.
Thế nhưng cô tò mò cũng không có cơ hội hỏi, sủi cảo lấy ra, gà hầm Đảng Thành Quân làm cũng xong, mùi thơm bay ra khỏi phòng bếp, làm bạn nhỏ Hoắc Gia Hâm thèm đến chảy nước miếng.
"Ăn cơm ăn cơm!"
Hoắc Đại Thành nhìn một phòng hậu bối, tâm tình tốt vô cùng.
Lưu Quế Hương múc cho mỗi người một chén to sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, lại bưng gà hầm nấm các loại thơm ngào ngạt và rau hẹ xào trứng lên, gọi người cả nhà lớn lớn bé bé ngồi xuống bàn xong, bản thân bưng một chén sủi cảo thêm vào hai miếng thịt gà chuẩn bị ra cửa.
Hoắc Nhất Minh hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Lưu Quế Hương treo tạp dề ở trên tường, nói: "Mang sang cho bà bảy của con."
Tuy rằng bà cùng Trương Thúy Nhi không hợp nhau, nhưng quan hệ với bà bảy rất tốt, thời gian trước bà ấy còn làm áo bông mới giúp Hoắc Nhung, hiện tại Hoắc Nhất Minh bọn chúng đã về, làm chút đồ ăn ngon mang sang cho bà ấy, cũng coi như có qua có lại.
Hoắc Nhất Minh trở về còn chưa đi qua bà bảy nữa, nghe mẹ nói, dứt khoát đứng lên: "Bên ngoài trời lạnh, con đi cho, vừa hay đi gặp bà bảy."
Tống Yến Lan nghe vậy cũng đứng lên: "Vậy con cũng đi, mang cả Nhiên Nhiên Hâm Hâm đi cùng."
Thật vất vả bọn họ trở về một lần, họ hàng trong thôn khẳng định phải đi, bà bảy cùng nhà khác không giống nhau, rốt cuộc là trường bối, hôm nay bọn họ trở về liền đi gặp cũng là phải.
Lưu Quế Hương nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền đưa sủi cảo cho anh.
Hoắc Nhất Minh cùng Tống Yến Lan bằng lòng, bạn nhỏ Hoắc Gia Hâm lại không quá bằng lòng, bé đã ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn chờ ăn sủi cảo, lại bị Tống Yến Lan kéo ra ngoài, bé không hiểu cái gì đối nhân xử thế, chính là có chút không bằng lòng.
Hoắc Gia Nhiên 5 tuổi, hiểu chuyện hơn em trai, đứng ở phía trước nhỏ giọng khuyên bé.
"Hâm Hâm, chúng ta đi gặp cụ, trở về liền có thể ăn rồi."
Hoắc Gia Hâm dẩu cái miệng nhỏ, vẫn có chút không bằng lòng.
Hoắc Nhung thấy thế ngồi xổm xuống, móc từ trong túi hai cái bánh sơn tra: "Cô cho cháu cùng chị gái mỗi người một viên đường, chúng ta ăn xong rồi trở về ăn sủi cảo được không?"
Hoắc Gia Hâm mười phần thích bánh sơn tra Hoắc Nhung cho bé, chua chua ngọt ngọt ăn ngon cực kì, so với một túi đồ ăn vặt kia của bé còn muốn hấp dẫn hơn, nhưng chắc chắn không bằng sủi cảo cùng thịt.
Bénhìn bánh sơn tra, lại nhìn Hoắc Nhung, nghĩ nghĩ vươn tay: "Cô ôm."
Nếu là nhận bánh sơn tra còn nói cô ôm, vậy là bé miễn cưỡng đồng ý.
Hoắc Nhung cười rộ lên: "Được, cô ôm, anh, đi, em đi cùng mọi người luôn."
Vì thế Hoắc Nhung ôm một đứa, Tống Yến Lan ôm một đứa, Hoắc Nhất Minh một tay bưng chén sủi cảo, một tay cầm đèn, chiếu sáng cho hai người.
