Đến ngày khai trường, trung học Victory mới thể hiện ra sự giàu có của mình, à không, phải là học sinh của nó được dịp khoe ra sự giàu có thì đúng hơn.
Bên ngoài cổng trường, từng hàng dài ô tô hạng sang nối đuôi nhau, nam thanh nữ tú đều nghiêm túc mặc đồng phục, nhưng trên người đeo nhiều thứ trị giá bạc tỉ, nào là ba lô phiên bản giới hạn, giày chế tác đặc quyền, vòng tay, hoa tai định chế, vân vân và mây mây.
Nếu như mọi năm, tiểu thư Tri Hạ không thể vắng mặt trong cuộc đua tiêu tiền này của cánh nhà giàu. Nhưng năm nay người ở đây là An Tri Hạ, cô không phải người phung phí, toàn bộ đồ dùng của cô vẫn là đồ cũ của chủ cơ thể mà thôi. Cũng may cô ấy có gu thời trang không tồi, chỉ là trước đây trang điểm hơi đậm khiến bản thân bị già trước tuổi.
Tri Hạ không biết trang điểm, cũng không quen trang điểm, từ lúc tới đây cô đều để mặt mộc. Lúc mới đầu mọi người đều nói cô có phải bệnh không mà không trang điểm, lâu dần họ cũng chỉ nói để như vậy trông cô trẻ và hiền lành hơn. Đương nhiên, họ chỉ dám bàn tán sau lưng cô, đâu có dám nói trước mặt.
Trong hội trường rộng lớn, ba nghìn học sinh ngồi bên dưới hướng mắt lên sân khấu.
"Sau đây, xin mời bạn Mặc Đông đại diện học sinh toàn trường lên phát biểu."
An Tri Hạ đang ngồi thả trôi suy nghĩ đến tận phương trời nào, nghe thấy tên nam phụ lập tức ngẩng lên.
Dưới ánh sáng buổi sớm, Mặc Đông bước lên từ hàng nghìn người, chỉnh micro lên cao, bắt đầu phát biểu.
Giọng nói của anh không cao cũng không quá trầm, vừa sáng rõ, từng câu chữ nói ra đều tròn trịa, dễ nghe.
Khuôn mặt này, dáng người, giọng nói này! Quả nhiên là được ông trời phú cho một ngoại hình và khí chất nổi bật. Mặc Đông phong thái đĩnh đạc, tính tình nghiêm túc lại chăm chỉ học giỏi, chỉ tiếc số phận lại là nam phụ.
An Tri Hạ không biết mình đã bất giác chăm chú dõi theo Mặc Đông lâu như thế nào, chỉ cho đến khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó bắn về phía mình, cô mới giật mình ngoảnh đi nơi khác, thậm thụt như ăn trộm bị người ta bắt quả tang.
Anh ta phát hiện cô nhìn rồi sao? Sao anh ta cứ luôn nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như thế chứ?
An Tri Hạ tự an ủi mình, có lẽ Mặc Đông chỉ là vô tình lướt mắt về hướng này, chứ làm sao anh có thể nhận ra cô giữa cả nghìn người như vậy được.
Buổi lễ kết thúc, An Tri Hạ theo chân chúng bạn về lớp nhận đồng phục. Mỗi năm học học sinh Victory đều được phát hai bộ đồng phục, nếu muốn thêm thì phải trả tiền, mà giá tiền mỗi bộ này có lẽ bằng khoảng một tháng tiền ăn của gia đình ba người bình thường.
Nhận bộ đồng phục từ lớp trưởng, An Tri Hạ ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, mông lung nghĩ về kế hoạch hôm trước bị gián đoạn vì Tống Đồng Đồng.
Mặc Đông có vẻ lạnh lùng hơn nhiều so với mô tả của hệ thống, dù chẳng có chút kinh nghiệm bắt chuyện làm quen nào nhưng An Tri Hạ bắt buộc phải nghĩ cách tiếp cận anh ta.
Buổi trưa hôm sau, tại nhà ăn.
An Tri Hạ bưng khay đồ ăn, rụt rè đứng trước mặt Mặc Đông, mắt không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ có thể nhìn chăm chăm xuống mép bàn:
"Tôi... Tôi có thể ngồi ở đây được không?
Mặc Đông không trả lời cũng không từ chối, xem cô như không khí mà bình thản gắp thức ăn, vậy nên An Tri Hạ tự động cho là anh không phản đối, bèn đặt khay cơm lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện.
"Bạn Mặc Đông này, tôi nghe nói cậu học rất giỏi, hôm qua cũng đã thấy cậu phát biểu ở hội trường."
Việc làm quen với người khác đúng là làm khó An Tri Hạ rồi. Ở kiếp trước cô cứ đi đi về về một mình bởi bản thân không biết ăn nói, lại sợ người lạ, vậy mà bây giờ cô rơi vào tình thế bắt buộc phải đi bắt chuyện với người khác như thế này. Nói chuyện với bạn cùng giới đã không dễ, làm quen với người khác giới lại càng khó hơn. Hôm qua cô đã luyện tập vài lần trước gương, vậy mà hiện tại vẫn hồi hộp như thế.
An Tri Hạ ngẩng lên nhìn thái độ của người đối diện. Mặc Đông không có phản ứng, cô trực tiếp nói ra mục đích chính của mình:
"Bạn Mặc Đông, tôi biết cậu học rất giỏi. Tôi có thể nhờ cậu... nhờ cậu kèm học cho tôi có được không?"
Đến lúc này, Mặc Đông mới có phản ứng lại. Anh ngừng đũa, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt lạnh lẽo như đang thăm dò người đối diện. Cô có cảm giác, anh nhìn thấu cả linh hồn cô.
Tay An Tri Hạ run run đặt trên gối, lưng thẳng tắp, hơi thở căng thẳng không dám phát ra một tiếng động.
Lát sau, Mặc Đông ăn thêm hai miếng, sau đó dọn đồ đứng dậy. An Tri Hạ vội vàng:
"Bạn Mặc Đông, cậu có đồng ý không? Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể trả lương theo giờ, có thể chịu trách nhiệm đồ ăn sáng và ăn trưa của cậu."
Nhưng nam phụ cứ thế lạnh lùng bỏ đi, khiến An Tri Hạ bơ vơ giữa một rừng những đôi mắt tò mò dõi theo.
Anh ta không muốn. Cô thất bại rồi.
Cô đã dùng bản đồ định vị để biết được anh đang ở đây, chủ động đến tìm, nhưng người ta không đếm xỉa đến cô.
Mà An Tri Hạ không biết rằng, sau bữa trưa đó, diễn đàn trường suýt thì sập với tin đồn liệu có phải tiểu thư Tri Hạ vì bị Từ Hạo Thiên từ chối nên đã đổi mục tiêu rồi hay không.
Còn riêng An Tri Hạ, cô đang đau đầu nghĩ làm sao để Mặc Đông đồng ý với mình, không có thời gian để ý mấy chủ đề nhàm chán đó.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#