Từ Hạo Thiên ngẩng đầu, nhắm mắt hít một hơi, sau đó mở mắt nói to:
"Tri..."
Vụt!
An Tri Hạ cứ như vậy đi qua Từ Hạo Thiên, tóc đuôi ngựa đung đưa phấp phới giống như trêu ngươi người đứng phía sau.
Chữ "Hạ" chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại trong cổ họng, dần dồn ứ thành màu đỏ không biết là thẹn hay là tức giận trên mặt anh ta.
Anh ta đang bị Tri Hạ cho ăn bơ sao?
Chẳng lẽ hôm nay là ngày tận thế?
Mà như vậy cũng tốt, không có cái đuôi phiền phức đó anh ta càng rảnh nợ. Đây là điều đáng chúc mừng mới phải.
"Ái chà! Tiểu thư Tri Hạ hôm nay không còn theo đuôi cậu nữa hả Hạo Thiên?"
Thằng bạn thân bên cạnh khoác vai anh ta cười khoái chí, giống như vừa được chứng kiến một kì quan của nhân loại vậy.
"Cút! Đừng có chọc ông đây!"
Từ Hạo Thiên hất tay đứa bạn, mắt không khỏi liếc theo hướng cô vừa đi.
Nói thì vậy, thế nhưng nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ đi xa dần, lòng anh ta cứ có gì đấy khó chịu thế nhỉ? Chắc hẳn bản thân luôn được người khác chào đón, tự dưng bị phớt lờ nên khó chịu vậy thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Sau khi bóng lưng nhỏ khuất đi sau dãy hành lang, Từ Hạo Thiên cũng quay người rời khỏi, lại vui vẻ như bình thường.
An Tri Hạ đứng nấp sau chiếc cột xa xa mà thở phào, tim vẫn còn đập thình thịnh.
Trời ơi, cô vừa cho người kia ăn bơ. Cô nhìn thấy anh ta từ xa rồi, vốn dĩ đã muốn đi đường vòng để tránh né. Nhưng nghĩ lại, chủ cơ thể này vì anh ta mà trở nên xấu xa, việc gia đình chủ cơ thể phá sản sau này cũng nhờ không ít công lao của Từ Hạo Thiên, bây giờ cô né anh ta, không chọc giận anh ta cùng cô người yêu bé nhỏ của anh ta, vậy ba mẹ và anh trai sẽ được sống yên bình. Hơn nữa, nếu cô bơ anh ta, người khác sẽ dần có cái nghĩ khác về cô, anh ta cũng như vậy.
Quả nhiên, khung cảnh sáng nay rất nhanh đã trở thành chủ đề bàn tán cho cả trường.
"Nè, nghe nói hôm nay Tri Hạ bơ nam thần đấy, kì lạ ghê chưa?"
"Nam thần nào?"
"Đương nhiên là Từ Hạo Thiên rồi. Bình thường bám dính như nhựa đường, hôm nay tự nhiên bị làm sao ý. Hay là từ bỏ rồi?"
"Cậu nói ai chứ nghĩ sao Tri Hạ bỏ được Hạo Thiên. Có khi là thủ đoạn mới của cậu ta cũng nên."
"Thôi không nói nữa, cậu ta về rồi kìa."
An Tri Hạ vừa từ nhà vệ sinh về, cái gì cần nghe cô cũng đã nghe hết cả rồi. Bọn họ bàn tán thì cứ bàn tán đi, cô cũng không phải chưa bao giờ nghe người khác bàn tán về mình, nhiều là đằng khác, tất cả là vì tính tình im lặng xa cách của cô từ kiếp trước.
Bọn họ sau đó lại chuyển chủ đề sang nói về các nam thần trong trường, nổi bật nhất phải kể đến Từ Hạo Thiên và Mặc Đông. Nếu Từ Hạo Thiên là đại diện cho công tử năng động hoạt bát, sát gái thì Mặc Đông là đại diện cho việc học hành, kì thi lúc nào cũng đứng đầu toàn khóa, hơn nữa còn thân thiện, ga lăng, dịu dàng. Để nói về độ đẹp trai, có lẽ con gái toàn trường sẽ chia về hai phe cãi nhau rầm trời. Tuy nhiên, kiểu trai hư bá đạo như Từ Hạo Thiên vẫn hợp gu các cô gái ở tuổi này hơn.
Nghĩ lại thì gặp nhau vào buổi chiều hôm ấy, rõ ràng là Mặc Đông đẹp trai hơn, tính cách có vẻ cũng trưởng thành hơn Từ Hạo Thiên. Sao các cô gái này lại cứ điên cuồng vì Từ Hạo Thiên vậy nhỉ?
Hừm, nếu là An Tri Hạ, cô ưa Mặc Đông hơn, đơn giản vì anh ta học giỏi, nghiêm túc, khác hẳn con người thành tích bết bát như Từ Hạo Thiên. Chỉ là cô thật sự không hiểu, rốt cục thì nam phụ dịu dàng ở chỗ nào, cô hoàn toàn không thấy luôn đó. Anh ta lạnh lùng kinh khủng, khiến cô vừa nhìn đã thấy sợ.
Mà nhắc đến vấn đề học hành, khi ở trong cơ thể của Tri Hạ, cô không có tư cách chê bai Từ Hạo Thiên, bởi vì thành tích của cô cũng vô cùng tệ hại. Cũng đúng thôi, đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến trai rồi nghĩ cách bắt nạt, hãm hại bạn học thì còn đâu thời gian dành cho học hành nữa.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, hình như cô nghĩ ra cách tiếp cận Mặc Đông rồi.
An Tri Hạ hí hửng trong lòng vì kế hoạch tiếp cận nam phụ đang được cô vạch ra trôi chảy trong đầu. Đột nhiên, một cô gái bị đẩy quỳ xuống trước mặt cô, khiến An Tri Hạ giật mình khẽ kêu lên một tiếng:
"Á"
Cô gái quỳ dưới chân cô đầu tóc rối bù, đồng phục cũng lấm lem vài chỗ, trên chân có vết trầy xước đang chảy máu, nhìn đã thấy đau.
An Tri Hạ còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái ấy đã ôm lấy chân cô khóc lóc:
"Tiểu thư Tri Hạ, tôi thực sự không cố ý. Xin cậu tha cho tôi lần này đi mà. Tôi cầu xin cậu. Ba mẹ tôi cố lắm mới cho tôi đi học ở đây được, tôi cầu xin cậu mà."
An Tri Hạ mắt mở to.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#