Hoắc Nhị Quân đang muốn nói, Đảng Thành Quân đứng lên: "Tôi đưa mọi người đi."
Hoắc Nhất Minh muốn nói không cần, Tống Yến Lan ở phía sau đụng cánh tay anh một cái: "Vậy được, cậu nhìn Hâm Hâm giúp, thằng bé nặng, tôi sợ mình Tiểu Dung ôm không nổi."
Đảng Thành Quân đi tới bên cạnh Hoắc Nhung, cúi đầu nhìn cô ừ một tiếng.
Hoắc Nhung nhìn về phía Tống Yến Lan, Tống Yến Lan chớp chớp mắt với cô.
Chị dâu này thật sự rất hiểu chuyện, Hoắc Nhung càng ngày càng thích chị ấy.
Nhóm người ra cửa đi nhà bà bảy, trên đường gặp mấy người trong thôn, nhìn thấy Hoắc NHất Minh còn sôi nổi muốn hỏi làm sao về sớm như vậy, lại nhìn thấy Đảng Thành quân ở phía sau, lập tức hiểu rõ, còn có thể vì cái gì, tám phần là vì chuyện kết hôn của Hoắc Tiểu Dung rồi.
Hai vợ chồng Hoắc Nhất Minh đi ở phía trước nói chuyện với mấy người mới gặp, Đảng Thành Quân cùng Hoắc Nhung đi chậm rãi ở phía sau.
Tống Yến Lan nói không sai, Gia Hâm nhìn thì không lớn, thực tế lại rất nặng, Hoắc Nhung tay nhỏ chân nhỏ vừa mới ôm không có việc gì, đi nửa đường liền mệt, Hoắc Nhung thở ra giọng còn chưa cất lên, Đảng Thành Quân liền vươn tay ra với Gia Hâm: "Anh tới ôm cho."
Hoắc Gia Hâm ôm cổ Hoắc Nhung, mắt to nhìn Đảng Thành Quân, sau đó đặc biệt dùng sức lắc lắc đầu.
Bé thích cô, nhưng có chút sợ cái chú thoạt nhìn hết sức nghiêm túc này.
Sắc mặt Đảng Thành Quân không có biến hóa, Hoắc Nhung lại từ trong mắt anh nhìn ra thất bại, cô sờ khuôn mặt nhỏ của Gia Hâm, nhỏ giọng nói bên tai bé: "Chú ấy sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon nha, bánh sơn tra cháu thích đều là chú ấy đưa cho cô đó."
Trong miệng Hoắc Gia Hâm còn đang ngậm bánh sơn tra, nghe vậy ánh mắt sáng lên, nghi ngờ nhìn Đảng Thành Quân.
Đảng Thành Quân nhìn thoáng qua Hoắc Nhung, nói: "Anh lại làm cho em, làm nhiều một chút."
Anh biết Hoắc Nhung cũng rất thích bánh sơn tra đó, nhưng cô không nỡ ăn quá nhiều, phần lớn đều giữ lại cho cháu trai cháu gái.
Đôi mắt Hoắc Nhung biến thành trăng non, cười gật đầu, sau đó nhìn Hoắc Gia Hâm: "Cháu xem, chú thật là lợi hại."
Hoắc Gia Hâm lại nhìn Đảng Thành Quân, cuối cùng vươn tay hướng anh thăm dò.
Bàn tay to của Đảng Thành Quân kéo một cái, đem Hoắc Gia Hâm ôm vào trong ngực, trọng lượng của bé với anh mà nói nhẹ như không có gì, anh một tay ôm một tay khác còn có thể cầm đèn cho Hoắc Nhung, cô muốn lấy lại anh không cho.
"Anh cầm đèn là được, em cẩn thận dưới chân một chút."
Hoắc Nhung thu tay về, trong lòng ngọt ngào lan ra.
Tới ngoài cổng nhà bà bảy, trong tay Hoắc Nhung không cầm cái gì, cho nên tiến lên gõ cửa, không đầy một lát em trai Hoắc Ni Tảo Sinh ra mở cổng, nhìn thấy mấy người Hoắc Nhung cũng không gọi người, ngược lại hít hít cái mũi, hỏi: "Mang cái gì ngon vậy?"
Hoắc Nhất Minh nói: "Thằng nhóc, thấy anh cũng không gọi người, còn nghĩ đến ăn ngon sao?"
Lúc này Hoắc Tảo Sinh mới gãi gãi đầu, gọi một tiếng anh, sau đó tiếp tục vây quanh anh hỏi mang đồ ăn ngon gì?
Hoắc Nhất Minh bị Tảo Sinh cuốn lấy làm bực mình, cũng ngại so đo cùng đứa trẻ không phải anh em nhà mình, chỉ đành nói: "Sủi cảo sủi cảo, nhanh đi nói với bà nội nhóc một tiếng, nói bọn anh tới."
Hoắc Tảo Sinh nghe có sủi cảo, nước miếng đều chảy xuống, nhảy lên muốn mở chén ra nhìn, bị Hoắc Nhất Minh giơ tay né tránh, lúc này mới quay đầu gân cổ gào to một tiếng: "Bà nội! Mấy người anh Nhất Minh tới."
Một lát sau bà bảy từ trong nhà đi ra, vừa nhìn thấy Hoắc Nhất Minh liền vui vẻ nghênh đón người vào nhà.
Đảng Thành Quân đặt Hoắc Gia Hâm trên mặt đất, để bé đi vào với Hoắc Nhung, bản thân không tính vào nhà, đứng ở ngoài chờ họ là được.
Bà bảy lại xụ mặt quở mắng anh, nói: "Làm sao? Trong nhà ta có hổ à, cháu cả cửa cũng không vào."
Hoắc Nhung cười đi lên ôm cánh tay bà bảy: "Bà bảy, anh ấy ngượng ngùng đó."
Lúc này bà bảy mới nở nụ cười: "Có gì mà ngượng, hai đứa đính hôn rồi, vậy chẳng phải là người một nhà sao?"
Bà bảy đáp lại thẳng thắn, Hoắc Nhung thì không có gì, Đảng Thành Quân ngược lại bị bà nói đến ngượng, ngoan ngoãn tiến vào.
Trong nhà ngồi một đống người lớn, cũng đang ăn, Trương Thúy Nhi thấy Hoắc Nhất Minh cùng vợ, trên mặt treo chút ý cười, thấy Hoắc Nhung với Đảng Thành Quân, ý cười nhạt đi chút ít.
Chồng thím ta Hoắc Đại sơn và con trai lớn Hoắc Liễu Sinh vẫn hai bộ dáng mọi khi không có việc gì, tuy rằng không quá nhiệt tình, nhưng giọng nói với bọn họ vẫn tính thân thiết.
"Về khi nào vậy? Ăn cơm chưa? Ở đây ăn chút gì nhé?" Bà bảy ôm Hoắc Gia Nhiên cùng Hoắc Gia Hâm, yêu thích sờ hai bé không ngừng.
Trong nhà còn chờ ăn cơm nữa, Hoắc Nhất Minh chủ yếu là mang con cùng Tống Yến Lan tới đây gặp bà bảy, vì thế đem đồ đặt lên bàn, từ chối ý tốt của bà bảy.
Bà bảy hiểu rõ, cũng không giữ lại lâu, sau khi nói mấy câu, mấy người Hoắc Nhất Minh liền muốn đi.
Đi tới cổng Hoắc Nhất Minh mới hỏi: "Như thế nào không thấy Hoắc Ni đâu?"
Hoắc Nhung cũng có chút khó hiểu, giờ ăn cơm, sao không ở trong nhà chờ ăn cơm nữa, cũng không thấy Hoắc Ni.
Bà bảy liếc mắt nhìn trong phòng đằng sau, nói: "Không biết nữa, nói là bụng khó chịu không có khẩu vị, còn ở trong phòng ngủđi."
Tống Yến Lan nói tiếp: "Nay trời rất lạnh, cẩn thận uống gió tiêu chảy, nếu như rất khó chịu, phải nhanh chóng điều trị."
Bà bảy nghĩ trái lại không dễ vỡ như vậy, nhưng ý tốt của Tống Yến Lan, bà cũng không nói thẳng, gật gật đầu.
Nhóm Hoắc Nhung đường cũ trở về, lần này Hoắc Gia Hâm không còn do dự, biết mình nặng cô ôm không nổi, tự giác vươn tay ra với Đảng Thành Quân, để anh ôm về nhà.
Bà bảy vào nhà, Hoắc Tảo Sinh đã mở chén ra nóng lòng chuẩn bị ăn, thấy bên trên có mấy miếng thịt gà, phấn khích muốn nhảy lên, Hoắc Đại Sơn vớ lấy đũa đánh tay con mình một cái: "Bà mày còn chưa động nữa, mày muốn làm cái gì?"
Trương Thúy Nhi thấy trong chén sủi cảo bỏ thêm mấy miếng thịt, răng ê muốn rớt, trước mặt mẹ chồng không dám nói gì, chỉ ở trong lòng chửi thầm: Có tiền con trai trở về, liền nhanh chóng nào là gói sủi cảo nào là hầm gà, còn bưng chén đưa khắp nơi, giống như ước gì người ta không biết, có gì ghê gớm.
Bà bảy yêu thương cháu trai, ngồi xuống gắp một cái, để Hoắc Tảo Sinh tùy ý ăn, Hoắc Tảo Sinh lập tức vui vẻ động đũa.
Hoắc Đại Sơn không vội vã ăn, hỏi: "Con gái còn không thoải mái sao? Kêu con dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp."
Trương Thúy Nhi đầu cũng không ngẩng gắp sủi cảo cho Tảo Sinh, nói: "Nó không ăn không ăn đâu, đói một bữa sợ gì."
Vừa dứt lời, Hoắc Ni đột nhiên vén rèm tiến vào, sắc mặt còn có chút không quá khó coi, Hoắc Đại Sơn thấy hỏi: "Còn khó chịu không? Con trước ăn cơm, ăn xong rồi ngủ, vừa hay, anh Nhất Minh của con trở về, mang cho bà con chén sủi cảo, còn có thịt nữa."
Sủi cảo trong chén bị Hoắc Tảo Sinh nhanh chóng gắp đi một nửa, thịt gà cũng chọn miếng to gắp đi một miếng.
Hoắc Đại Sơn nhìn Hoắc Ni ngồi xuống, đũa gắp một miếng thịt gà quay đầu bỏ vào chén Hoắc Ni.
Nào ngờ hai mắt Hoắc Ni nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, lại đột ngột đứng lên che miệng chạy ra ngoài bắt đầu nôn ọe.
Hoắc Đại Sơn là đàn ông nên không hiểu đây là làm sao, nhưng bà bảy đã từng mang thai sinh mấy người con, bà chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra không đúng, sắc mặt lập tức hết sức u ám, bà bỏ đũa xuống đùng một tiếng, nhìn về Trương Thúy Nhi.
Mới đầu Trương Thúy Nhi còn chưa phản ứng lại, sau đó não ù một tiếng, cả người đều choáng váng.
Thím ta đứng dậy bổ nhào ra ngoài cửa, không quan tâm Hoắc Ni còn khó chịu, một phát tóm lấy cô ta đem người kéo vào nhà, vừa kéo vừa hung hăng đánh mấy cái trên lưng cô ta, khóc mắng: "Mày muốn chết hả mày, sao mày làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này thế hả?"
Hoắc Ni che miệng nôn khan nửa ngày không nôn ra cái gì, cả người đều sững sờ ở đó bất động.
Sủi cảo:
Gà hầm nấm: